Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Ý nghĩ này đến chính Hà Chi Viễn cũng cảm thấy vớ vẩn, một ngôi sao lớn như Phong Kính sao lại ở tiểu khu này, còn trở thành hàng xóm với Giang Nhiễm chứ?
Anh ta bật cười, không nghĩ đến chuyện này nữa.
Anh ta không nhớ Phong Kính, nhưng Phong Kính vẫn nhớ chuyện anh ta và Giang Nhiễm đi ăn cơm. Thấy đã sắp hai giờ, Giang Nhiễm vẫn chưa về, Phong Kính nhíu mày.
Chẳng lẽ buổi chiều bọn họ còn muốn tiện thể đi xem phim sao? Xem xong phim rồi đi dạo phố, sau đó ăn luôn cơm tối? Sau đó lại đi nghe buổi hòa âm nhạc gì đó, tiếp theo có thể là…
Ha ha! Nhìn mặt mày Hà Chi Viễn đã biết anh ta không có suy nghĩ gì trong sáng.
Phong Kính cầm di động, muốn gửi WeChat cho Giang Nhiễm nhưng do dự phải nói thế nào mới có vẻ tự nhiên. Anh xem bài viết mà “Người order Đại Kha Kha” vừa mới đăng lên vòng bạn bè, đầu ngón tay lướt nhanh soạn một tin nhắn xong rồi gửi đi.
[Phong]: Cô Giang còn ở bên ngoài sao? Tôi thấy các cô đăng kem dưỡng da mặt Fleur, tôi muốn mua một cái tặng cho chị gái. (đáng yêu)
[Người order Đại Kha Kha]: Xin chào ~ Có kem dưỡng da mặt Fleur đây ~
Phong Kính sửng sốt, đúng rồi, anh nhớ rồi, Giang Nhiễm từng nói cô chỉ dùng WeChat để trả lời tin nhắn, bây giờ cô ở bên ngoài, người trên WeChat chắc hẳn không phải cô. Anh suy nghĩ, lại tiếp tục gửi tin nhắn trả lời cho người order Đại Kha Kha.
[Phong]: Được, xin hỏi cô là cô Giang sao?
Triệu Kha nhìn tin nhắn, cảm thấy người này rất kỳ lạ. Mua đồ thì mua đồ thôi, vì sao nhất định phải tìm Giang Nhiễm? Chẳng lẽ có ý đồ gì với cô ấy sao?
[Người order Đại Kha Kha]: Tôi không phải, nhưng tôi cũng giống cô ấy, sau khi cô ấy về tôi sẽ đưa đơn đặt hàng cho cô ấy.
[Phong]: Là thế này, tôi là hàng xóm ở tầng trên của cô Giang, tôi muốn hỏi cô ấy khi nào thì ở nhà, tôi có thể xuống thẳng đó lấy.
[Người order Đại Kha Kha]: À, ra là vậy! Chờ một lát nhé, để tôi hỏi cô ấy.
Triệu Kha quay về giao diện WeChat, click vào trang cá nhân của Giang Nhiễm: “Cậu có hàng xóm mua đồ chỗ cậu hả?”
[Giang Nhiễm]: Hả, có, họ Phong.
[Người order Đại Kha Kha]: À, chính là anh ta, anh ta muốn mua kem dưỡng da mặt Fleur, hỏi cậu khi nào ở nhà, anh ta tới chỗ cậu lấy.
[Giang Nhiễm]: Tớ đang trên tàu điện ngầm, trong vòng nửa tiếng nữa có thể về nhà.
[Người order Đại Kha Kha]: (ok)
Triệu Kha tìm khung chat với Phong Kính, trả lời anh: “Giang Nhiễm sắp về đến nhà rồi, cô ấy sẽ liên lạc với anh.”
Phong Kính vẫn cầm điện thoại đợi tin nhắn, sau nhìn thấy những lời này mới yên tâm: “Được, cảm ơn cô.”
Anh ném điện thoại qua một bên, tiếp tục ngồi ở ban công chờ Giang Nhiễm… Anh không hề biết dáng vẻ bây giờ của mình giống như đúc dáng vẻ Nhị Hoàng nằm bò trên ban công đợi Giang Nhiễm về nhà.
Giang Nhiễm vừa về đến nhà, Nhị Hoàng đã tung tăng hoan nghênh: “Gâu gâu!”
“Nhị Hoàng đừng làm ồn, lát nữa chị dẫn em đi dạo nhé.” Giang Nhiễm dùng chân ngăn nó, không để nó chạy ra ngoài cửa. Đóng cửa lại, Giang Nhiễm đổi dép lê đi vào phòng để hàng. Tìm được kem dưỡng da mặt Fleur trên kệ, cô mở máy tính gửi tin nhắn cho Phong Kính: “Anh Phong, kem dưỡng da mặt Fleur có loại 30ml và 60ml, anh muốn loại nào?”
Có lẽ vì đã yên lòng, Phong Kính tựa vào ban công ngủ mất, di động đột nhiên vang lên, lông mi anh nhẹ nhàng run lên rồi mở mắt.
Là tin nhắn Giang Nhiễm gửi anh.
[Phong]: 60ml đi.
[Phong]: Cô đã về nhà rồi à?
[Người order Đại Kha Kha]: Đúng vậy, tôi mang lên cho anh nhé.
[Phong]: Không cần đâu, để tôi xuống lấy là được.
[Người order Đại Kha Kha]: Vậy cũng được.
Giang Nhiễm mở bảng biểu excel ra nhìn đơn đặt hàng, gửi cho anh hóa đơn chi tiêu công khai, cuối cùng còn bổ sung số dư còn lại của một vạn.
Vừa nhìn như vậy cô lại cảm thấy anh Phong rất tốt với chị gái mình, những đồ vật nhỏ nhắn trước kia không nói, Fleur là nhãn hiệu dưỡng da cao cấp của thế giới, một lọ kem dưỡng da mặt 30ml nhất định giá cũng phải hơn một ngàn, Giang Nhiễm đã để ý nó từ lâu nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm dùng.
Ôi, hay là chờ cô dùng hết loại kem đang dùng rồi cũng thử Fleur nhỉ? Hầy, nếu cô cũng có một người em trai như anh Phong thì tốt biết mấy.
Cô sửa sang kệ hàng hóa một chút, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Nhị Hoàng sủa về phía cửa, Giang Nhiễm cầm kem dưỡng đi ra mở cửa cho Phong Kính.
Nhị Hoàng thấy Phong Kính đứng ở bên ngoài, lại hưng phấn xoay quanh người anh, Giang Nhiễm giữ chặt nó, đưa kem dưỡng da cho Phong Kính: “Nó đây, 60ml.”
Phong Kính nhìn thoáng qua lọ kem dưỡng nho nhỏ, gật đầu với Giang Nhiễm: “Ừ, làm phiền cô rồi.”
“Không có, đúng rồi, tôi gửi cho anh hóa đơn, anh đã thấy chưa?”
“Thấy rồi, cô Giang làm việc rất có tâm.”
Giang Nhiễm cười nói: “Việc nên làm mà, dù sao cũng là chuyện tiền bạc…” Cô còn chưa nói hết, Nhị Hoàng đã vượt qua phòng tuyến của cô, tiến lên cọ cọ chân Phong Kính: “Gâu gâu.”
Giang Nhiễm: “…”
Cô trực tiếp ôm Nhị Hoàng lên, hơi xấu hổ nhìn Phong Kính: “Ngại quá, không biết vì sao hình như Nhị Hoàng vô cùng thích anh.”
Phong Kính mỉm cười xoa đầu Nhị Hoàng, nói: “Không sao, tôi cũng rất thích nó.”
“Gâu gâu!”
Giờ khắc này Giang Nhiễm có một cảm giác kỳ lạ, dường như một người một chó này có bí mật gì đó.
“Tôi lên trước đây.” Phong Kính lại xoa xoa Nhị Hoàng, không hề quấy rầy Giang Nhiễm.
“Cái đó, anh Phong…” Trước khi anh xoay người, Giang Nhiễm kích động gọi anh lại.
“Sao thế?” Phong Kính dừng lại chờ cô nói tiếp. Tay Giang Nhiễm xoa loạn trên người Nhị Hoàng, mới thử mở miệng nói: “Anh vẫn chưa khỏi bệnh cảm sao?”
Ánh mắt Phong Kính tối xuống trong chớp mắt nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Bệnh cảm đã khỏi hẳn rồi nhưng bác sĩ nói đường hô hấp của tôi tương đối yếu, vẫn nên đeo khẩu trang sẽ tốt hơn.”
“À, hóa ra là vậy.” Giang Nhiễm cười nói, “Không có chuyện gì đâu, không làm phiền anh nữa, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nhị Hoàng thấy Phong Kính phải đi, còn muốn chạy qua giữ lại, Giang Nhiễm vỗ vỗ móng vuốt không an phận của nó, ra vẻ tức giận nói: “Nhị Hoàng, em lại ngứa mông phải không?”
Phong Kính mới đi được hai bước: “…”
Hình như anh lại nghĩ tới ký ức vi diệu nào đó.
Sau khi đóng cửa Giang Nhiễm mới thả Nhị Hoàng xuống, Nhị Hoàng vẫy đuôi với cô, dáng vẻ vô cùng lấy lòng. Tay Giang Nhiễm vỗ về người nó, nhìn nó hỏi: “Nhị Hoàng, vì sao em thích anh Phong như thế hả?”
“Gâu gâu.”
Nhị Hoàng rất thích Giang Nhiễm sờ nó, cái đuôi vẫy vẫy nhanh hơn.
Giang Nhiễm than thở, một tay chống má trầm tư. Lời nói của anh Phong thật ra cô không tin mấy, nhưng cô không phải là một người thích hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác, nếu anh không muốn nói, cô cũng sẽ không cố hỏi đến cùng.
Cô phẩy tay không nghĩ chuyện này nữa, Nhị Hoàng thấy cô đứng dậy rời đi, cũng lon ton đi theo sau cô. Giang Nhiễm quay lại nhìn nó: “Nhị Hoàng, bây giờ chị phải tiếp tục đóng gói hàng hôm nay gửi đi, chờ gửi hết đồ ra ngoài sẽ đưa em đi dạo xung quanh, không được quấy rối đâu đấy.”
“Gâu gâu.” Nhị Hoàng như nghe hiểu lời cô nói, ngoan ngoãn về phòng khách chơi.
Giang Nhiễm không tự chủ nhíu mày, thật kỳ lạ, cô cảm thấy ban ngày Nhị Hoàng nghe lời hơn buổi tối rất nhiều, Nhị Hoàng tối hôm đó giúp cô đóng gói thật ra là ảo giác của cô sao?
Gửi đồ xong lại dẫn Nhị Hoàng đi tản bộ, nhất thời Giang Nhiễm lười biếng, cô làm tổ trên sofa gọi cơm bên ngoài, ôm Ipad lướt Weibo chờ cơm tối.
Hôm nay Phong Kính không cập nhật Weibo, Giang Nhiễm bĩu môi, thử tìm kiếm Phong Kính trên Weibo. Nội dung về Phong Kính trên đó rất nhiều, có lẽ vì series son môi của Bunny sắp sửa tung ra thị trường nên những tin tức liên quan đến son cũng cực kỳ nhiều.
Cô xem các hình ảnh do truyền thông và fan tung lên, Nhị Hoàng cũng tò mò nhảy lên sofa, chen vào lòng cô, kêu hai tiếng với người trên màn hình.
Trong đầu Giang Nhiễm đột nhiên hiện lên ý nghĩ, cô dùng tay che trán và môi của người trên ảnh, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.
Quá giống.
Tim cô đập thình thịch, sững sờ nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia.
Không, chuyện này không có khả năng, không thể nào. Cô nhanh chóng phủ định ý nghĩ của mình.
Không biết qua bao lâu, chuông cửa bị người giao cơm nhấn vang, Giang Nhiễm đi dép lê chạy ra lấy cơm hộp.
Cô cũng không biết mình cố ý hay vô ý, tóm lại cố hết sức không nghĩ đến chuyện đó nữa, không quá mấy ngày sau, dưới sự chờ mong của mọi người, dòng son Serenade của Bunny chính thức ra mắt thị trường.
Trước đó hai ngày Nghiêm Hoan Hoan đã gọi điện thoại cho Giang Nhiễm, hẹn cô đi cửa hàng giành giật son, mà thỏi son 007 Phong Kính dùng trong video kia không nghi ngờ gì đã trở thành thỏi son nhận được sự ưu ái nhất.
Dòng son lần này, tất cả các cửa hàng trên toàn thế giới đồng loạt tung ra thị trường, nhưng phúc lợi có dấu son của Phong Kính thì chỉ có ở trong nước. Vì để có được tấm card dấu son, rất nhiều cô gái ở nước ngoài đều nhao nhao tìm người order ở trong nước, bỗng nhiên Giang Nhiễm có cảm giác phong thủy luân chuyển. (1)
(1) Phong thủy luân chuyển: Ý chỉ cả đời không phải lúc nào cũng may mắn suôn sẻ.
Trên WeChat của cô cũng có khách hàng tìm cô mua, nhưng tấm card đó tổng cộng chỉ có một ngàn tấm, nghĩ cũng biết phải gian nan lắm mới giành được. Giang Nhiễm từ chối từng cô gái tìm người order, còn đặc biệt bảo Triệu Kha đăng lên vòng bạn bè, thông báo sẽ không order phiên bản có dấu son.
Nếu cô có thể giành được thì chắc chắn cũng sẽ giữ lại cho mình.
Nhưng sự thật chứng minh, cô không giành giật nổi.
Chỉ tính việc cô và Nghiêm Hoan Hoan sáng sớm đã đi tới trung tâm thương mại Tinh Quang nhưng vẫn chậm hơn rất nhiều, vô cùng nhiều, cực kỳ nhiều… Đặc biệt nhiều các cô gái một bước.
“Hoan Hoan à, nhìn chiều dài của hàng ngũ này, có lẽ chúng ta không mua được đâu.” Đừng nói phiên bản có dấu son, Giang Nhiễm cảm thấy ngay cả phiên bản bình thường cũng không mua được.
“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại!” Nghiêm Hoan Hoan tức giận nhìn Giang Nhiễm, “Nếu lát nữa không mua được, tất cả là tại cậu hết!”
Giang Nhiễm: “…”
Thật sự là chỉ muốn mặc kệ rồi đi về.
Trong khi các cô đang xếp hàng đến nỗi nước sôi lửa bỏng thì Phong Kính lại nhận được tin mừng.
Buổi sáng hôm nay anh nhận được tin nhắn của thư ký văn phòng Thường Tâm.
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Chào anh Phong, báo cho anh một tin vui, ông chủ chúng tôi đã về rồi ^_^
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Beta: Mạc Y Phi
Ý nghĩ này đến chính Hà Chi Viễn cũng cảm thấy vớ vẩn, một ngôi sao lớn như Phong Kính sao lại ở tiểu khu này, còn trở thành hàng xóm với Giang Nhiễm chứ?
Anh ta bật cười, không nghĩ đến chuyện này nữa.
Anh ta không nhớ Phong Kính, nhưng Phong Kính vẫn nhớ chuyện anh ta và Giang Nhiễm đi ăn cơm. Thấy đã sắp hai giờ, Giang Nhiễm vẫn chưa về, Phong Kính nhíu mày.
Chẳng lẽ buổi chiều bọn họ còn muốn tiện thể đi xem phim sao? Xem xong phim rồi đi dạo phố, sau đó ăn luôn cơm tối? Sau đó lại đi nghe buổi hòa âm nhạc gì đó, tiếp theo có thể là…
Ha ha! Nhìn mặt mày Hà Chi Viễn đã biết anh ta không có suy nghĩ gì trong sáng.
Phong Kính cầm di động, muốn gửi WeChat cho Giang Nhiễm nhưng do dự phải nói thế nào mới có vẻ tự nhiên. Anh xem bài viết mà “Người order Đại Kha Kha” vừa mới đăng lên vòng bạn bè, đầu ngón tay lướt nhanh soạn một tin nhắn xong rồi gửi đi.
[Phong]: Cô Giang còn ở bên ngoài sao? Tôi thấy các cô đăng kem dưỡng da mặt Fleur, tôi muốn mua một cái tặng cho chị gái. (đáng yêu)
[Người order Đại Kha Kha]: Xin chào ~ Có kem dưỡng da mặt Fleur đây ~
Phong Kính sửng sốt, đúng rồi, anh nhớ rồi, Giang Nhiễm từng nói cô chỉ dùng WeChat để trả lời tin nhắn, bây giờ cô ở bên ngoài, người trên WeChat chắc hẳn không phải cô. Anh suy nghĩ, lại tiếp tục gửi tin nhắn trả lời cho người order Đại Kha Kha.
[Phong]: Được, xin hỏi cô là cô Giang sao?
Triệu Kha nhìn tin nhắn, cảm thấy người này rất kỳ lạ. Mua đồ thì mua đồ thôi, vì sao nhất định phải tìm Giang Nhiễm? Chẳng lẽ có ý đồ gì với cô ấy sao?
[Người order Đại Kha Kha]: Tôi không phải, nhưng tôi cũng giống cô ấy, sau khi cô ấy về tôi sẽ đưa đơn đặt hàng cho cô ấy.
[Phong]: Là thế này, tôi là hàng xóm ở tầng trên của cô Giang, tôi muốn hỏi cô ấy khi nào thì ở nhà, tôi có thể xuống thẳng đó lấy.
[Người order Đại Kha Kha]: À, ra là vậy! Chờ một lát nhé, để tôi hỏi cô ấy.
Triệu Kha quay về giao diện WeChat, click vào trang cá nhân của Giang Nhiễm: “Cậu có hàng xóm mua đồ chỗ cậu hả?”
[Giang Nhiễm]: Hả, có, họ Phong.
[Người order Đại Kha Kha]: À, chính là anh ta, anh ta muốn mua kem dưỡng da mặt Fleur, hỏi cậu khi nào ở nhà, anh ta tới chỗ cậu lấy.
[Giang Nhiễm]: Tớ đang trên tàu điện ngầm, trong vòng nửa tiếng nữa có thể về nhà.
[Người order Đại Kha Kha]: (ok)
Triệu Kha tìm khung chat với Phong Kính, trả lời anh: “Giang Nhiễm sắp về đến nhà rồi, cô ấy sẽ liên lạc với anh.”
Phong Kính vẫn cầm điện thoại đợi tin nhắn, sau nhìn thấy những lời này mới yên tâm: “Được, cảm ơn cô.”
Anh ném điện thoại qua một bên, tiếp tục ngồi ở ban công chờ Giang Nhiễm… Anh không hề biết dáng vẻ bây giờ của mình giống như đúc dáng vẻ Nhị Hoàng nằm bò trên ban công đợi Giang Nhiễm về nhà.
Giang Nhiễm vừa về đến nhà, Nhị Hoàng đã tung tăng hoan nghênh: “Gâu gâu!”
“Nhị Hoàng đừng làm ồn, lát nữa chị dẫn em đi dạo nhé.” Giang Nhiễm dùng chân ngăn nó, không để nó chạy ra ngoài cửa. Đóng cửa lại, Giang Nhiễm đổi dép lê đi vào phòng để hàng. Tìm được kem dưỡng da mặt Fleur trên kệ, cô mở máy tính gửi tin nhắn cho Phong Kính: “Anh Phong, kem dưỡng da mặt Fleur có loại 30ml và 60ml, anh muốn loại nào?”
Có lẽ vì đã yên lòng, Phong Kính tựa vào ban công ngủ mất, di động đột nhiên vang lên, lông mi anh nhẹ nhàng run lên rồi mở mắt.
Là tin nhắn Giang Nhiễm gửi anh.
[Phong]: 60ml đi.
[Phong]: Cô đã về nhà rồi à?
[Người order Đại Kha Kha]: Đúng vậy, tôi mang lên cho anh nhé.
[Phong]: Không cần đâu, để tôi xuống lấy là được.
[Người order Đại Kha Kha]: Vậy cũng được.
Giang Nhiễm mở bảng biểu excel ra nhìn đơn đặt hàng, gửi cho anh hóa đơn chi tiêu công khai, cuối cùng còn bổ sung số dư còn lại của một vạn.
Vừa nhìn như vậy cô lại cảm thấy anh Phong rất tốt với chị gái mình, những đồ vật nhỏ nhắn trước kia không nói, Fleur là nhãn hiệu dưỡng da cao cấp của thế giới, một lọ kem dưỡng da mặt 30ml nhất định giá cũng phải hơn một ngàn, Giang Nhiễm đã để ý nó từ lâu nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm dùng.
Ôi, hay là chờ cô dùng hết loại kem đang dùng rồi cũng thử Fleur nhỉ? Hầy, nếu cô cũng có một người em trai như anh Phong thì tốt biết mấy.
Cô sửa sang kệ hàng hóa một chút, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Nhị Hoàng sủa về phía cửa, Giang Nhiễm cầm kem dưỡng đi ra mở cửa cho Phong Kính.
Nhị Hoàng thấy Phong Kính đứng ở bên ngoài, lại hưng phấn xoay quanh người anh, Giang Nhiễm giữ chặt nó, đưa kem dưỡng da cho Phong Kính: “Nó đây, 60ml.”
Phong Kính nhìn thoáng qua lọ kem dưỡng nho nhỏ, gật đầu với Giang Nhiễm: “Ừ, làm phiền cô rồi.”
“Không có, đúng rồi, tôi gửi cho anh hóa đơn, anh đã thấy chưa?”
“Thấy rồi, cô Giang làm việc rất có tâm.”
Giang Nhiễm cười nói: “Việc nên làm mà, dù sao cũng là chuyện tiền bạc…” Cô còn chưa nói hết, Nhị Hoàng đã vượt qua phòng tuyến của cô, tiến lên cọ cọ chân Phong Kính: “Gâu gâu.”
Giang Nhiễm: “…”
Cô trực tiếp ôm Nhị Hoàng lên, hơi xấu hổ nhìn Phong Kính: “Ngại quá, không biết vì sao hình như Nhị Hoàng vô cùng thích anh.”
Phong Kính mỉm cười xoa đầu Nhị Hoàng, nói: “Không sao, tôi cũng rất thích nó.”
“Gâu gâu!”
Giờ khắc này Giang Nhiễm có một cảm giác kỳ lạ, dường như một người một chó này có bí mật gì đó.
“Tôi lên trước đây.” Phong Kính lại xoa xoa Nhị Hoàng, không hề quấy rầy Giang Nhiễm.
“Cái đó, anh Phong…” Trước khi anh xoay người, Giang Nhiễm kích động gọi anh lại.
“Sao thế?” Phong Kính dừng lại chờ cô nói tiếp. Tay Giang Nhiễm xoa loạn trên người Nhị Hoàng, mới thử mở miệng nói: “Anh vẫn chưa khỏi bệnh cảm sao?”
Ánh mắt Phong Kính tối xuống trong chớp mắt nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Bệnh cảm đã khỏi hẳn rồi nhưng bác sĩ nói đường hô hấp của tôi tương đối yếu, vẫn nên đeo khẩu trang sẽ tốt hơn.”
“À, hóa ra là vậy.” Giang Nhiễm cười nói, “Không có chuyện gì đâu, không làm phiền anh nữa, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nhị Hoàng thấy Phong Kính phải đi, còn muốn chạy qua giữ lại, Giang Nhiễm vỗ vỗ móng vuốt không an phận của nó, ra vẻ tức giận nói: “Nhị Hoàng, em lại ngứa mông phải không?”
Phong Kính mới đi được hai bước: “…”
Hình như anh lại nghĩ tới ký ức vi diệu nào đó.
Sau khi đóng cửa Giang Nhiễm mới thả Nhị Hoàng xuống, Nhị Hoàng vẫy đuôi với cô, dáng vẻ vô cùng lấy lòng. Tay Giang Nhiễm vỗ về người nó, nhìn nó hỏi: “Nhị Hoàng, vì sao em thích anh Phong như thế hả?”
“Gâu gâu.”
Nhị Hoàng rất thích Giang Nhiễm sờ nó, cái đuôi vẫy vẫy nhanh hơn.
Giang Nhiễm than thở, một tay chống má trầm tư. Lời nói của anh Phong thật ra cô không tin mấy, nhưng cô không phải là một người thích hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác, nếu anh không muốn nói, cô cũng sẽ không cố hỏi đến cùng.
Cô phẩy tay không nghĩ chuyện này nữa, Nhị Hoàng thấy cô đứng dậy rời đi, cũng lon ton đi theo sau cô. Giang Nhiễm quay lại nhìn nó: “Nhị Hoàng, bây giờ chị phải tiếp tục đóng gói hàng hôm nay gửi đi, chờ gửi hết đồ ra ngoài sẽ đưa em đi dạo xung quanh, không được quấy rối đâu đấy.”
“Gâu gâu.” Nhị Hoàng như nghe hiểu lời cô nói, ngoan ngoãn về phòng khách chơi.
Giang Nhiễm không tự chủ nhíu mày, thật kỳ lạ, cô cảm thấy ban ngày Nhị Hoàng nghe lời hơn buổi tối rất nhiều, Nhị Hoàng tối hôm đó giúp cô đóng gói thật ra là ảo giác của cô sao?
Gửi đồ xong lại dẫn Nhị Hoàng đi tản bộ, nhất thời Giang Nhiễm lười biếng, cô làm tổ trên sofa gọi cơm bên ngoài, ôm Ipad lướt Weibo chờ cơm tối.
Hôm nay Phong Kính không cập nhật Weibo, Giang Nhiễm bĩu môi, thử tìm kiếm Phong Kính trên Weibo. Nội dung về Phong Kính trên đó rất nhiều, có lẽ vì series son môi của Bunny sắp sửa tung ra thị trường nên những tin tức liên quan đến son cũng cực kỳ nhiều.
Cô xem các hình ảnh do truyền thông và fan tung lên, Nhị Hoàng cũng tò mò nhảy lên sofa, chen vào lòng cô, kêu hai tiếng với người trên màn hình.
Trong đầu Giang Nhiễm đột nhiên hiện lên ý nghĩ, cô dùng tay che trán và môi của người trên ảnh, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.
Quá giống.
Tim cô đập thình thịch, sững sờ nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia.
Không, chuyện này không có khả năng, không thể nào. Cô nhanh chóng phủ định ý nghĩ của mình.
Không biết qua bao lâu, chuông cửa bị người giao cơm nhấn vang, Giang Nhiễm đi dép lê chạy ra lấy cơm hộp.
Cô cũng không biết mình cố ý hay vô ý, tóm lại cố hết sức không nghĩ đến chuyện đó nữa, không quá mấy ngày sau, dưới sự chờ mong của mọi người, dòng son Serenade của Bunny chính thức ra mắt thị trường.
Trước đó hai ngày Nghiêm Hoan Hoan đã gọi điện thoại cho Giang Nhiễm, hẹn cô đi cửa hàng giành giật son, mà thỏi son 007 Phong Kính dùng trong video kia không nghi ngờ gì đã trở thành thỏi son nhận được sự ưu ái nhất.
Dòng son lần này, tất cả các cửa hàng trên toàn thế giới đồng loạt tung ra thị trường, nhưng phúc lợi có dấu son của Phong Kính thì chỉ có ở trong nước. Vì để có được tấm card dấu son, rất nhiều cô gái ở nước ngoài đều nhao nhao tìm người order ở trong nước, bỗng nhiên Giang Nhiễm có cảm giác phong thủy luân chuyển. (1)
(1) Phong thủy luân chuyển: Ý chỉ cả đời không phải lúc nào cũng may mắn suôn sẻ.
Trên WeChat của cô cũng có khách hàng tìm cô mua, nhưng tấm card đó tổng cộng chỉ có một ngàn tấm, nghĩ cũng biết phải gian nan lắm mới giành được. Giang Nhiễm từ chối từng cô gái tìm người order, còn đặc biệt bảo Triệu Kha đăng lên vòng bạn bè, thông báo sẽ không order phiên bản có dấu son.
Nếu cô có thể giành được thì chắc chắn cũng sẽ giữ lại cho mình.
Nhưng sự thật chứng minh, cô không giành giật nổi.
Chỉ tính việc cô và Nghiêm Hoan Hoan sáng sớm đã đi tới trung tâm thương mại Tinh Quang nhưng vẫn chậm hơn rất nhiều, vô cùng nhiều, cực kỳ nhiều… Đặc biệt nhiều các cô gái một bước.
“Hoan Hoan à, nhìn chiều dài của hàng ngũ này, có lẽ chúng ta không mua được đâu.” Đừng nói phiên bản có dấu son, Giang Nhiễm cảm thấy ngay cả phiên bản bình thường cũng không mua được.
“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại!” Nghiêm Hoan Hoan tức giận nhìn Giang Nhiễm, “Nếu lát nữa không mua được, tất cả là tại cậu hết!”
Giang Nhiễm: “…”
Thật sự là chỉ muốn mặc kệ rồi đi về.
Trong khi các cô đang xếp hàng đến nỗi nước sôi lửa bỏng thì Phong Kính lại nhận được tin mừng.
Buổi sáng hôm nay anh nhận được tin nhắn của thư ký văn phòng Thường Tâm.
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Chào anh Phong, báo cho anh một tin vui, ông chủ chúng tôi đã về rồi ^_^
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
/86
|