Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính chỉ sửng sốt trong chốc lát rồi nhanh chóng dựa vào diễn xuất dày công tôi luyện của bản thân che giấu sự hoang mang trong lòng: “Sao anh lại có suy nghĩ này?”
Tần Phàm mỉm cười, mở Weibo của Phong Kính trên máy tính ra: “Hai bài Weibo gần nhất của cậu, sofa và bàn trong nhà đều khác.”
“… Tôi chỉ đổi đồ dùng gia đình thôi.”
“Bố cục nhìn qua cũng không giống nhà cậu.”
Phong Kính: “…”
“Đó chỉ là ảo giác của anh thôi.” Phong Kính đánh chết cũng không nhận.
Tần Phàm nói: “Hay là chúng ta gọi Michelle vào đây thẩm vấn ngay tại chỗ?”
Phong Kính: “…”
Không cần đâu.
“Michelle chỉ là một trợ lý nhỏ, anh cứ dọa cậu ấy như thế, tim của cậu ấy không chịu nổi đâu.”
“Biết cậu ta chịu không nổi thì cậu làm ít chuyện thôi.”
“…” Phong Kính im lặng không nói.
“Chuyện này chúng ta nói sau.” Tần Phàm mở ngăn kéo lấy một quyển tiểu thuyết từ trong ra, “Truyện “Bí mật” của Hạnh Tâm, cậu đã đọc chưa?”
Phong Kính không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì (1), nhưng anh ta đã chủ động chuyển đề tài, anh cầu còn không được, “Chưa đọc, nhưng tôi từng đọc “Người sắm vai” rồi.”
(1) Trong hồ lô bán thuốc gì: Câu này ý muốn nói người nào đó có ý đồ hay âm mưu gì.
Tần Phàm nhướng mày: “Vì Mạc Trăn?”
“Đương nhiên không phải! Lúc còn đi học bạn cùng phòng mua, tôi tiện thể đọc thôi.”
“Ồ.” Tần Phàm cũng không nói tin hay không tin, chỉ đưa tiểu thuyết trong tay cho Phong Kính, “Vậy nhân lúc thời gian nghỉ ngơi này, cậu đọc quyển sách này đi.”
“…” Phong Kính im lặng một lát rồi hỏi anh ta, “Sau khi đọc hết có cần phải viết cho anh một bài cảm nghĩ không?”
“Cậu muốn viết tôi cũng không cản, Hoàn Vũ mới mua bản quyền quyển sách này, tôi định để cậu nhận vai nam chính.”
Phong Kính nhướng mày: “Nam chính?” Tuy anh không đọc nhiều sách của Hạnh Tâm nhưng từng nghe chuyện anh ta chọn vai diễn rất nghiêm khắc, ngay cả Mạc Trăn cũng từng bị anh ta từ chối.
Ừ, mặc dù cuối cùng anh ta vẫn chọn Mạc Trăn.
Tần Phàm gật đầu nói: “Quyển sách này là một bộ tiểu thuyết riêng, tuy không nổi tiếng bằng hệ liệt trinh thám “Bình yên” nhưng là bộ tiểu thuyết riêng có lượng tiêu thụ lớn nhất của Hạnh Tâm, cốt truyện cũng rất xuất sắc. Cậu đã từng đọc tiểu thuyết của anh ta nên biết phong cách của anh ta, anh ta thích viết về mặt tối của nhân tính, nhưng quyển sách này anh ta viết tặng vợ của mình nên viết về “tình yêu”, toàn bộ tình tiết cực kỳ ngọt ngào.”
Phong Kính hơi bất ngờ nhìn anh ta: “Anh đọc rồi à?”
Tần Phàm nhướng mày: “Tôi không đọc thì sao có thể đánh giá được có phù hợp với cậu hay không? Tuy Hạnh Tâm là một tác giả lớn, hơn nữa còn do Hoàn Vũ chế tác nhưng tôi thật sự thích kịch bản. Kịch bản vẫn do Hạnh Tâm tự mình viết, vì quyển sách này có ý nghĩa khác với anh ta nên anh ta càng chú trọng hơn so với trước đây.”
Phong Kính suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, thật ra anh không thích diễn phim chuyển thể từ tiểu thuyết cho lắm, vì rất nhiều chỗ làm phim ỷ vào tác phẩm nổi tiếng, không đặt bao nhiêu tâm tư vào việc làm phim… Chỉ cần có một tác phẩm nổi tiếng, lại thêm một số ngôi sao là đã coi như xong một bộ phim.
Nhưng truyện của Hạnh Tâm đúng là được bảo đảm, mấy năm nay Hoàn Vũ cũng sản xuất không ít tác phẩm tốt, lần trước Hạnh Tâm và Hoàn Vũ hợp tác trong “Người sắm vai”, bất luận là diễn viên, nội dung hay chế tác thì tất cả đều hoàn mỹ.
“Tôi đọc xong tiểu thuyết sẽ trả lời anh.” Phong Kính nói.
Tần Phàm gật đầu: “Được, nhanh lên đấy, có rất nhiều người để ý nhân vật này.”
“Biết rồi.” Phong Kính cầm tiểu thuyết, nhìn Tần Phàm ngồi đối diện, “Có việc gì nữa không?”
“Tạm thời không có, để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng cậu khi đọc tiểu thuyết, chuyện cậu chuyển nhà chúng ta sẽ nói sau.”
Phong Kính: “…”
Thì ra nói nhiều như thế mà anh ta vẫn còn nhớ chuyện này à?
Trên đường về Phong Kính vẫn ngồi ở phía sau, anh nhìn Michelle lái xe ở phía trước, hỏi đầy ẩn ý: “Mễ Tuyến Nhi, cậu không nói với Tần Phàm chuyện tôi chuyển nhà thật chứ?”
“Thật sự không có!” Michelle hận không thể bày lòng trung thành của mình ra cho anh xem.
Phong Kính lại nhìn anh ta một lát rồi mới nói: “Anh ta phát hiện tôi chuyển nhà rồi.”
Lần này tay Michelle đang cầm tay lái run lên rõ ràng: “Ôi ôi ôi làm sao giám đốc Tần biết được? Anh ấy, anh ấy nói gì không?”
“Tạm thời chưa nói gì.” Anh đoán sở dĩ Tần Phàm bình tĩnh như vậy là vì vẫn chưa biết anh chuyển đến đâu.
“Vậy, vậy anh ấy có nói muốn đuổi việc tôi không?”
Phong Kính đổ người về phía trước vỗ vỗ vai anh ta, trấn an: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Michelle: “…”
Thật sự cảm ơn anh – người đã đầu têu chuyện này.
“Sau nếu Tần Phàm hỏi cậu, cậu nhớ thông minh một chút, chắc anh ta vẫn chưa biết tôi chuyển tới đâu.”
“… À, tôi biết rồi.”
Về đến nhà, Phong Kính dành cả buổi trưa đọc xong tiểu thuyết “Bí mật”. Đây là tác phẩm duy nhất không phải tiểu thuyết trinh thám mới hoàn thành trước mắt của Hạnh Tâm, nhưng cách hành văn rất khéo léo, hoàn toàn không thua kém truyện trinh thám của anh ta. Cốt truyện ấm áp hơn nữa còn tràn ngập tình yêu, không hề giống như từ tay Hạnh Tâm mà ra… Anh không đọc sách Hạnh Tâm vì một nguyên nhân rất quan trọng, đó là cốt truyện của anh ta quá đen tối, đọc xong sẽ không nhịn được nghi ngờ thế giới.
Nhưng anh rất thích quyển sách này, có phải sau khi con người yêu đương đều sẽ đối xử tràn ngập tình yêu với thế giới không?
Anh lại lật bìa sách trong của cuốn sách ra xem, nhìn câu nói kia: Sách này xin dành tặng biên tập mà tôi yêu nhất.
Biên tập của Hạnh Tâm chính là vợ anh ta, tình yêu có thể khiến cho một tác giả chuyên viết về mặt tối của nhân tính cũng trở nên dịu dàng.
Phong Kính chợt nhớ tới Giang Nhiễm, trong lòng lập tức cũng trở nên mềm mại.
Anh lấy di động, gọi vào số của Tần Phàm.
Vừa gọi đã được kết nối, giọng nói của Tần Phàm truyền từ đầu bên kia đến tai anh: “Được ảnh đế Phong chủ động gọi điện cho tôi, đúng là hiếm có thật.”
Phong Kính nhếch miệng, không muốn cãi cọ với anh ta: “Tôi đọc xong “Bí mật” rồi, tôi rất thích cốt truyện này, tôi nhận vai nam chính.”
“Quả nhiên ảnh đế Phong làm việc năng suất thật, tôi sẽ liên hệ với bên Hoàn Vũ, nghe nói Hạnh Tâm cũng rất vừa lòng với cậu, nếu thuận lợi mà nói thì có lẽ không cần thử vai đâu.” Từ khi Phong Kính xuất đạo đến nay đã diễn hai bộ phim, đều là đạo diễn trực tiếp tìm anh, từ trước tới giờ anh chưa từng thử vai.
“Ừm, có tin gì về nữ chính không?”
Tần Phàm biết anh đang lo lắng cái gì, ảnh đế Phong không chỉ nghiêm khắc với bản thân mà ngay cả người hợp tác với mình cũng yêu cầu nghiêm khắc. Nếu bên Hoàn Vũ tùy tiện tìm một nữ minh tinh diễn vai nữ chính, chắc chắn anh sẽ không nhận nữa.
“Yên tâm đi, đối với vấn đề chọn vai diễn thì thầy Hạnh Tâm còn nghiêm khắc hơn cậu, lần trước “Người sắm vai” chọn nữ chính, ngay cả Lý Tư Tư và Nghê Bạch mà anh ta cũng từ chối, nếu Hoàn Vũ chọn bừa người nào đó thì không qua cửa của Hạnh Tâm được đâu.”
“Vậy là được rồi.” Phong Kính nói xong lại bổ sung, “Chỉ là tôi có một yêu cầu, nếu bên kia không đồng ý, có lẽ sẽ không hợp tác được.”
“Yêu cầu gì?”
“Nếu quay vào ban đêm, không thể quá 12 giờ, tôi phải kết thúc công việc trước 12 giờ.”
Tần Phàm im lặng trong chốc lát, như đang tự hỏi: “Vì video mà Michelle đã cho tôi xem trước đó sao? Cậu ta nói tình hình hiện tại của cậu đã có chiều hướng tốt lên rồi.”
“Đó là bởi uống thuốc bác sĩ kê, nếu mà có công việc, tôi chắc chắn không thể uống thuốc được.”
Tần Phàm lại im lặng một lúc rồi mới nói: “Chuyện này tôi sẽ cố gắng thương lượng với bên đối phương.”
“Phải viết vào hợp đồng.”
“… Được.” Tần Phàm đồng ý, cũng đưa ra yêu cầu của mình, “Ngày mai cậu lại đi trị liệu tâm lý ở chỗ bác sĩ Trương phải không? Tôi hy vọng có thể nhìn thấy hiệu quả.”
Phong Kính: “…”
Cái này không phải do anh quyết định.
“Giám đốc Tần, tôi thấy trị liệu tâm lý là một quá trình dài dòng, muốn đạt hiệu quả nhanh chóng là không thể nào.” Anh thử dùng góc độ khoa học thuyết phục Tần Phàm, “Hơn nữa phí tư vấn của bác sĩ Trương rất đắt.”
“Không sao, công ty không thiếu chút tiền ấy.”
Phong Kính: “…”
Với Phong Kính mà nói, khóa trị liệu tâm lý của bác sĩ Trương giống như chương trình huấn luyện kỹ năng dành cho nghệ sĩ của công ty, nhất định phải tham gia.
Lần thứ ba nhìn thấy bác sĩ Trương, Phong Kính đã quen thuộc với bác sĩ Trương không ít. Hôm nay bác sĩ Trương lại đổi một bộ âu phục khác, anh ta ngồi đối diện với Phong Kính, cười với anh: “Dạo này tình hình của anh thế nào? Còn cảm thấy mình biến thành chó nữa không?”
Phong Kính nói: “Nếu tôi nói là đúng thế, anh có chuyển tôi sang khoa thần kinh luôn không?”
Bác sĩ Trương bật cười hai tiếng: “Không đâu, vì tôi không muốn để bọn họ kiếm được số tiền này.”
Phong Kính: “…”
Đột nhiên anh cảm thấy ánh mắt bác sĩ Trương nhìn mình như đang nhìn một con dê béo.
Bác sĩ Trương đúng lúc thay đổi đề tài khác: “Khi còn nhỏ trong nhà anh có nuôi chó không?”
“Không có, ngay cả tôi và chị tôi mà mẹ còn không muốn nuôi, nói gì đến chó chứ.”
Bác sĩ Trương suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ sau khi nuôi chó, bà ấy sẽ phát hiện bà ấy thích nuôi chó hơn.”
Phong Kính: “…”
Khoan đã, là một bác sĩ tâm lý mà cứ nói chuyện thế này với người bệnh mà được à?
Bác sĩ Trương lại hỏi: “Hồi nhỏ anh có thích xem phim hoạt hình anh hùng không?”
Phong Kính đáp: “Bây giờ cũng rất thích xem.”
“Vậy anh có từng ảo tưởng sau khi lớn lên sẽ trở thành bọn họ không?”
“…” Hình như Phong Kính đã hơi hiểu được bác sĩ Trương muốn hỏi gì, “Cho dù có nghĩ tới thì cũng không có anh hùng nào là chó chứ?”
“Cái này không chắc, định nghĩa về anh hùng trong lòng mỗi người không giống nhau, có lẽ khi còn nhỏ đã xảy ra chuyện gì đó khiến trong tiềm thức anh sinh ra tìm cảm với anh hùng chó.”
“… Không có.”
“Có từng bị chó cắn không?”
“… Sau khi bị cắn sẽ trở thành ai, Dog Man à?”
Bác sĩ Trương mỉm cười: “Anh Phong hài hước thật đấy.”
“… Cảm ơn.”
Nói chuyện hơn bốn mươi phút với bác sĩ Trương, Phong Kính như hết án tù, được phóng thích. Anh tựa vào ghế sau xe, thở ra một hơi thật dài: “Mễ Tuyến Nhi, cậu đề nghị với Tần Phàm thử xem, sau này tôi và bác sĩ Trương tán gẫu, phải để anh ta trả tiền cho tôi.”
Michelle: “…”
Anh ta tự động ngó lơ mấy lời này, hỏi Phong Kính ngồi phía sau: “Vẫn về Chẩm Thủy Hương sao ạ?”
“Không.”
Michelle vui vẻ, chẳng lẽ cuối cùng Phong tổng cũng suy nghĩ thông suốt rồi? Thật đáng ăn mừng!
“Hôm nay mẹ tôi hẹn tôi và chị gái ăn cơm, đến chỗ bọn họ trước, sau đó mới về Chẩm Thủy Hương.”
Michelle: “…”
Khó nuốt hơn cả khổ sở, đó chính là mừng hụt.
Chỗ bố mẹ Phong Kính ở là khu biệt thự cao cấp, lúc đi vào khu này, Michelle đã cảm thấy chiếc xe mà công ty cấp cho không hề hợp với xung quanh.
“Cậu đưa tôi tới đây thì về trước đi, đến tối tôi tự lái xe về.” Phong Kính bước từ trên xe xuống, nói với Michelle đang ngồi ở ghế lái.
“Vâng.” Michelle đáp lại, lái xe vòng qua đài phun nước trong vườn hoa rồi lái ra ngoài cổng.
Người giúp việc trong nhà mở cửa cho Phong Kính, Phong Kính thấy đôi giày cao gót màu đỏ ở cửa thì hỏi: “Chị tôi đến rồi à?”
“Vâng ạ, lúc chiều đã đến rồi.”
“Ừ.” Phong Kính gật đầu, đi vào. Phong Nhã đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với mẹ Phong, thấy Phong Kính đi vào liền tố cáo với mẹ Phong: “Mẹ à, đứa em này chắc chắn không phải em ruột của con, con bảo nó đưa hơn hai trăm thỏi son cho con mà nó cũng không đồng ý.”
“…” Khóe miệng Phong Kính giật giật, “Em đã đưa cho chị hơn hai trăm thỏi rồi.”
“Nhưng không phải thỏi chị muốn!”
“Thế chị trả hết cho em đi.”
Phong Nhã: “…”
Mẹ Phong nhìn bọn họ đùa giỡn, bà đứng lên khỏi sofa: “Ầm ĩ xong chưa? Xong rồi thì vào ăn cơm.”
Phong Kính và Phong Nhã liếc nhau, cùng đi đến phòng ăn. Mấy người ngồi xuống cạnh bàn, chờ bố Phong xuống. Phong Kính nhìn Phong Nhã: “Anh rể không tới đây với chị sao?”
Phong Nhã quay đầu khụ một tiếng, nói: “Công ty anh ấy có việc nên không tới đây được.”
Phong Kính nhíu mày, người chị này của anh rõ là mười năm như một, mỗi lần nói dối đều không dám nhìn anh.
“Anh ta có đối xử tốt với chị không?”
Phong Nhã vẫn nhìn đi chỗ khác như cũ: “Đương nhiên là tốt rồi.”
“Đúng không? Vậy khi nào chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi.”
Rốt cuộc Phong Nhã cũng quay đầu nhìn anh: “Không cần đâu, công việc em bận như vậy, ăn cơm gì chứ.”
Phong Kính: “…”
Anh cười với Phong nhã: “Công việc dù bận cũng phải ăn cơm, hơn nữa dạo này em đang nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi làm gì? Nhân lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền một chút đi!”
Phong Kính: “…”
Đột nhiên đau lòng cho nhân viên của công ty chị ấy.
Mẹ Phong ho một tiếng, hỏi Phong Kính: “Người bạn mà trước đó con nói với mẹ đã giải quyết được phiền phức chưa?”
Phong Kính thở dài: “Chưa ạ.”
Mẹ Phong nhíu mày: “Con nói mẹ nghe một chút đi, nó gặp phải chuyện gì, có lẽ chúng ta còn có thể giúp bạn con.”
“Đúng đúng.” Phong Nhã thấy đề tài cuối cùng cũng rời khỏi người mình, vội vàng phụ họa mẹ Phong.
Phong Kính suy nghĩ, về mặt này quả thật mẹ Phong có kiến thức rất rộng, nói không chừng có thể có biện pháp gì đó: “Cũng không phải chuyện gì lớn, cậu ấy nói mỗi tối cậu ấy đều hoán đổi linh hồn với một chú chó.”
“Phụt!” Phong Nhã không nhịn được cười to, “Sức tưởng tượng của bạn em cũng phong phú thật đấy, có phải xem phim nhiều quá không?”
Phong Kính không để ý đến chị mình, mẹ Phong suy tư trong chốc lát rồi hỏi anh: “Lần trước đại sư Thường Tâm nói thế nào?”
“Anh ta nói gì mà thời cơ chưa tới, con thấy cứ cố ra vẻ thần bí.”
“Không nói gì khác?”
“Còn nói phải có nụ hôn tình yêu, nhưng bạn con đã hôn cô chủ của chú chó kia rồi, vẫn vô dụng.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Phong Nhã lại cười như điên, “Hoán đổi linh hồn với chó, hôn cô chủ thì có ích gì chứ, phải hôn chó mới đúng!”
Phong Kính: “…”
Vậy mà chị ấy phát hiện ra điểm mù.:)
Mẹ Phong cũng gật đầu: “Có lý.”
“…” Phong Kính rất bất đắc dĩ, “Mẹ à, sao ngay cả mẹ cũng hùa theo chị chứ?”
Anh không thèm đi hôn chó đâu!
“Đang nói chuyện gì thế, trên tầng cũng nghe được tiếng cười của mọi người.” Bố Phong đi từ trên tầng xuống, ngồi xuống chỗ của mình. Phong Nhã nhìn bố mình, cười hì hì nói: “Bố ơi, Phong Kính nói bạn nó biến thành chó, bố xem có buồn cười không chứ.”
Phong Kính: “…”
Không hề buồn cười chút nào cả!
Lúc này Giang Nhiễm đang tham gia họp lớp ở Thiên Hạ Cư. Lần gặp mặt này có rất nhiều người, nói là họp mặt bạn học, không bằng nói là họp mặt Học Viện Ngoại Ngữ của bọn cô. Đàn chị Lan Ninh của Giang Nhiễm cũng tới, vì cô ấy mới kết hôn với thầy Hạnh Tâm nên toàn bộ cuộc nói chuyện đều xoay quanh cô ấy.
Chẳng được bao lâu, có một nhân vật trong một đề tài khác tới, cuối cùng Lan Ninh mới được giải thoát.
Người tới chính là học bá mà Triệu Kha nhắc tới với Giang Nhiễm lúc trước, là một du học sinh Nhật Bản, vì vừa đẹp trai thành tích lại tốt nên rất nổi tiếng ở trường bọn cô. Ặc, nhưng anh ta tên gì nhỉ? Thôn trên? Thôn giữa? Hay Thôn dưới? (2)
(2) Bốn từ trên có đồng âm một chữ: thôn trên (上 村 – Shàngcūn), thôn giữa (中 村– zhōngcūn), thôn dưới (下 村 – xiàcūn), Kimura (木 村 桑 – mùcūn sāng).
Giang Nhiễm không nhớ rõ nữa.
“Ôi, Kimura Tang! Cuối cùng anh cũng đến rồi, mọi người chờ anh lâu rồi đấy!”
… À thì ra là Kimura à.
“Giang Nhiễm phiên dịch đến đâu rồi?” Tất cả mọi người đều vây quanh học bá Kimura, cuối cùng Lan Ninh mới tìm được cơ hội nói chuyện với Giang Nhiễm. Chẳng qua đề tài này khiến trong lòng Giang Nhiễm xuất hiện một loạt dấu ba chấm: “Yên tâm đi, chắc chắn có thể giao bản thảo đúng hẹn, em không giống với thầy Hạnh Tâm, em chưa bao giờ trễ bản thảo.”
“…” Xem ra chuyện thầy Hạnh Tâm trễ hạn bản thảo đã vang danh trong lẫn ngoài giới văn học rồi.
“Thật ra bây giờ thầy ấy đã chăm chỉ hơn rất nhiều rồi.”
Giang Nhiễm ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Sao chị còn gọi là thầy? Không phải nên gọi là chồng sao?”
Lan Ninh: “…”
Có phải ngay cả Giang Nhiễm cũng rất nhiều chuyện không?
“Đúng rồi, có phải em thích Phong Kính không?” Lan Ninh vô cùng thông minh dẫn dắt câu chuyện lên người Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm hơi sửng sốt, hỏi cô ấy: “Sao đột nhiên chị lại hỏi cái này?”
“Lần trước thấy em đăng lên vòng bạn bè nói đang xếp hàng mua son do cậu ta làm người phát ngôn.” Lan Ninh nói đến đây thì thở dài, “Ôi, con gái thay lòng đổi dạ nhanh thật, rõ ràng hồi đại học còn là một đám mê Mạc thiên vương, đảo mắt một cái đã gia nhập phe quân địch rồi.”
Giang Nhiễm: “…”
“Nói nhỏ cho em biết…” Như để phối hợp với những lời này, giọng của Lan Ninh cũng thấp xuống, “Lần trước Hoàn Vũ mua bản quyền “Bí mật”, chị nghe thầy nói, có lẽ sẽ mời Phong Kính đóng vai nam chính.”
“Có thật không ạ?”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi.”
“À…” Giang Nhiễm thật sự nói nhỏ hơn, “Có thật không ạ?”
“… Thật đấy, nhưng không biết Phong Kính có nhận hay không.”
Tay Giang Nhiễm đang cầm ly hơi siết chặt, “Bí mật” là tiểu thuyết cô thích nhất của Hạnh Tâm, tuy câu chuyện của Hạnh Tâm xây dựng rất chặt chẽ, nhưng phần lớn đều miêu tả các mặt tối, “Bí mật” thì khác, đó là một câu chuyện tràn ngập tình yêu. Nếu thật sự Phong Kính diễn… Ôi, nghĩ đã có phần kích động!
“Hắt xì.” Phong Kính đột nhiên hắt hơi.
“Ôi em trai, có người nhớ em đấy.” Phong Nhã đang cầm bát đũa, trêu chọc nhìn Phong Kính. Phong Kính uống một ngụm nước lọc trên tay rồi nói với chị gái: “Có lẽ do trời lạnh, phải mặc thêm quần áo mới được.”
Bố Phong nhìn sắc trời bên ngoài, nói với anh: “Hình như trời sắp mưa rồi, đúng là nên mặc thêm quần áo.”
Phong Nhã bĩu môi, cảm thấy nói chuyện với đàn ông bọn họ thật nhàm chán.
Nhưng bố Phong dự đoán rất chuẩn, bọn họ vừa ăn cơm xong không bao lâu thì bên ngoài trời đã mưa tầm tã. Mẹ Phong nhìn mưa to bên ngoài, nói với Phong Kính: “Tối nay con ở lại đây đi, mưa lớn như thế lái xe không an toàn.”
Phong Kính vừa định đồng ý chợt nhớ hình như Giang Nhiễm từng nói hôm nay sẽ tham gia họp lớp? Mưa to như thế, lát nữa cô ấy về thế nào đây?
“Không được ạ, con còn phải nghiên cứu một kịch bản mới, vẫn phải về thôi ạ.”
“Vậy được rồi, trên đường đi chậm thôi đấy.”
“Vâng.” Anh lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo, đi về phía ga ra.
Anh nhớ Giang Nhiễm nói bọn cô gặp mặt ở Thiên Hạ Cư… Ừ, Thiên Hạ Cư ngược hướng với Chẩm Thủy Hương, nhưng anh vẫn có thể “tiện đường” đón cô.
Mấy người Giang Nhiễm ra ngoài mới biết bên ngoài mưa to. Mọi người ồn ào bàn bạc xem nên về kiểu gì, có một chiếc xe Jaguar màu bạc trong mưa đột nhiên mở cửa xe, người đàn ông đẹp trai xuất chúng bước từ trên xe xuống.
“Ơ, đây là thầy Hạnh Tâm sao?”
“Đúng đúng đúng, tôi đã từng nhìn thấy anh ấy ở buổi họp báo “Người sắm vai”!”
“Chắc là tới đón Lan Ninh rồi!”
Vì thế Lan Ninh thật vất vả mới khiến mọi người không chú ý, vì Hạnh Tâm xuất hiện đã lập tức bị chú ý.
“Đã nói với anh ấy đừng tới rồi mà…” Lan Ninh hơi xấu hổ, cô vội vàng tạm biệt mọi người, nhìn Giang Nhiễm đứng bên cạnh, “Em về thế nào? Em và bọn họ không tiện đường đúng không?”
Giang Nhiễm nói: “Không sao ạ, em chờ mưa nhỏ chút thì ngồi tàu điện ngầm về là được.”
Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Đừng khổ thế, bọn chị chở em về nhé.”
“Không được không được.” Giang Nhiễm vội vàng từ chối, “Em không thèm làm bóng đèn của hai người.”
Bạn học xung quang đều bật cười, mặt Lan Ninh đỏ lên, chạy vào ô của Hạnh Tâm: “Do em nói mình không đi đấy, vậy tạm biệt nhé!”
Nhìn hai người đi dưới mưa, các bạn học đều hâm mộ, nhiều năm Giang Nhiễm vẫn cảm thấy độc thân rất tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hâm mộ mấy đôi tình nhân như vậy… Hạnh phúc của bọn họ rất đơn giản, có lẽ chính là vào ngày mưa sẵn sàng che ô cho bạn.
“Giang Nhiễm, nếu không em ngồi xe anh đi.” Đột nhiên học bá Kimura nói với Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm không biết làm sao, sau đó cô thấy mấy bạn học nữ đứng phía sau Kimura đang nháy mắt ra hiệu với cô. Trong lòng Giang Nhiễm sáng tỏ, mỉm cười với Kimura: “Xe anh chắc là chở không ít người rồi phải không? Anh cứ chở mấy cô ấy về đi, em đi tàu điện ngầm về là được rồi.”
Kimura mấp máy môi hình như còn muốn nói gì đó thì một chiếc xe dễ gây chú ý lại xuất hiện trong màn mưa.
Một chiếc xe Cayenne màu trắng.
Trong sự chú ý của mọi người, xe dừng trước mặt Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm: “????”
Cô tưởng mình chặn lối đi của người ta, còn dịch vào bên cạnh. Nào biết cái xe Cayenne cũng dịch theo cô, sau đó cửa sổ xe được kéo xuống: “Cô Giang, trùng hợp quá!”
Giang Nhiễm sửng sốt, khẩu trang màu đen và mũ lưỡi trai, không phải anh Phong thì còn ai nữa?
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính chỉ sửng sốt trong chốc lát rồi nhanh chóng dựa vào diễn xuất dày công tôi luyện của bản thân che giấu sự hoang mang trong lòng: “Sao anh lại có suy nghĩ này?”
Tần Phàm mỉm cười, mở Weibo của Phong Kính trên máy tính ra: “Hai bài Weibo gần nhất của cậu, sofa và bàn trong nhà đều khác.”
“… Tôi chỉ đổi đồ dùng gia đình thôi.”
“Bố cục nhìn qua cũng không giống nhà cậu.”
Phong Kính: “…”
“Đó chỉ là ảo giác của anh thôi.” Phong Kính đánh chết cũng không nhận.
Tần Phàm nói: “Hay là chúng ta gọi Michelle vào đây thẩm vấn ngay tại chỗ?”
Phong Kính: “…”
Không cần đâu.
“Michelle chỉ là một trợ lý nhỏ, anh cứ dọa cậu ấy như thế, tim của cậu ấy không chịu nổi đâu.”
“Biết cậu ta chịu không nổi thì cậu làm ít chuyện thôi.”
“…” Phong Kính im lặng không nói.
“Chuyện này chúng ta nói sau.” Tần Phàm mở ngăn kéo lấy một quyển tiểu thuyết từ trong ra, “Truyện “Bí mật” của Hạnh Tâm, cậu đã đọc chưa?”
Phong Kính không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì (1), nhưng anh ta đã chủ động chuyển đề tài, anh cầu còn không được, “Chưa đọc, nhưng tôi từng đọc “Người sắm vai” rồi.”
(1) Trong hồ lô bán thuốc gì: Câu này ý muốn nói người nào đó có ý đồ hay âm mưu gì.
Tần Phàm nhướng mày: “Vì Mạc Trăn?”
“Đương nhiên không phải! Lúc còn đi học bạn cùng phòng mua, tôi tiện thể đọc thôi.”
“Ồ.” Tần Phàm cũng không nói tin hay không tin, chỉ đưa tiểu thuyết trong tay cho Phong Kính, “Vậy nhân lúc thời gian nghỉ ngơi này, cậu đọc quyển sách này đi.”
“…” Phong Kính im lặng một lát rồi hỏi anh ta, “Sau khi đọc hết có cần phải viết cho anh một bài cảm nghĩ không?”
“Cậu muốn viết tôi cũng không cản, Hoàn Vũ mới mua bản quyền quyển sách này, tôi định để cậu nhận vai nam chính.”
Phong Kính nhướng mày: “Nam chính?” Tuy anh không đọc nhiều sách của Hạnh Tâm nhưng từng nghe chuyện anh ta chọn vai diễn rất nghiêm khắc, ngay cả Mạc Trăn cũng từng bị anh ta từ chối.
Ừ, mặc dù cuối cùng anh ta vẫn chọn Mạc Trăn.
Tần Phàm gật đầu nói: “Quyển sách này là một bộ tiểu thuyết riêng, tuy không nổi tiếng bằng hệ liệt trinh thám “Bình yên” nhưng là bộ tiểu thuyết riêng có lượng tiêu thụ lớn nhất của Hạnh Tâm, cốt truyện cũng rất xuất sắc. Cậu đã từng đọc tiểu thuyết của anh ta nên biết phong cách của anh ta, anh ta thích viết về mặt tối của nhân tính, nhưng quyển sách này anh ta viết tặng vợ của mình nên viết về “tình yêu”, toàn bộ tình tiết cực kỳ ngọt ngào.”
Phong Kính hơi bất ngờ nhìn anh ta: “Anh đọc rồi à?”
Tần Phàm nhướng mày: “Tôi không đọc thì sao có thể đánh giá được có phù hợp với cậu hay không? Tuy Hạnh Tâm là một tác giả lớn, hơn nữa còn do Hoàn Vũ chế tác nhưng tôi thật sự thích kịch bản. Kịch bản vẫn do Hạnh Tâm tự mình viết, vì quyển sách này có ý nghĩa khác với anh ta nên anh ta càng chú trọng hơn so với trước đây.”
Phong Kính suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, thật ra anh không thích diễn phim chuyển thể từ tiểu thuyết cho lắm, vì rất nhiều chỗ làm phim ỷ vào tác phẩm nổi tiếng, không đặt bao nhiêu tâm tư vào việc làm phim… Chỉ cần có một tác phẩm nổi tiếng, lại thêm một số ngôi sao là đã coi như xong một bộ phim.
Nhưng truyện của Hạnh Tâm đúng là được bảo đảm, mấy năm nay Hoàn Vũ cũng sản xuất không ít tác phẩm tốt, lần trước Hạnh Tâm và Hoàn Vũ hợp tác trong “Người sắm vai”, bất luận là diễn viên, nội dung hay chế tác thì tất cả đều hoàn mỹ.
“Tôi đọc xong tiểu thuyết sẽ trả lời anh.” Phong Kính nói.
Tần Phàm gật đầu: “Được, nhanh lên đấy, có rất nhiều người để ý nhân vật này.”
“Biết rồi.” Phong Kính cầm tiểu thuyết, nhìn Tần Phàm ngồi đối diện, “Có việc gì nữa không?”
“Tạm thời không có, để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng cậu khi đọc tiểu thuyết, chuyện cậu chuyển nhà chúng ta sẽ nói sau.”
Phong Kính: “…”
Thì ra nói nhiều như thế mà anh ta vẫn còn nhớ chuyện này à?
Trên đường về Phong Kính vẫn ngồi ở phía sau, anh nhìn Michelle lái xe ở phía trước, hỏi đầy ẩn ý: “Mễ Tuyến Nhi, cậu không nói với Tần Phàm chuyện tôi chuyển nhà thật chứ?”
“Thật sự không có!” Michelle hận không thể bày lòng trung thành của mình ra cho anh xem.
Phong Kính lại nhìn anh ta một lát rồi mới nói: “Anh ta phát hiện tôi chuyển nhà rồi.”
Lần này tay Michelle đang cầm tay lái run lên rõ ràng: “Ôi ôi ôi làm sao giám đốc Tần biết được? Anh ấy, anh ấy nói gì không?”
“Tạm thời chưa nói gì.” Anh đoán sở dĩ Tần Phàm bình tĩnh như vậy là vì vẫn chưa biết anh chuyển đến đâu.
“Vậy, vậy anh ấy có nói muốn đuổi việc tôi không?”
Phong Kính đổ người về phía trước vỗ vỗ vai anh ta, trấn an: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Michelle: “…”
Thật sự cảm ơn anh – người đã đầu têu chuyện này.
“Sau nếu Tần Phàm hỏi cậu, cậu nhớ thông minh một chút, chắc anh ta vẫn chưa biết tôi chuyển tới đâu.”
“… À, tôi biết rồi.”
Về đến nhà, Phong Kính dành cả buổi trưa đọc xong tiểu thuyết “Bí mật”. Đây là tác phẩm duy nhất không phải tiểu thuyết trinh thám mới hoàn thành trước mắt của Hạnh Tâm, nhưng cách hành văn rất khéo léo, hoàn toàn không thua kém truyện trinh thám của anh ta. Cốt truyện ấm áp hơn nữa còn tràn ngập tình yêu, không hề giống như từ tay Hạnh Tâm mà ra… Anh không đọc sách Hạnh Tâm vì một nguyên nhân rất quan trọng, đó là cốt truyện của anh ta quá đen tối, đọc xong sẽ không nhịn được nghi ngờ thế giới.
Nhưng anh rất thích quyển sách này, có phải sau khi con người yêu đương đều sẽ đối xử tràn ngập tình yêu với thế giới không?
Anh lại lật bìa sách trong của cuốn sách ra xem, nhìn câu nói kia: Sách này xin dành tặng biên tập mà tôi yêu nhất.
Biên tập của Hạnh Tâm chính là vợ anh ta, tình yêu có thể khiến cho một tác giả chuyên viết về mặt tối của nhân tính cũng trở nên dịu dàng.
Phong Kính chợt nhớ tới Giang Nhiễm, trong lòng lập tức cũng trở nên mềm mại.
Anh lấy di động, gọi vào số của Tần Phàm.
Vừa gọi đã được kết nối, giọng nói của Tần Phàm truyền từ đầu bên kia đến tai anh: “Được ảnh đế Phong chủ động gọi điện cho tôi, đúng là hiếm có thật.”
Phong Kính nhếch miệng, không muốn cãi cọ với anh ta: “Tôi đọc xong “Bí mật” rồi, tôi rất thích cốt truyện này, tôi nhận vai nam chính.”
“Quả nhiên ảnh đế Phong làm việc năng suất thật, tôi sẽ liên hệ với bên Hoàn Vũ, nghe nói Hạnh Tâm cũng rất vừa lòng với cậu, nếu thuận lợi mà nói thì có lẽ không cần thử vai đâu.” Từ khi Phong Kính xuất đạo đến nay đã diễn hai bộ phim, đều là đạo diễn trực tiếp tìm anh, từ trước tới giờ anh chưa từng thử vai.
“Ừm, có tin gì về nữ chính không?”
Tần Phàm biết anh đang lo lắng cái gì, ảnh đế Phong không chỉ nghiêm khắc với bản thân mà ngay cả người hợp tác với mình cũng yêu cầu nghiêm khắc. Nếu bên Hoàn Vũ tùy tiện tìm một nữ minh tinh diễn vai nữ chính, chắc chắn anh sẽ không nhận nữa.
“Yên tâm đi, đối với vấn đề chọn vai diễn thì thầy Hạnh Tâm còn nghiêm khắc hơn cậu, lần trước “Người sắm vai” chọn nữ chính, ngay cả Lý Tư Tư và Nghê Bạch mà anh ta cũng từ chối, nếu Hoàn Vũ chọn bừa người nào đó thì không qua cửa của Hạnh Tâm được đâu.”
“Vậy là được rồi.” Phong Kính nói xong lại bổ sung, “Chỉ là tôi có một yêu cầu, nếu bên kia không đồng ý, có lẽ sẽ không hợp tác được.”
“Yêu cầu gì?”
“Nếu quay vào ban đêm, không thể quá 12 giờ, tôi phải kết thúc công việc trước 12 giờ.”
Tần Phàm im lặng trong chốc lát, như đang tự hỏi: “Vì video mà Michelle đã cho tôi xem trước đó sao? Cậu ta nói tình hình hiện tại của cậu đã có chiều hướng tốt lên rồi.”
“Đó là bởi uống thuốc bác sĩ kê, nếu mà có công việc, tôi chắc chắn không thể uống thuốc được.”
Tần Phàm lại im lặng một lúc rồi mới nói: “Chuyện này tôi sẽ cố gắng thương lượng với bên đối phương.”
“Phải viết vào hợp đồng.”
“… Được.” Tần Phàm đồng ý, cũng đưa ra yêu cầu của mình, “Ngày mai cậu lại đi trị liệu tâm lý ở chỗ bác sĩ Trương phải không? Tôi hy vọng có thể nhìn thấy hiệu quả.”
Phong Kính: “…”
Cái này không phải do anh quyết định.
“Giám đốc Tần, tôi thấy trị liệu tâm lý là một quá trình dài dòng, muốn đạt hiệu quả nhanh chóng là không thể nào.” Anh thử dùng góc độ khoa học thuyết phục Tần Phàm, “Hơn nữa phí tư vấn của bác sĩ Trương rất đắt.”
“Không sao, công ty không thiếu chút tiền ấy.”
Phong Kính: “…”
Với Phong Kính mà nói, khóa trị liệu tâm lý của bác sĩ Trương giống như chương trình huấn luyện kỹ năng dành cho nghệ sĩ của công ty, nhất định phải tham gia.
Lần thứ ba nhìn thấy bác sĩ Trương, Phong Kính đã quen thuộc với bác sĩ Trương không ít. Hôm nay bác sĩ Trương lại đổi một bộ âu phục khác, anh ta ngồi đối diện với Phong Kính, cười với anh: “Dạo này tình hình của anh thế nào? Còn cảm thấy mình biến thành chó nữa không?”
Phong Kính nói: “Nếu tôi nói là đúng thế, anh có chuyển tôi sang khoa thần kinh luôn không?”
Bác sĩ Trương bật cười hai tiếng: “Không đâu, vì tôi không muốn để bọn họ kiếm được số tiền này.”
Phong Kính: “…”
Đột nhiên anh cảm thấy ánh mắt bác sĩ Trương nhìn mình như đang nhìn một con dê béo.
Bác sĩ Trương đúng lúc thay đổi đề tài khác: “Khi còn nhỏ trong nhà anh có nuôi chó không?”
“Không có, ngay cả tôi và chị tôi mà mẹ còn không muốn nuôi, nói gì đến chó chứ.”
Bác sĩ Trương suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ sau khi nuôi chó, bà ấy sẽ phát hiện bà ấy thích nuôi chó hơn.”
Phong Kính: “…”
Khoan đã, là một bác sĩ tâm lý mà cứ nói chuyện thế này với người bệnh mà được à?
Bác sĩ Trương lại hỏi: “Hồi nhỏ anh có thích xem phim hoạt hình anh hùng không?”
Phong Kính đáp: “Bây giờ cũng rất thích xem.”
“Vậy anh có từng ảo tưởng sau khi lớn lên sẽ trở thành bọn họ không?”
“…” Hình như Phong Kính đã hơi hiểu được bác sĩ Trương muốn hỏi gì, “Cho dù có nghĩ tới thì cũng không có anh hùng nào là chó chứ?”
“Cái này không chắc, định nghĩa về anh hùng trong lòng mỗi người không giống nhau, có lẽ khi còn nhỏ đã xảy ra chuyện gì đó khiến trong tiềm thức anh sinh ra tìm cảm với anh hùng chó.”
“… Không có.”
“Có từng bị chó cắn không?”
“… Sau khi bị cắn sẽ trở thành ai, Dog Man à?”
Bác sĩ Trương mỉm cười: “Anh Phong hài hước thật đấy.”
“… Cảm ơn.”
Nói chuyện hơn bốn mươi phút với bác sĩ Trương, Phong Kính như hết án tù, được phóng thích. Anh tựa vào ghế sau xe, thở ra một hơi thật dài: “Mễ Tuyến Nhi, cậu đề nghị với Tần Phàm thử xem, sau này tôi và bác sĩ Trương tán gẫu, phải để anh ta trả tiền cho tôi.”
Michelle: “…”
Anh ta tự động ngó lơ mấy lời này, hỏi Phong Kính ngồi phía sau: “Vẫn về Chẩm Thủy Hương sao ạ?”
“Không.”
Michelle vui vẻ, chẳng lẽ cuối cùng Phong tổng cũng suy nghĩ thông suốt rồi? Thật đáng ăn mừng!
“Hôm nay mẹ tôi hẹn tôi và chị gái ăn cơm, đến chỗ bọn họ trước, sau đó mới về Chẩm Thủy Hương.”
Michelle: “…”
Khó nuốt hơn cả khổ sở, đó chính là mừng hụt.
Chỗ bố mẹ Phong Kính ở là khu biệt thự cao cấp, lúc đi vào khu này, Michelle đã cảm thấy chiếc xe mà công ty cấp cho không hề hợp với xung quanh.
“Cậu đưa tôi tới đây thì về trước đi, đến tối tôi tự lái xe về.” Phong Kính bước từ trên xe xuống, nói với Michelle đang ngồi ở ghế lái.
“Vâng.” Michelle đáp lại, lái xe vòng qua đài phun nước trong vườn hoa rồi lái ra ngoài cổng.
Người giúp việc trong nhà mở cửa cho Phong Kính, Phong Kính thấy đôi giày cao gót màu đỏ ở cửa thì hỏi: “Chị tôi đến rồi à?”
“Vâng ạ, lúc chiều đã đến rồi.”
“Ừ.” Phong Kính gật đầu, đi vào. Phong Nhã đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với mẹ Phong, thấy Phong Kính đi vào liền tố cáo với mẹ Phong: “Mẹ à, đứa em này chắc chắn không phải em ruột của con, con bảo nó đưa hơn hai trăm thỏi son cho con mà nó cũng không đồng ý.”
“…” Khóe miệng Phong Kính giật giật, “Em đã đưa cho chị hơn hai trăm thỏi rồi.”
“Nhưng không phải thỏi chị muốn!”
“Thế chị trả hết cho em đi.”
Phong Nhã: “…”
Mẹ Phong nhìn bọn họ đùa giỡn, bà đứng lên khỏi sofa: “Ầm ĩ xong chưa? Xong rồi thì vào ăn cơm.”
Phong Kính và Phong Nhã liếc nhau, cùng đi đến phòng ăn. Mấy người ngồi xuống cạnh bàn, chờ bố Phong xuống. Phong Kính nhìn Phong Nhã: “Anh rể không tới đây với chị sao?”
Phong Nhã quay đầu khụ một tiếng, nói: “Công ty anh ấy có việc nên không tới đây được.”
Phong Kính nhíu mày, người chị này của anh rõ là mười năm như một, mỗi lần nói dối đều không dám nhìn anh.
“Anh ta có đối xử tốt với chị không?”
Phong Nhã vẫn nhìn đi chỗ khác như cũ: “Đương nhiên là tốt rồi.”
“Đúng không? Vậy khi nào chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi.”
Rốt cuộc Phong Nhã cũng quay đầu nhìn anh: “Không cần đâu, công việc em bận như vậy, ăn cơm gì chứ.”
Phong Kính: “…”
Anh cười với Phong nhã: “Công việc dù bận cũng phải ăn cơm, hơn nữa dạo này em đang nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi làm gì? Nhân lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền một chút đi!”
Phong Kính: “…”
Đột nhiên đau lòng cho nhân viên của công ty chị ấy.
Mẹ Phong ho một tiếng, hỏi Phong Kính: “Người bạn mà trước đó con nói với mẹ đã giải quyết được phiền phức chưa?”
Phong Kính thở dài: “Chưa ạ.”
Mẹ Phong nhíu mày: “Con nói mẹ nghe một chút đi, nó gặp phải chuyện gì, có lẽ chúng ta còn có thể giúp bạn con.”
“Đúng đúng.” Phong Nhã thấy đề tài cuối cùng cũng rời khỏi người mình, vội vàng phụ họa mẹ Phong.
Phong Kính suy nghĩ, về mặt này quả thật mẹ Phong có kiến thức rất rộng, nói không chừng có thể có biện pháp gì đó: “Cũng không phải chuyện gì lớn, cậu ấy nói mỗi tối cậu ấy đều hoán đổi linh hồn với một chú chó.”
“Phụt!” Phong Nhã không nhịn được cười to, “Sức tưởng tượng của bạn em cũng phong phú thật đấy, có phải xem phim nhiều quá không?”
Phong Kính không để ý đến chị mình, mẹ Phong suy tư trong chốc lát rồi hỏi anh: “Lần trước đại sư Thường Tâm nói thế nào?”
“Anh ta nói gì mà thời cơ chưa tới, con thấy cứ cố ra vẻ thần bí.”
“Không nói gì khác?”
“Còn nói phải có nụ hôn tình yêu, nhưng bạn con đã hôn cô chủ của chú chó kia rồi, vẫn vô dụng.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Phong Nhã lại cười như điên, “Hoán đổi linh hồn với chó, hôn cô chủ thì có ích gì chứ, phải hôn chó mới đúng!”
Phong Kính: “…”
Vậy mà chị ấy phát hiện ra điểm mù.:)
Mẹ Phong cũng gật đầu: “Có lý.”
“…” Phong Kính rất bất đắc dĩ, “Mẹ à, sao ngay cả mẹ cũng hùa theo chị chứ?”
Anh không thèm đi hôn chó đâu!
“Đang nói chuyện gì thế, trên tầng cũng nghe được tiếng cười của mọi người.” Bố Phong đi từ trên tầng xuống, ngồi xuống chỗ của mình. Phong Nhã nhìn bố mình, cười hì hì nói: “Bố ơi, Phong Kính nói bạn nó biến thành chó, bố xem có buồn cười không chứ.”
Phong Kính: “…”
Không hề buồn cười chút nào cả!
Lúc này Giang Nhiễm đang tham gia họp lớp ở Thiên Hạ Cư. Lần gặp mặt này có rất nhiều người, nói là họp mặt bạn học, không bằng nói là họp mặt Học Viện Ngoại Ngữ của bọn cô. Đàn chị Lan Ninh của Giang Nhiễm cũng tới, vì cô ấy mới kết hôn với thầy Hạnh Tâm nên toàn bộ cuộc nói chuyện đều xoay quanh cô ấy.
Chẳng được bao lâu, có một nhân vật trong một đề tài khác tới, cuối cùng Lan Ninh mới được giải thoát.
Người tới chính là học bá mà Triệu Kha nhắc tới với Giang Nhiễm lúc trước, là một du học sinh Nhật Bản, vì vừa đẹp trai thành tích lại tốt nên rất nổi tiếng ở trường bọn cô. Ặc, nhưng anh ta tên gì nhỉ? Thôn trên? Thôn giữa? Hay Thôn dưới? (2)
(2) Bốn từ trên có đồng âm một chữ: thôn trên (上 村 – Shàngcūn), thôn giữa (中 村– zhōngcūn), thôn dưới (下 村 – xiàcūn), Kimura (木 村 桑 – mùcūn sāng).
Giang Nhiễm không nhớ rõ nữa.
“Ôi, Kimura Tang! Cuối cùng anh cũng đến rồi, mọi người chờ anh lâu rồi đấy!”
… À thì ra là Kimura à.
“Giang Nhiễm phiên dịch đến đâu rồi?” Tất cả mọi người đều vây quanh học bá Kimura, cuối cùng Lan Ninh mới tìm được cơ hội nói chuyện với Giang Nhiễm. Chẳng qua đề tài này khiến trong lòng Giang Nhiễm xuất hiện một loạt dấu ba chấm: “Yên tâm đi, chắc chắn có thể giao bản thảo đúng hẹn, em không giống với thầy Hạnh Tâm, em chưa bao giờ trễ bản thảo.”
“…” Xem ra chuyện thầy Hạnh Tâm trễ hạn bản thảo đã vang danh trong lẫn ngoài giới văn học rồi.
“Thật ra bây giờ thầy ấy đã chăm chỉ hơn rất nhiều rồi.”
Giang Nhiễm ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Sao chị còn gọi là thầy? Không phải nên gọi là chồng sao?”
Lan Ninh: “…”
Có phải ngay cả Giang Nhiễm cũng rất nhiều chuyện không?
“Đúng rồi, có phải em thích Phong Kính không?” Lan Ninh vô cùng thông minh dẫn dắt câu chuyện lên người Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm hơi sửng sốt, hỏi cô ấy: “Sao đột nhiên chị lại hỏi cái này?”
“Lần trước thấy em đăng lên vòng bạn bè nói đang xếp hàng mua son do cậu ta làm người phát ngôn.” Lan Ninh nói đến đây thì thở dài, “Ôi, con gái thay lòng đổi dạ nhanh thật, rõ ràng hồi đại học còn là một đám mê Mạc thiên vương, đảo mắt một cái đã gia nhập phe quân địch rồi.”
Giang Nhiễm: “…”
“Nói nhỏ cho em biết…” Như để phối hợp với những lời này, giọng của Lan Ninh cũng thấp xuống, “Lần trước Hoàn Vũ mua bản quyền “Bí mật”, chị nghe thầy nói, có lẽ sẽ mời Phong Kính đóng vai nam chính.”
“Có thật không ạ?”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi.”
“À…” Giang Nhiễm thật sự nói nhỏ hơn, “Có thật không ạ?”
“… Thật đấy, nhưng không biết Phong Kính có nhận hay không.”
Tay Giang Nhiễm đang cầm ly hơi siết chặt, “Bí mật” là tiểu thuyết cô thích nhất của Hạnh Tâm, tuy câu chuyện của Hạnh Tâm xây dựng rất chặt chẽ, nhưng phần lớn đều miêu tả các mặt tối, “Bí mật” thì khác, đó là một câu chuyện tràn ngập tình yêu. Nếu thật sự Phong Kính diễn… Ôi, nghĩ đã có phần kích động!
“Hắt xì.” Phong Kính đột nhiên hắt hơi.
“Ôi em trai, có người nhớ em đấy.” Phong Nhã đang cầm bát đũa, trêu chọc nhìn Phong Kính. Phong Kính uống một ngụm nước lọc trên tay rồi nói với chị gái: “Có lẽ do trời lạnh, phải mặc thêm quần áo mới được.”
Bố Phong nhìn sắc trời bên ngoài, nói với anh: “Hình như trời sắp mưa rồi, đúng là nên mặc thêm quần áo.”
Phong Nhã bĩu môi, cảm thấy nói chuyện với đàn ông bọn họ thật nhàm chán.
Nhưng bố Phong dự đoán rất chuẩn, bọn họ vừa ăn cơm xong không bao lâu thì bên ngoài trời đã mưa tầm tã. Mẹ Phong nhìn mưa to bên ngoài, nói với Phong Kính: “Tối nay con ở lại đây đi, mưa lớn như thế lái xe không an toàn.”
Phong Kính vừa định đồng ý chợt nhớ hình như Giang Nhiễm từng nói hôm nay sẽ tham gia họp lớp? Mưa to như thế, lát nữa cô ấy về thế nào đây?
“Không được ạ, con còn phải nghiên cứu một kịch bản mới, vẫn phải về thôi ạ.”
“Vậy được rồi, trên đường đi chậm thôi đấy.”
“Vâng.” Anh lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo, đi về phía ga ra.
Anh nhớ Giang Nhiễm nói bọn cô gặp mặt ở Thiên Hạ Cư… Ừ, Thiên Hạ Cư ngược hướng với Chẩm Thủy Hương, nhưng anh vẫn có thể “tiện đường” đón cô.
Mấy người Giang Nhiễm ra ngoài mới biết bên ngoài mưa to. Mọi người ồn ào bàn bạc xem nên về kiểu gì, có một chiếc xe Jaguar màu bạc trong mưa đột nhiên mở cửa xe, người đàn ông đẹp trai xuất chúng bước từ trên xe xuống.
“Ơ, đây là thầy Hạnh Tâm sao?”
“Đúng đúng đúng, tôi đã từng nhìn thấy anh ấy ở buổi họp báo “Người sắm vai”!”
“Chắc là tới đón Lan Ninh rồi!”
Vì thế Lan Ninh thật vất vả mới khiến mọi người không chú ý, vì Hạnh Tâm xuất hiện đã lập tức bị chú ý.
“Đã nói với anh ấy đừng tới rồi mà…” Lan Ninh hơi xấu hổ, cô vội vàng tạm biệt mọi người, nhìn Giang Nhiễm đứng bên cạnh, “Em về thế nào? Em và bọn họ không tiện đường đúng không?”
Giang Nhiễm nói: “Không sao ạ, em chờ mưa nhỏ chút thì ngồi tàu điện ngầm về là được.”
Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Đừng khổ thế, bọn chị chở em về nhé.”
“Không được không được.” Giang Nhiễm vội vàng từ chối, “Em không thèm làm bóng đèn của hai người.”
Bạn học xung quang đều bật cười, mặt Lan Ninh đỏ lên, chạy vào ô của Hạnh Tâm: “Do em nói mình không đi đấy, vậy tạm biệt nhé!”
Nhìn hai người đi dưới mưa, các bạn học đều hâm mộ, nhiều năm Giang Nhiễm vẫn cảm thấy độc thân rất tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hâm mộ mấy đôi tình nhân như vậy… Hạnh phúc của bọn họ rất đơn giản, có lẽ chính là vào ngày mưa sẵn sàng che ô cho bạn.
“Giang Nhiễm, nếu không em ngồi xe anh đi.” Đột nhiên học bá Kimura nói với Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm không biết làm sao, sau đó cô thấy mấy bạn học nữ đứng phía sau Kimura đang nháy mắt ra hiệu với cô. Trong lòng Giang Nhiễm sáng tỏ, mỉm cười với Kimura: “Xe anh chắc là chở không ít người rồi phải không? Anh cứ chở mấy cô ấy về đi, em đi tàu điện ngầm về là được rồi.”
Kimura mấp máy môi hình như còn muốn nói gì đó thì một chiếc xe dễ gây chú ý lại xuất hiện trong màn mưa.
Một chiếc xe Cayenne màu trắng.
Trong sự chú ý của mọi người, xe dừng trước mặt Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm: “????”
Cô tưởng mình chặn lối đi của người ta, còn dịch vào bên cạnh. Nào biết cái xe Cayenne cũng dịch theo cô, sau đó cửa sổ xe được kéo xuống: “Cô Giang, trùng hợp quá!”
Giang Nhiễm sửng sốt, khẩu trang màu đen và mũ lưỡi trai, không phải anh Phong thì còn ai nữa?
/86
|