Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
“Anh Phong cũng ăn cơm ở đây sao?” Giang Nhiễm khom lưng nhìn vào cửa sổ xe.
Phong Kính nói: “Đúng lúc tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy dáng người rất giống cô nên tới đây xem thử, không ngờ đúng là cô thật.”
Anh mở cửa xe, nói với Giang Nhiễm: “Cô lên xe trước đã, tôi chở cô về luôn.”
“À, vậy được, cảm ơn anh.”
Giang Nhiễm nói vài câu, ánh mắt mờ ám của mấy người bạn học ở xung quanh đang nhìn chiếc xe Cayenne kia: “Giang Nhiễm, không giới thiệu chủ xe chút hả?”
“Mọi người đừng hiểu lầm, anh ấy là hàng xóm của tôi.” Giang Nhiễm thấy loại chuyện này càng giải thích càng đen nên nhanh chóng chạy thoát, “Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Cô nói xong liền bước vào xe, đóng cửa xe lại. Phong Kính chờ cô thắt dây an toàn xong mới khởi động xe. Nhìn Cayenne dần dần đi xa, tâm hồn nhiều chuyện của mấy người bạn học còn lại đang bùng cháy.
“Hàng xóm này của Giang Nhiễm có vẻ giàu lắm đấy!”
“Hơn nữa còn rất đẹp trai!”
“Đệt, như thế mà cậu còn nhìn thấy diện mạo của anh ta cơ á?”
“Nhìn đôi mắt là biết, cảm giác giống như ngôi sao nào ấy!”
Giang Nhiễm không nghe mọi người thảo luận, cô ngồi ở ghế lái phụ nhìn Phong Kính bên cạnh: “Cảm ơn anh Phong nhé.”
Phong Kính cười nói: “Không cần khách khí thế, tôi cũng muốn về nhà.” Anh nhìn tóc Giang Nhiễm bị dính mưa mà ướt nhẹp thì rút khăn giấy đưa cho cô: “Lau đi không lại bị cảm đấy.”
“Vâng.” Giang Nhiễm hạ cửa kính xuống, nhìn gương rồi xử lý đầu tóc và quần áo của mình.
“Lần trước cô bảo tôi nấu coca với gừng, tôi thấy rất có tác dụng, cô về cũng uống một cốc đi, đề phòng trước một chút.”
Bỗng nhiên Giang Nhiễm bật cười.
“Sao thế?” Phong Kính nghi hoặc nhìn cô.
Giang Nhiễm cười nói: “Không cảm gì, chỉ thấy anh giống mẹ tôi thôi.”
Phong Kính: “…”
Giang Nhiễm vứt khăn giấy đã dùng vào túi rác trong xe rồi tô lại son cho mình.
Đây là màu 009 của Bunny lần trước cô xếp hàng mua ở trung tâm thương mại Tinh Quang.
Phong Kính nhìn thoáng qua thỏi son trên tay cô, hỏi: “Cô cũng thích dùng son của Bunny à?”
“Vâng, series này cũng khá đẹp, chỉ là 007 cháy hàng rồi, không mua được.”
“Thế à…” Trong nhà anh vẫn có một thỏi, chỉ là anh đã dùng rồi, mang tặng người ta không được tốt lắm, “Chị tôi cũng rất thích màu 007, sao các cô đều muốn mua 007 thế?”
Giang Nhiễm nói: “Vì màu 007 là màu Phong Kính dùng đấy.”
Đột nhiên từ miệng Giang Nhiễm nghe được tên mình, tim Phong Kính đập nhanh hơn: “À, cô, cô thích Phong Kính sao?”
“Anh ấy đẹp trai mà, hơn nữa diễn xuất cũng tốt, tôi rất thích vai diễn Omega của anh ấy.” Trên mạng có không ít người nói Omega là đỉnh cao nhan sắc của Phong Kính, Giang Nhiễm cảm thấy những người này kỳ lạ thật đấy, người ta tổng cộng mới diễn có hai bộ phim mà đã xác định được đỉnh cao của người ta?
Mà lúc này Phong Kính đang ngồi trên ghế lái, cái đuôi đã vểnh lên tận trời.
Có những lời này của Giang Nhiễm, anh có thể đắc ý suốt một năm.
Giang Nhiễm tô son xong rồi thả son vào lại trong túi. Trong xe hơi yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào ngoài cửa sổ tràn ngập trong không gian nhỏ. Phong Kính kết nối với Bluetooth, mở dàn nhạc trên xe lên.
Bài đầu tiên là “Dorothy” của Pumpkin. Giai điệu quen thuộc khiến Giang Nhiễm hơi sửng sốt, cô nghiêng đầu nhìn Phong Kính đang lái xe, có phần bất ngờ hỏi anh: “Anh cũng thích Pumpkin à?”
Phong Kính gật đầu: “Ừ, bọn họ là nhóm nhạc rock tôi yêu thích, bài “Dorothy” là bài hát tôi thích nhất.”
Giang Nhiễm mấp máy môi, đôi môi vừa rồi mới được tô lại son nhìn vô cùng mê người: “Thật trùng hợp, tôi cũng thích “Dorothy” nhất.”
Phong Kính không nói gì chỉ mỉm cười, có đôi khi anh cũng cảm thấy sự việc vô cùng kỳ diệu, anh và chó của Giang Nhiễm nuôi hoán đổi linh hồn với nhau, còn thích chung nhóm nhạc rock và một bài hát.
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có người định mệnh sao?
“Nếu nói trên đời này cái gì gọi là kỳ tích thì đó là việc gặp được em…” Phong Kính nhẹ nhàng ngâm nga câu này theo giai điệu.
Giang Nhiễm sững sờ.
Phong Kính nhận ra cô hơi khác thường, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
Giang Nhiễm phục hồi tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy anh hát rất hay thôi.” Bình thường nghe anh nói cũng không có cảm giác sâu sắc như thế, nhưng vừa rồi lơ đãng hát một đoạn, có thể dùng từ đỉnh cao để hình dung. Giọng anh khi hát còn trầm thấp gợi cảm hơn bình thường, “Hay là anh tham gia cuộc thi hát đi, nhất định có thể nổi tiếng đấy.”
Phong Kính không nhịn được cười ra tiếng, trước kia không phải không có người mời anh hát, thậm chí đối phương còn mời anh hát ca khúc chủ đề bộ phim mà anh diễn, nhưng anh đều từ chối. Tuy rất nhiều minh tinh phát triển nhiều lĩnh vực nhưng anh chỉ muốn tập trung vào diễn xuất.
Theo anh, đời người có thể làm một việc đến mức đỉnh cao, vậy là đủ rồi.
“Ca hát thì thôi bỏ đi, tôi lại thích nghe hát hơn.” Anh nói tới đây, dường như bỗng nhớ tới gì đó, nhìn Giang Nhiễm nói, “Cô biết tháng sau Pumpkin có concert tái hợp không?”
“Tôi biết tôi biết!” Nói đến thần tượng nhiều năm của mình, Giang Nhiễm vẫn hơi kích động, “Nhưng rất khó giành được vé, tôi chỉ mua được một vé ở vị trí góc thôi.”
Thời điểm Pumpkin giải tán vào 10 năm trước, tại concert cuối cùng đã hứa hẹn với mọi người, nếu 10 năm sau tất cả mọi người vẫn ở đó, bọn họ sẽ tổ chức một concert tái hợp. Hẹn ước 10 năm này, người mê âm nhạc và thành viên của Pumpkin đều không quên.
Năm nay vừa đúng 10 năm, Giang Nhiễm đã bỏ lỡ thời kỳ hưng thịnh của Pumpkin, dù thế nào cũng sẽ không bỏ lỡ lời hẹn vào buổi concert 10 năm này. Chỉ là cô không ngờ, sau 19 năm mà vẫn còn nhiều người giành vé concert của Pumpkin như thế.
Phong Kính nghe cô nói vậy thì ho khan một tiếng, nói: “Chị tôi có quen một nhân viên công tác ở đó, chị ấy giành được hai vé nội bộ, tặng cho tôi. Nếu cô không ngại có thể đi cùng với tôi.”
“Thật không?” Vé vào cửa nội bộ nghe đã thấy rất gần sân khấu, “Đương nhiên tôi đồng ý!”
Khóe môi Phong Kính che giấu trong khẩu trang cong lên, nói với cô: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé, cô trả lại vé cô mua đi.”
“Được.” Giang Nhiễm nói xong liền lấy điện thoại trong túi ra, lên trang web trả vé, “Đúng rồi, vé của anh bao nhiêu tiền? Tôi gửi cho anh.”
Phong Kính nói: “Không cần khách khí thế, vé kia vốn là người trong ban tổ chức tặng cho chị tôi, nếu tôi còn lấy tiền của cô, vậy thì cô thành bò rồi.” (1)
(1) 黄 牛 党 (tiệc bò vàng) ngày nay được dùng với nghĩa là người bán vé lậu nên ý của Phong Kính ở đây là nếu Phong Kính thu tiền của Giang Nhiễm thì Giang Nhiễm giống mua vé lậu, đồng nghĩa với việc Giang Nhiễm trở thành bò.
“Ha ha.” Giang Nhiễm bật cười, nhìn anh nói, “Vậy cảm ơn anh nhé, cũng cảm ơn chị anh giúp tôi nữa.”
“Được.” Trong tay Phong Kính thật sự có hai vé nội bộ, nhưng không phải của chị anh đưa. Anh lại cảm thán, có một người chị để dùng thật tốt.
Trên đường vẫn đang phát những bài hát của Pumpkin, dọc đường đi hai người cũng không thấy xấu hổ, sau khi về đến Chẩm Thủy Hương, Phong Kính lái thẳng xe vào bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Chiếc xe Cayenne này của anh là chiếc xe đáng chú ý nhất toàn bộ bãi đỗ xe, chẳng quả đi cả một quãng đường mưa to, thân xe khó tránh được bị bẩn. Giang Nhiễm xuống xe, nhìn vết bẩn nói: “Anh Phong, xe anh bẩn rồi.” Cái xe đẹp như thế, bị bẩn rất khó nhìn.
Phong Kính nhìn thoáng qua xe mình, nói với Giang Nhiễm: “Không sao, ngày mai tôi gọi người đưa đi rửa.”
“Ồ, vậy phí rửa xe tính cho tôi đi.”
Phong Kính đi qua, giơ tay xoa đầu cô, “Tôi vẫn có tiền để rửa xe.”
Trên đầu được bàn tay to ấm áp bao trùm, tim Giang Nhiễm đập “thình thịch”. Trong phút chốc cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Cô nghĩ đến người đàn ông xoa đầu cô ở sân bay, mặt lại đỏ bừng lên.
“Cô sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao?” Phong Kính nhìn sắc mặt cô, lo lắng cô bị lạnh thật. Giang Nhiễm lắc đầu, ngước mắt nhìn anh: “Không có, chỉ là… Lần trước Phong Kính trở về thành phố A, tôi đi đu sân bay, lúc đó anh ấy cũng xoa đầu tôi như thế.”
“…” Chuông cảnh báo trong lòng Phong Kính lập tức vang lên, đây đã là lần thứ hai Giang Nhiễm nhắc tới “Phong Kính” trong ngày hôm nay, “Ha ha, thế hả?”
Giang Nhiễm nhìn anh, ánh mắt như muốn chọc thủng khẩu trang trên mặt anh: “Có đôi khi tôi cảm thấy hai người các anh rất giống nhau.”
“… Tiếp đó có phải tôi nên nói cảm ơn không?”
“Phụt.” Giang Nhiễm phì cười rồi đi về phía trước. Phong Kính nhíu mày, cứ thế này thì không được, hình như Giang Nhiễm đã nghi ngờ anh rồi.
Tâm trạng khó tránh khỏi sốt ruột, Thường Tâm nói thời cơ, rốt cuộc bao giờ mới đến?
Buổi tối đúng giờ hoán đổi linh hồn với Nhị Hoàng, Phong Kính phát hiện hôm nay phòng khách có thêm hai cái vali.
“Gâu.” Anh kêu một tiếng, đi đến phòng ngủ của Giang Nhiễm.
Trên mặt Giang Nhiễm còn đắp mặt nạ, vẫn đang sửa soạn hành lý ngày mai mang đi. Phong Kính nhìn cô ném một đống quần áo trên giường, bỗng nhớ lại cô muốn đến chơi với bạn học Triệu Kha.
“Gâu gâu.” Anh nhìn mặt nạ màu đen trên mặt cô rồi kêu lên.
“Nhị Hoàng, tránh ra nào, đừng chắn trước tủ quần áo.” Giang Nhiễm khom lưng, đi vào phòng tắm xé mặt nạ xuống trước. Phong Kính đi theo sau cô, cảm thấy cô thật sự rất thích đắp mặt nạ.
Sau khi rửa mặt, Giang Nhiễm lấy khăn lông lau hết nước trên mặt rồi về phòng ngủ tiếp tục sửa soạn.
“Bên kia thời tiết khá tốt, chắc có thể mặc váy được nhỉ?” Cô chọn hai cái váy, sau đó treo toàn bộ cái còn lại vào tủ quần áo, “Hộ chiếu, chứng minh thư, vé máy bay…”
Cô đang kiểm tra lại giấy tờ, chó nhà cô lại cọ cọ mắt cá chân của cô.
Giang Nhiễm dùng mũi chân đá nó: “Nhị Hoàng, đừng làm loạn, để chị kiểm tra hết đồ đạc rồi sẽ chơi với em.”
“Gâu gâu.” Phong Kính lắc đuôi, đi đến cạnh cửa nằm xuống nhìn Giang Nhiễm bận rộn.
“Sạc điện thoại, máy ảnh, máy tính…” Giang Nhiễm cất từng cái vào rồi kéo khóa vali lại, “Chắc là đủ rồi đấy.”
“Gâu gâu!” Mang những ba cái vali, cô muốn đi bao lâu chứ?
“Nhị Hoàng.” Cuối cùng Giang Nhiễm cũng tới trước mặt Phong Kính, ngồi xổm xuống vuốt lông nó, “Khoảng thời gian chị không ở đây, em phải ăn uống đầy đủ đấy.”
“Gâu!” Vậy cô nhớ về sớm một chút nhé!
“Phải ngoan, phải nghe lời.”
“Gâu gâu.”
“Ngoan ngoãn ở chung với anh Hà Chi Viễn.”
“Gâu gâu gâu????”
Cái gì? Anh Hà Chi Viễn?
Beta: Mạc Y Phi
“Anh Phong cũng ăn cơm ở đây sao?” Giang Nhiễm khom lưng nhìn vào cửa sổ xe.
Phong Kính nói: “Đúng lúc tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy dáng người rất giống cô nên tới đây xem thử, không ngờ đúng là cô thật.”
Anh mở cửa xe, nói với Giang Nhiễm: “Cô lên xe trước đã, tôi chở cô về luôn.”
“À, vậy được, cảm ơn anh.”
Giang Nhiễm nói vài câu, ánh mắt mờ ám của mấy người bạn học ở xung quanh đang nhìn chiếc xe Cayenne kia: “Giang Nhiễm, không giới thiệu chủ xe chút hả?”
“Mọi người đừng hiểu lầm, anh ấy là hàng xóm của tôi.” Giang Nhiễm thấy loại chuyện này càng giải thích càng đen nên nhanh chóng chạy thoát, “Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Cô nói xong liền bước vào xe, đóng cửa xe lại. Phong Kính chờ cô thắt dây an toàn xong mới khởi động xe. Nhìn Cayenne dần dần đi xa, tâm hồn nhiều chuyện của mấy người bạn học còn lại đang bùng cháy.
“Hàng xóm này của Giang Nhiễm có vẻ giàu lắm đấy!”
“Hơn nữa còn rất đẹp trai!”
“Đệt, như thế mà cậu còn nhìn thấy diện mạo của anh ta cơ á?”
“Nhìn đôi mắt là biết, cảm giác giống như ngôi sao nào ấy!”
Giang Nhiễm không nghe mọi người thảo luận, cô ngồi ở ghế lái phụ nhìn Phong Kính bên cạnh: “Cảm ơn anh Phong nhé.”
Phong Kính cười nói: “Không cần khách khí thế, tôi cũng muốn về nhà.” Anh nhìn tóc Giang Nhiễm bị dính mưa mà ướt nhẹp thì rút khăn giấy đưa cho cô: “Lau đi không lại bị cảm đấy.”
“Vâng.” Giang Nhiễm hạ cửa kính xuống, nhìn gương rồi xử lý đầu tóc và quần áo của mình.
“Lần trước cô bảo tôi nấu coca với gừng, tôi thấy rất có tác dụng, cô về cũng uống một cốc đi, đề phòng trước một chút.”
Bỗng nhiên Giang Nhiễm bật cười.
“Sao thế?” Phong Kính nghi hoặc nhìn cô.
Giang Nhiễm cười nói: “Không cảm gì, chỉ thấy anh giống mẹ tôi thôi.”
Phong Kính: “…”
Giang Nhiễm vứt khăn giấy đã dùng vào túi rác trong xe rồi tô lại son cho mình.
Đây là màu 009 của Bunny lần trước cô xếp hàng mua ở trung tâm thương mại Tinh Quang.
Phong Kính nhìn thoáng qua thỏi son trên tay cô, hỏi: “Cô cũng thích dùng son của Bunny à?”
“Vâng, series này cũng khá đẹp, chỉ là 007 cháy hàng rồi, không mua được.”
“Thế à…” Trong nhà anh vẫn có một thỏi, chỉ là anh đã dùng rồi, mang tặng người ta không được tốt lắm, “Chị tôi cũng rất thích màu 007, sao các cô đều muốn mua 007 thế?”
Giang Nhiễm nói: “Vì màu 007 là màu Phong Kính dùng đấy.”
Đột nhiên từ miệng Giang Nhiễm nghe được tên mình, tim Phong Kính đập nhanh hơn: “À, cô, cô thích Phong Kính sao?”
“Anh ấy đẹp trai mà, hơn nữa diễn xuất cũng tốt, tôi rất thích vai diễn Omega của anh ấy.” Trên mạng có không ít người nói Omega là đỉnh cao nhan sắc của Phong Kính, Giang Nhiễm cảm thấy những người này kỳ lạ thật đấy, người ta tổng cộng mới diễn có hai bộ phim mà đã xác định được đỉnh cao của người ta?
Mà lúc này Phong Kính đang ngồi trên ghế lái, cái đuôi đã vểnh lên tận trời.
Có những lời này của Giang Nhiễm, anh có thể đắc ý suốt một năm.
Giang Nhiễm tô son xong rồi thả son vào lại trong túi. Trong xe hơi yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào ngoài cửa sổ tràn ngập trong không gian nhỏ. Phong Kính kết nối với Bluetooth, mở dàn nhạc trên xe lên.
Bài đầu tiên là “Dorothy” của Pumpkin. Giai điệu quen thuộc khiến Giang Nhiễm hơi sửng sốt, cô nghiêng đầu nhìn Phong Kính đang lái xe, có phần bất ngờ hỏi anh: “Anh cũng thích Pumpkin à?”
Phong Kính gật đầu: “Ừ, bọn họ là nhóm nhạc rock tôi yêu thích, bài “Dorothy” là bài hát tôi thích nhất.”
Giang Nhiễm mấp máy môi, đôi môi vừa rồi mới được tô lại son nhìn vô cùng mê người: “Thật trùng hợp, tôi cũng thích “Dorothy” nhất.”
Phong Kính không nói gì chỉ mỉm cười, có đôi khi anh cũng cảm thấy sự việc vô cùng kỳ diệu, anh và chó của Giang Nhiễm nuôi hoán đổi linh hồn với nhau, còn thích chung nhóm nhạc rock và một bài hát.
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có người định mệnh sao?
“Nếu nói trên đời này cái gì gọi là kỳ tích thì đó là việc gặp được em…” Phong Kính nhẹ nhàng ngâm nga câu này theo giai điệu.
Giang Nhiễm sững sờ.
Phong Kính nhận ra cô hơi khác thường, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
Giang Nhiễm phục hồi tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy anh hát rất hay thôi.” Bình thường nghe anh nói cũng không có cảm giác sâu sắc như thế, nhưng vừa rồi lơ đãng hát một đoạn, có thể dùng từ đỉnh cao để hình dung. Giọng anh khi hát còn trầm thấp gợi cảm hơn bình thường, “Hay là anh tham gia cuộc thi hát đi, nhất định có thể nổi tiếng đấy.”
Phong Kính không nhịn được cười ra tiếng, trước kia không phải không có người mời anh hát, thậm chí đối phương còn mời anh hát ca khúc chủ đề bộ phim mà anh diễn, nhưng anh đều từ chối. Tuy rất nhiều minh tinh phát triển nhiều lĩnh vực nhưng anh chỉ muốn tập trung vào diễn xuất.
Theo anh, đời người có thể làm một việc đến mức đỉnh cao, vậy là đủ rồi.
“Ca hát thì thôi bỏ đi, tôi lại thích nghe hát hơn.” Anh nói tới đây, dường như bỗng nhớ tới gì đó, nhìn Giang Nhiễm nói, “Cô biết tháng sau Pumpkin có concert tái hợp không?”
“Tôi biết tôi biết!” Nói đến thần tượng nhiều năm của mình, Giang Nhiễm vẫn hơi kích động, “Nhưng rất khó giành được vé, tôi chỉ mua được một vé ở vị trí góc thôi.”
Thời điểm Pumpkin giải tán vào 10 năm trước, tại concert cuối cùng đã hứa hẹn với mọi người, nếu 10 năm sau tất cả mọi người vẫn ở đó, bọn họ sẽ tổ chức một concert tái hợp. Hẹn ước 10 năm này, người mê âm nhạc và thành viên của Pumpkin đều không quên.
Năm nay vừa đúng 10 năm, Giang Nhiễm đã bỏ lỡ thời kỳ hưng thịnh của Pumpkin, dù thế nào cũng sẽ không bỏ lỡ lời hẹn vào buổi concert 10 năm này. Chỉ là cô không ngờ, sau 19 năm mà vẫn còn nhiều người giành vé concert của Pumpkin như thế.
Phong Kính nghe cô nói vậy thì ho khan một tiếng, nói: “Chị tôi có quen một nhân viên công tác ở đó, chị ấy giành được hai vé nội bộ, tặng cho tôi. Nếu cô không ngại có thể đi cùng với tôi.”
“Thật không?” Vé vào cửa nội bộ nghe đã thấy rất gần sân khấu, “Đương nhiên tôi đồng ý!”
Khóe môi Phong Kính che giấu trong khẩu trang cong lên, nói với cô: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé, cô trả lại vé cô mua đi.”
“Được.” Giang Nhiễm nói xong liền lấy điện thoại trong túi ra, lên trang web trả vé, “Đúng rồi, vé của anh bao nhiêu tiền? Tôi gửi cho anh.”
Phong Kính nói: “Không cần khách khí thế, vé kia vốn là người trong ban tổ chức tặng cho chị tôi, nếu tôi còn lấy tiền của cô, vậy thì cô thành bò rồi.” (1)
(1) 黄 牛 党 (tiệc bò vàng) ngày nay được dùng với nghĩa là người bán vé lậu nên ý của Phong Kính ở đây là nếu Phong Kính thu tiền của Giang Nhiễm thì Giang Nhiễm giống mua vé lậu, đồng nghĩa với việc Giang Nhiễm trở thành bò.
“Ha ha.” Giang Nhiễm bật cười, nhìn anh nói, “Vậy cảm ơn anh nhé, cũng cảm ơn chị anh giúp tôi nữa.”
“Được.” Trong tay Phong Kính thật sự có hai vé nội bộ, nhưng không phải của chị anh đưa. Anh lại cảm thán, có một người chị để dùng thật tốt.
Trên đường vẫn đang phát những bài hát của Pumpkin, dọc đường đi hai người cũng không thấy xấu hổ, sau khi về đến Chẩm Thủy Hương, Phong Kính lái thẳng xe vào bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Chiếc xe Cayenne này của anh là chiếc xe đáng chú ý nhất toàn bộ bãi đỗ xe, chẳng quả đi cả một quãng đường mưa to, thân xe khó tránh được bị bẩn. Giang Nhiễm xuống xe, nhìn vết bẩn nói: “Anh Phong, xe anh bẩn rồi.” Cái xe đẹp như thế, bị bẩn rất khó nhìn.
Phong Kính nhìn thoáng qua xe mình, nói với Giang Nhiễm: “Không sao, ngày mai tôi gọi người đưa đi rửa.”
“Ồ, vậy phí rửa xe tính cho tôi đi.”
Phong Kính đi qua, giơ tay xoa đầu cô, “Tôi vẫn có tiền để rửa xe.”
Trên đầu được bàn tay to ấm áp bao trùm, tim Giang Nhiễm đập “thình thịch”. Trong phút chốc cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Cô nghĩ đến người đàn ông xoa đầu cô ở sân bay, mặt lại đỏ bừng lên.
“Cô sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao?” Phong Kính nhìn sắc mặt cô, lo lắng cô bị lạnh thật. Giang Nhiễm lắc đầu, ngước mắt nhìn anh: “Không có, chỉ là… Lần trước Phong Kính trở về thành phố A, tôi đi đu sân bay, lúc đó anh ấy cũng xoa đầu tôi như thế.”
“…” Chuông cảnh báo trong lòng Phong Kính lập tức vang lên, đây đã là lần thứ hai Giang Nhiễm nhắc tới “Phong Kính” trong ngày hôm nay, “Ha ha, thế hả?”
Giang Nhiễm nhìn anh, ánh mắt như muốn chọc thủng khẩu trang trên mặt anh: “Có đôi khi tôi cảm thấy hai người các anh rất giống nhau.”
“… Tiếp đó có phải tôi nên nói cảm ơn không?”
“Phụt.” Giang Nhiễm phì cười rồi đi về phía trước. Phong Kính nhíu mày, cứ thế này thì không được, hình như Giang Nhiễm đã nghi ngờ anh rồi.
Tâm trạng khó tránh khỏi sốt ruột, Thường Tâm nói thời cơ, rốt cuộc bao giờ mới đến?
Buổi tối đúng giờ hoán đổi linh hồn với Nhị Hoàng, Phong Kính phát hiện hôm nay phòng khách có thêm hai cái vali.
“Gâu.” Anh kêu một tiếng, đi đến phòng ngủ của Giang Nhiễm.
Trên mặt Giang Nhiễm còn đắp mặt nạ, vẫn đang sửa soạn hành lý ngày mai mang đi. Phong Kính nhìn cô ném một đống quần áo trên giường, bỗng nhớ lại cô muốn đến chơi với bạn học Triệu Kha.
“Gâu gâu.” Anh nhìn mặt nạ màu đen trên mặt cô rồi kêu lên.
“Nhị Hoàng, tránh ra nào, đừng chắn trước tủ quần áo.” Giang Nhiễm khom lưng, đi vào phòng tắm xé mặt nạ xuống trước. Phong Kính đi theo sau cô, cảm thấy cô thật sự rất thích đắp mặt nạ.
Sau khi rửa mặt, Giang Nhiễm lấy khăn lông lau hết nước trên mặt rồi về phòng ngủ tiếp tục sửa soạn.
“Bên kia thời tiết khá tốt, chắc có thể mặc váy được nhỉ?” Cô chọn hai cái váy, sau đó treo toàn bộ cái còn lại vào tủ quần áo, “Hộ chiếu, chứng minh thư, vé máy bay…”
Cô đang kiểm tra lại giấy tờ, chó nhà cô lại cọ cọ mắt cá chân của cô.
Giang Nhiễm dùng mũi chân đá nó: “Nhị Hoàng, đừng làm loạn, để chị kiểm tra hết đồ đạc rồi sẽ chơi với em.”
“Gâu gâu.” Phong Kính lắc đuôi, đi đến cạnh cửa nằm xuống nhìn Giang Nhiễm bận rộn.
“Sạc điện thoại, máy ảnh, máy tính…” Giang Nhiễm cất từng cái vào rồi kéo khóa vali lại, “Chắc là đủ rồi đấy.”
“Gâu gâu!” Mang những ba cái vali, cô muốn đi bao lâu chứ?
“Nhị Hoàng.” Cuối cùng Giang Nhiễm cũng tới trước mặt Phong Kính, ngồi xổm xuống vuốt lông nó, “Khoảng thời gian chị không ở đây, em phải ăn uống đầy đủ đấy.”
“Gâu!” Vậy cô nhớ về sớm một chút nhé!
“Phải ngoan, phải nghe lời.”
“Gâu gâu.”
“Ngoan ngoãn ở chung với anh Hà Chi Viễn.”
“Gâu gâu gâu????”
Cái gì? Anh Hà Chi Viễn?
/86
|