Edit: Súp lơ
Beta: Xanh + TH
Kiều Hạ còn lâu mới dậy lúc sáu giờ sáng để dắt chó đi dạo đâu!
Cô không bị điên. Vất vả lắm mới được nghỉ, hơn nữa mới vừa đi dạy học về, rõ ràng có thể ở nhà ngủ nướng, cớ sao phải dậy sớm như vậy. Cũng không biết sao anh cô đột nhiên lại nảy ra cái ý thế này.
Về phòng, Kiều Hạ mở vali, xếp quần áo gọn gàng vào ngăn tủ rồi đi tắm. Xong xuôi cô lên giường, chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Kiều Hạ còn đang ngủ say thì có tiếng đập cửa "cốc cốc" vang lên, mạnh mẽ kéo cô tỉnh dậy. Cô khó khăn mở mắt nhìn cửa sổ, bên ngoài mới tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa ló dạng.
Cơn buồn ngủ ập đến, Kiều Hạ mặc kệ tiếng ồn, dùng chăn trùm kín từ đầu tới chân rồi ngủ tiếp.
Thế nhưng tiếng đập cửa không hề dừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn, giống như nếu cô không dậy thì sẽ không chịu ngừng lại.
Kiều Hạ hết kiên nhẫn đành xốc chăn, tìm dép lê ở mép giường, mặc thêm áo rồi đi ra mở cửa, vô cùng hoang mang hỏi: "Anh tìm em sớm như vậy làm cái gì?"
Lúc này cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn, giọng điệu mềm nhũn, nhất là âm cuối ngân dài mang theo cảm xúc nén giận.
Quý Hành ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy bộ dạng mơ hồ chưa tỉnh ngủ của cô không khỏi cảm thấy thật đáng yêu.
Hắn giơ tay vò mái tóc lộn xộn của cô, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Tối qua không phải đã nói sáu giờ đưa Bánh trôi nhỏ đi dạo sao? Sắp tới giờ rồi."
Ai đồng ý đi với anh ấy? Không phải cô đâu!
"Anh dậy rồi thì mang Bánh Trôi Nhỏ đi dạo, gọi em dậy làm gì, em còn buồn ngủ." Cô mất hứng nói.
Quý Hành cúi đầu nhìn cô, lên án: "Em chưa tỉnh ngủ vì tối qua ngủ muộn. Em tối qua ngủ muộn bởi vì em về muộn, ai cho phép em đi chơi tới muộn như vậy mới trở về?"
Nói xong, anh ta gọi một tiếng: "Bánh trôi nhỏ."
Vài giây sau, con Corgi bốn chân ngắn ngủn chạy như điên lại đây, thở phì phò.
Quý Hành bế nó lên, để nó đối mặt với Kiều Hạ, lại lên án tập hai, nói: "Em có thấy sự chân thành, tràn ngập khát vọng và chờ mong trong mắt Bánh trôi nhỏ không? Nó phải ở nhà cả ngày rất buồn chán, đổi lại là em, em có thể chịu được không?"
"Niềm vui duy nhất của Bánh trôi nhỏ là mỗi sáng được người ta đưa ra bên ngoài, cảm nhận một chút không khí tự do. Em có quan tâm tới thế giới nội tâm của nó không? Không hề, em chỉ quan tâm tới bản thân mình."
Kiều Hạ câm nín.
"Chờ em một chút, em sẽ ra ngay."
Lần nữa đóng cửa lại, Kiều Hạ làm vệ sinh cá nhân, thay váy ngủ bằng áo phông trắng cùng quần bò, sau đó dẫn Bánh trôi nhỏ đi dạo.
Sáng sớm, không khí mát mẻ, trên mặt cỏ còn dính sương đêm. Kiều Hạ nắm dây thừng dẫn Bánh trôi nhỏ đi trên một mảnh đất trống trước biệt thự.
Đi được nửa đường, cô gặp một chàng trai trẻ tuổi trông có vẻ thư sinh, nhã nhặn.
Chàng trai cũng dắt chó đi dạo, chủ động đi tới cạnh cô lịch sự hỏi: "Xin chào, tên tôi là Vương Cảnh Hạo, là người mới chuyển tới gần đây, hôm nay có thể cho chó của tôi cùng đi với chó của cậu không?"
Kiều Hạ cúi đầu, thấy chú chó kia cũng là Corgi, bộ dạng còn thực sự đáng yêu. Vừa định đáp ứng, Quý Hành từ phía sau đi tới, kéo tay cô tránh ra.
Anh ta quay đầu lại, lạnh lùng thay cô trả lời: "Không được, chó nhà tôi sợ người lạ."
Bị anh ta túm đi một quãng đường, Kiều Hạ kì quái hỏi: "Tại sao Bánh Trôi Nhỏ lại sợ người lạ, nó không thích chơi cùng các con chó nhỏ khác sao?"
Vẻ mặt Quý Hành nghiêm túc: "Con chó hắn nuôi là chó đực."
Kiều Hạ nghe không hiểu: "Cho nên?"
Quý Hành nghiêm trang nói: "Vừa rồi anh đã nhìn thấy ánh mắt của con chó kia, nó đối với Bánh trôi nhỏ có mục đích không thể nói cho ai biết. Bánh trôi nhỏ nhà chúng ta ngốc nghếch mơ hồ, chỉ số thông minh quá thấp, cái gì cũng không hiểu. Nhỡ bị con chó cặn bã nào đó lừa, đùa bỡn tình cảm thì làm sao bây giờ?"
Kiều Hạ: "..."
Chỉ là dắt chó đi dạo thôi, sao nội tâm ảnh phong phú viển vông thế?
Đi dạo bên ngoài nửa giờ, Kiều Hạ thấm mệt, ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, trên tay cầm một quả bóng ném ra xa: "Bánh trôi nhỏ, đi bắt nó về!"
Bánh trôi nhỏ "gâu" một tiếng rồi chạy vội đi, dùng miệng gặm quả bóng chạy lại chỗ cô, vẻ mặt đắc ý mong được khen ngợi.
Kiều Hạ sờ sờ đầu của nó, nhiệt tình khích lệ: "Bánh trôi nhỏ giỏi quá!"
Một người một chó chơi rất vui vẻ. Quý Hành ngồi ở bên cạnh, thực sự cười tới xán lạn. Trên mặt anh ta hơi lộ ra má lúm đồng tiền, bộ quần áo đơn giản mộc mạc nhưng mặc trên người anh giống như được thiết kế riêng chỉ dành cho anh ta vậy.
Haizz, nếu cô xấu hơn một chút thì tốt rồi, bằng không buổi sáng dắt chó đi dạo cũng có thể bị mấy tên không có ý tốt tiếp cận, rất nguy hiểm!
Anh ta không nhịn được lấy di động ra, âm thầm chụp ảnh.
Nhưng đúng lúc đó Kiều Hạ đột nhiên nghiêng đầu quay lại muốn nói gì đó, phát hiện hành động lén lút của anh ta, cô hoang mang hỏi: "Sao anh lại chụp em?"
Bị bắt ngay tại trận,Quý Hành luống cuống trong tích tắc, nhưng ngay lập tức trấn định mở to mắt nói dối: "Ai thèm chụp em? Anh đang ghi lại những khoảnh khắc quý giá của Bánh trôi nhỏ. Em xem trong tấm này, Bánh Trôi Nhỏ cười đến là vui."
Kiều Hạ: "..."
Về nhà đã hơn bảy giờ, hai người rửa tay, ngồi vào bàn ăn đợi một lúc, Quý Bá Hào và Triệu Như Mi từ trên lầu ba đi xuống.
Lúc này, những người làm trong nhà mới bắt đầu đem món ăn lên, thể loại phong phú, chế biến tinh xảo. Món ăn kiểu Trung thì có soup, cháo mạch, có bánh mì theo kiểu Tây nữa...
Trước Kiều Hạ có thêm một chén canh mộc nhĩ nấu đường phèn. Bà Triệu Như Mi dịu dàng nói: "Tối qua mẹ đã bảo dì Triệu chuẩn bị đấy, con mới đi dạy học vất vả về, ăn thêm chút này bồi bổ thân thể."
Nhất thời Kiều Hạ có chút được yêu mà sợ: "Cám ơn mẹ."
"Chúng ta là mẹ con còn khách sáo vậy làm cái gì." Bà Triệu Như Mi cười cười, chấm chút mứt hoa quả vào ổ bánh mì, hỏi: "Hôm nay con có phải ra ngoài không?"
Đã lâu không bị mẹ hỏi đến lịch trình, Kiều Hạ trong lòng vui vẻ, đáp một cách chi tiết: "Con chuẩn bị đi tìm Cố Duyên Xuyên rồi cùng đi dạo đâu đó, sau đó cùng đi xem một bộ phim điện ảnh mới ra."
"Mẹ nhớ rõ trước kia con ở nhà suốt cả ngày, không thích đi ra ngoài, giờ thay đổi thì ra là hẹn ra ngoài với bạn trai."
Bà Triệu Như Mi vừa nói vừa liếc mắt nhìn Qúy Hành, y như bà ta nghĩ, sắc mặt anh ta quả thực không được tốt lắm.
Kiều Hạ thấy mẹ nói vậy, ngượng ngùng cúi đầu ăn. Bà Triệu Như Mi lắc đầu thở dài nói: "Vốn hôm nay muốn cho con cùng đi dạo phố mua thêm mấy bộ quần áo, nhưng đáng tiếc Hạ Hạ đã có hẹn với bạn trai."
Kiều Hạ có chút khó xử. Thật ra cô luôn hâm hộ những người có thể cùng mẹ của mình nắm tay vui vẻ dạo phố. Trong kí ức của cô chỉ có duy nhất một lần được cùng mẹ đi mua quần áo, khi đó cô vẫn là một đứa trẻ học tiểu học.
Hơn nữa sau đó mẹ bị bệnh phải nằm viện nhưng cô hoàn toàn không hề hay biết, chưa một lần ở giường bệnh chăm sóc bà.
Cảm giác áy náy nổi lên, Kiều Hạ suy nghĩ, quyết định nói: "Mẹ, không sao, hôm nay chúng ta cùng đi dạo phố. Bộ phim kia để lúc khác xem cũng được, đợi lát nữa con nói với anh ấy một tiếng là được."
Triệu Như Mi nghe vậy thì nở nụ cười, cảm khái nói: "Tốt lắm, ăn xong chúng ta đi, đã nhiều năm rồi chúng ta không cùng đi dạo phố."
Tài xế lái xe đưa hai người tới một cửa hàng xa hoa nổi tiếng.
Kiều Hạ là lần đầu tiên đến, Triệu Như Mi đã là khách hàng VIP, bước vào còn có nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón.
"Quý phu nhân, hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi vị này là?" Nhân viên cửa hàng đặt tay lên ngực, cung kính hỏi.
"Con gái của tôi." Triệu Như Mi trả lời, nhanh chóng đi chọn một bộ đồ thời thượng mới.
"Quý tiểu thư cũng thật là xinh đẹp, như từ một khuôn mẫu khắc ra với ngài vậy ạ. Cô có thể thử tham gia giới giải trí, so với nữ minh tinh mới được gọi là tình đầu quốc dân còn đẹp hơn."
Nhân viên cửa hàng tuy là khen tặng nhưng ngữ khí cũng là thực lòng mà nói.
Kiều Hạ vội xua tay: "Không đâu không đâu, cô nói quá rồi."
Triệu Như Mi chỉ cười mà không nói.
Làm minh tinh có gì tốt, giới giải trí chẳng qua chỉ là trò chơi tranh đoạt của những kẻ muốn được gả vào nhà có tiền.
Bà cầm một bộ váy liền áo có đai màu đỏ thẫm lên, đưa cho Kiều Hạ: "Hạ Hạ, con mặc thử bộ này đi."
Kiều Hạ không nghĩ tới bà muốn mua váy cho mình, nghe lời đi thử váy.
Một lúc sau, cô đi đến trước mặt bà Triệu Như Mi nói: "Mẹ, con cảm thấy chiếc váy này không thích hợp với con."
Chiếc váy này được thiết kế hết sức gợi cảm, phía trước là cổ chữ V khoét sâu, mặt sau là dùng hai cái dây lưng buộc lại. Lần đầu tiên cô thử mặc một chiếc váy lộ nhiều đến vậy.
"Không, mẹ thấy rất là hợp đấy." Bà Triệu Như Mi đi một đôi giày cao khoảng bảy phân, so với Kiều Hạ đứng thì cao hơn không ít, cúi đầu giúp cô chỉnh lại thân váy.
"Con còn trẻ, là thời điểm đẹp nhất, nên mặc nhiều màu sắc tươi sáng. Bằng không tới tầm tuổi mẹ có muốn mặc cũng không mặc được."
"Nhưng nó có hơi hở quá mức." Kiều Hạ có chút thẹn thùng nói: "Con bình thường ra ngoài trừ đi học vẫn chỉ có đi học, không có cơ hội mặc nó."
Bà Triệu Như Mi nở nụ cười nhẹ, ngữ khí ôn hòa: "Ai nói không có cơ hội, mấy ngày nữa không phải sinh nhật A Hành sao, đến lúc đó trong bữa tiệc chẳng lẽ con định mặc T-shirt cùng quần bò sao? Như vậy quá thất lễ."
Kiều Hạ ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, lúc sau nói: "Chờ lát nữa đi dạo mua quần áo xong, chúng ta chọn quà cho anh, mẹ nhé?"
"Không cần, mẹ đã chuẩn bị hết rồi." Bà Triệu Như Mi lắc đầu, đưa bàn tay mảnh khảnh chỉ chỗ giày xăng-đan mũi nhọn, hỏi Kiều Hạ: "Đi cỡ bao nhiêu?"
"Ba mươi sáu ạ." Kiều Hạ nói xong, nhân viên cửa hàng lập tức hiểu ý lấy ra một đôi chỉnh tề đặt dưới chân cô.
Kiều Hạ đi vào, lúc sau đứng lên hỏi: "Mẹ nhìn xem có đẹp không?"
"Không hổ là con gái do mẹ sinh ra." Bà Triệu cười, mặt mày lộ rõ vẻ vừa lòng.
Trước mắt là một cô gái da trắng, tóc đen mượt, mắt hạnh má đào, mặc một thân váy đỏ làm tăng lên nét thanh nhã nhưng vẫn không kém phần quyến rũ.
Lúc này cô còn chưa trang điểm nhưng cũng tưởng tượng ra ngày sau sắc đẹp câu hồn đoạt phách tới mức nào. Cho dù là người đàn ông lạnh lùng cũng sẽ khó kìm lòng với nhan sắc bậc đó.
Kiều Hạ nhìn mình trong gương, nhớ tới vấn đề ban nãy, có chút nghi hoặc hỏi: "Mẹ, rốt cuộc mẹ tặng Quý Hành cái gì vậy?"
"Nếu biết trước còn gọi gì là kinh ngạc?" Bà Triệu Như Mi tươi cười rạng rỡ, nói một cách chắc chắn: "Nhưng theo suy đoán của mẹ, hắn nhất định sẽ thích món quà đó."
Beta: Xanh + TH
Kiều Hạ còn lâu mới dậy lúc sáu giờ sáng để dắt chó đi dạo đâu!
Cô không bị điên. Vất vả lắm mới được nghỉ, hơn nữa mới vừa đi dạy học về, rõ ràng có thể ở nhà ngủ nướng, cớ sao phải dậy sớm như vậy. Cũng không biết sao anh cô đột nhiên lại nảy ra cái ý thế này.
Về phòng, Kiều Hạ mở vali, xếp quần áo gọn gàng vào ngăn tủ rồi đi tắm. Xong xuôi cô lên giường, chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Kiều Hạ còn đang ngủ say thì có tiếng đập cửa "cốc cốc" vang lên, mạnh mẽ kéo cô tỉnh dậy. Cô khó khăn mở mắt nhìn cửa sổ, bên ngoài mới tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa ló dạng.
Cơn buồn ngủ ập đến, Kiều Hạ mặc kệ tiếng ồn, dùng chăn trùm kín từ đầu tới chân rồi ngủ tiếp.
Thế nhưng tiếng đập cửa không hề dừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn, giống như nếu cô không dậy thì sẽ không chịu ngừng lại.
Kiều Hạ hết kiên nhẫn đành xốc chăn, tìm dép lê ở mép giường, mặc thêm áo rồi đi ra mở cửa, vô cùng hoang mang hỏi: "Anh tìm em sớm như vậy làm cái gì?"
Lúc này cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn, giọng điệu mềm nhũn, nhất là âm cuối ngân dài mang theo cảm xúc nén giận.
Quý Hành ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy bộ dạng mơ hồ chưa tỉnh ngủ của cô không khỏi cảm thấy thật đáng yêu.
Hắn giơ tay vò mái tóc lộn xộn của cô, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Tối qua không phải đã nói sáu giờ đưa Bánh trôi nhỏ đi dạo sao? Sắp tới giờ rồi."
Ai đồng ý đi với anh ấy? Không phải cô đâu!
"Anh dậy rồi thì mang Bánh Trôi Nhỏ đi dạo, gọi em dậy làm gì, em còn buồn ngủ." Cô mất hứng nói.
Quý Hành cúi đầu nhìn cô, lên án: "Em chưa tỉnh ngủ vì tối qua ngủ muộn. Em tối qua ngủ muộn bởi vì em về muộn, ai cho phép em đi chơi tới muộn như vậy mới trở về?"
Nói xong, anh ta gọi một tiếng: "Bánh trôi nhỏ."
Vài giây sau, con Corgi bốn chân ngắn ngủn chạy như điên lại đây, thở phì phò.
Quý Hành bế nó lên, để nó đối mặt với Kiều Hạ, lại lên án tập hai, nói: "Em có thấy sự chân thành, tràn ngập khát vọng và chờ mong trong mắt Bánh trôi nhỏ không? Nó phải ở nhà cả ngày rất buồn chán, đổi lại là em, em có thể chịu được không?"
"Niềm vui duy nhất của Bánh trôi nhỏ là mỗi sáng được người ta đưa ra bên ngoài, cảm nhận một chút không khí tự do. Em có quan tâm tới thế giới nội tâm của nó không? Không hề, em chỉ quan tâm tới bản thân mình."
Kiều Hạ câm nín.
"Chờ em một chút, em sẽ ra ngay."
Lần nữa đóng cửa lại, Kiều Hạ làm vệ sinh cá nhân, thay váy ngủ bằng áo phông trắng cùng quần bò, sau đó dẫn Bánh trôi nhỏ đi dạo.
Sáng sớm, không khí mát mẻ, trên mặt cỏ còn dính sương đêm. Kiều Hạ nắm dây thừng dẫn Bánh trôi nhỏ đi trên một mảnh đất trống trước biệt thự.
Đi được nửa đường, cô gặp một chàng trai trẻ tuổi trông có vẻ thư sinh, nhã nhặn.
Chàng trai cũng dắt chó đi dạo, chủ động đi tới cạnh cô lịch sự hỏi: "Xin chào, tên tôi là Vương Cảnh Hạo, là người mới chuyển tới gần đây, hôm nay có thể cho chó của tôi cùng đi với chó của cậu không?"
Kiều Hạ cúi đầu, thấy chú chó kia cũng là Corgi, bộ dạng còn thực sự đáng yêu. Vừa định đáp ứng, Quý Hành từ phía sau đi tới, kéo tay cô tránh ra.
Anh ta quay đầu lại, lạnh lùng thay cô trả lời: "Không được, chó nhà tôi sợ người lạ."
Bị anh ta túm đi một quãng đường, Kiều Hạ kì quái hỏi: "Tại sao Bánh Trôi Nhỏ lại sợ người lạ, nó không thích chơi cùng các con chó nhỏ khác sao?"
Vẻ mặt Quý Hành nghiêm túc: "Con chó hắn nuôi là chó đực."
Kiều Hạ nghe không hiểu: "Cho nên?"
Quý Hành nghiêm trang nói: "Vừa rồi anh đã nhìn thấy ánh mắt của con chó kia, nó đối với Bánh trôi nhỏ có mục đích không thể nói cho ai biết. Bánh trôi nhỏ nhà chúng ta ngốc nghếch mơ hồ, chỉ số thông minh quá thấp, cái gì cũng không hiểu. Nhỡ bị con chó cặn bã nào đó lừa, đùa bỡn tình cảm thì làm sao bây giờ?"
Kiều Hạ: "..."
Chỉ là dắt chó đi dạo thôi, sao nội tâm ảnh phong phú viển vông thế?
Đi dạo bên ngoài nửa giờ, Kiều Hạ thấm mệt, ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, trên tay cầm một quả bóng ném ra xa: "Bánh trôi nhỏ, đi bắt nó về!"
Bánh trôi nhỏ "gâu" một tiếng rồi chạy vội đi, dùng miệng gặm quả bóng chạy lại chỗ cô, vẻ mặt đắc ý mong được khen ngợi.
Kiều Hạ sờ sờ đầu của nó, nhiệt tình khích lệ: "Bánh trôi nhỏ giỏi quá!"
Một người một chó chơi rất vui vẻ. Quý Hành ngồi ở bên cạnh, thực sự cười tới xán lạn. Trên mặt anh ta hơi lộ ra má lúm đồng tiền, bộ quần áo đơn giản mộc mạc nhưng mặc trên người anh giống như được thiết kế riêng chỉ dành cho anh ta vậy.
Haizz, nếu cô xấu hơn một chút thì tốt rồi, bằng không buổi sáng dắt chó đi dạo cũng có thể bị mấy tên không có ý tốt tiếp cận, rất nguy hiểm!
Anh ta không nhịn được lấy di động ra, âm thầm chụp ảnh.
Nhưng đúng lúc đó Kiều Hạ đột nhiên nghiêng đầu quay lại muốn nói gì đó, phát hiện hành động lén lút của anh ta, cô hoang mang hỏi: "Sao anh lại chụp em?"
Bị bắt ngay tại trận,Quý Hành luống cuống trong tích tắc, nhưng ngay lập tức trấn định mở to mắt nói dối: "Ai thèm chụp em? Anh đang ghi lại những khoảnh khắc quý giá của Bánh trôi nhỏ. Em xem trong tấm này, Bánh Trôi Nhỏ cười đến là vui."
Kiều Hạ: "..."
Về nhà đã hơn bảy giờ, hai người rửa tay, ngồi vào bàn ăn đợi một lúc, Quý Bá Hào và Triệu Như Mi từ trên lầu ba đi xuống.
Lúc này, những người làm trong nhà mới bắt đầu đem món ăn lên, thể loại phong phú, chế biến tinh xảo. Món ăn kiểu Trung thì có soup, cháo mạch, có bánh mì theo kiểu Tây nữa...
Trước Kiều Hạ có thêm một chén canh mộc nhĩ nấu đường phèn. Bà Triệu Như Mi dịu dàng nói: "Tối qua mẹ đã bảo dì Triệu chuẩn bị đấy, con mới đi dạy học vất vả về, ăn thêm chút này bồi bổ thân thể."
Nhất thời Kiều Hạ có chút được yêu mà sợ: "Cám ơn mẹ."
"Chúng ta là mẹ con còn khách sáo vậy làm cái gì." Bà Triệu Như Mi cười cười, chấm chút mứt hoa quả vào ổ bánh mì, hỏi: "Hôm nay con có phải ra ngoài không?"
Đã lâu không bị mẹ hỏi đến lịch trình, Kiều Hạ trong lòng vui vẻ, đáp một cách chi tiết: "Con chuẩn bị đi tìm Cố Duyên Xuyên rồi cùng đi dạo đâu đó, sau đó cùng đi xem một bộ phim điện ảnh mới ra."
"Mẹ nhớ rõ trước kia con ở nhà suốt cả ngày, không thích đi ra ngoài, giờ thay đổi thì ra là hẹn ra ngoài với bạn trai."
Bà Triệu Như Mi vừa nói vừa liếc mắt nhìn Qúy Hành, y như bà ta nghĩ, sắc mặt anh ta quả thực không được tốt lắm.
Kiều Hạ thấy mẹ nói vậy, ngượng ngùng cúi đầu ăn. Bà Triệu Như Mi lắc đầu thở dài nói: "Vốn hôm nay muốn cho con cùng đi dạo phố mua thêm mấy bộ quần áo, nhưng đáng tiếc Hạ Hạ đã có hẹn với bạn trai."
Kiều Hạ có chút khó xử. Thật ra cô luôn hâm hộ những người có thể cùng mẹ của mình nắm tay vui vẻ dạo phố. Trong kí ức của cô chỉ có duy nhất một lần được cùng mẹ đi mua quần áo, khi đó cô vẫn là một đứa trẻ học tiểu học.
Hơn nữa sau đó mẹ bị bệnh phải nằm viện nhưng cô hoàn toàn không hề hay biết, chưa một lần ở giường bệnh chăm sóc bà.
Cảm giác áy náy nổi lên, Kiều Hạ suy nghĩ, quyết định nói: "Mẹ, không sao, hôm nay chúng ta cùng đi dạo phố. Bộ phim kia để lúc khác xem cũng được, đợi lát nữa con nói với anh ấy một tiếng là được."
Triệu Như Mi nghe vậy thì nở nụ cười, cảm khái nói: "Tốt lắm, ăn xong chúng ta đi, đã nhiều năm rồi chúng ta không cùng đi dạo phố."
Tài xế lái xe đưa hai người tới một cửa hàng xa hoa nổi tiếng.
Kiều Hạ là lần đầu tiên đến, Triệu Như Mi đã là khách hàng VIP, bước vào còn có nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón.
"Quý phu nhân, hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi vị này là?" Nhân viên cửa hàng đặt tay lên ngực, cung kính hỏi.
"Con gái của tôi." Triệu Như Mi trả lời, nhanh chóng đi chọn một bộ đồ thời thượng mới.
"Quý tiểu thư cũng thật là xinh đẹp, như từ một khuôn mẫu khắc ra với ngài vậy ạ. Cô có thể thử tham gia giới giải trí, so với nữ minh tinh mới được gọi là tình đầu quốc dân còn đẹp hơn."
Nhân viên cửa hàng tuy là khen tặng nhưng ngữ khí cũng là thực lòng mà nói.
Kiều Hạ vội xua tay: "Không đâu không đâu, cô nói quá rồi."
Triệu Như Mi chỉ cười mà không nói.
Làm minh tinh có gì tốt, giới giải trí chẳng qua chỉ là trò chơi tranh đoạt của những kẻ muốn được gả vào nhà có tiền.
Bà cầm một bộ váy liền áo có đai màu đỏ thẫm lên, đưa cho Kiều Hạ: "Hạ Hạ, con mặc thử bộ này đi."
Kiều Hạ không nghĩ tới bà muốn mua váy cho mình, nghe lời đi thử váy.
Một lúc sau, cô đi đến trước mặt bà Triệu Như Mi nói: "Mẹ, con cảm thấy chiếc váy này không thích hợp với con."
Chiếc váy này được thiết kế hết sức gợi cảm, phía trước là cổ chữ V khoét sâu, mặt sau là dùng hai cái dây lưng buộc lại. Lần đầu tiên cô thử mặc một chiếc váy lộ nhiều đến vậy.
"Không, mẹ thấy rất là hợp đấy." Bà Triệu Như Mi đi một đôi giày cao khoảng bảy phân, so với Kiều Hạ đứng thì cao hơn không ít, cúi đầu giúp cô chỉnh lại thân váy.
"Con còn trẻ, là thời điểm đẹp nhất, nên mặc nhiều màu sắc tươi sáng. Bằng không tới tầm tuổi mẹ có muốn mặc cũng không mặc được."
"Nhưng nó có hơi hở quá mức." Kiều Hạ có chút thẹn thùng nói: "Con bình thường ra ngoài trừ đi học vẫn chỉ có đi học, không có cơ hội mặc nó."
Bà Triệu Như Mi nở nụ cười nhẹ, ngữ khí ôn hòa: "Ai nói không có cơ hội, mấy ngày nữa không phải sinh nhật A Hành sao, đến lúc đó trong bữa tiệc chẳng lẽ con định mặc T-shirt cùng quần bò sao? Như vậy quá thất lễ."
Kiều Hạ ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, lúc sau nói: "Chờ lát nữa đi dạo mua quần áo xong, chúng ta chọn quà cho anh, mẹ nhé?"
"Không cần, mẹ đã chuẩn bị hết rồi." Bà Triệu Như Mi lắc đầu, đưa bàn tay mảnh khảnh chỉ chỗ giày xăng-đan mũi nhọn, hỏi Kiều Hạ: "Đi cỡ bao nhiêu?"
"Ba mươi sáu ạ." Kiều Hạ nói xong, nhân viên cửa hàng lập tức hiểu ý lấy ra một đôi chỉnh tề đặt dưới chân cô.
Kiều Hạ đi vào, lúc sau đứng lên hỏi: "Mẹ nhìn xem có đẹp không?"
"Không hổ là con gái do mẹ sinh ra." Bà Triệu cười, mặt mày lộ rõ vẻ vừa lòng.
Trước mắt là một cô gái da trắng, tóc đen mượt, mắt hạnh má đào, mặc một thân váy đỏ làm tăng lên nét thanh nhã nhưng vẫn không kém phần quyến rũ.
Lúc này cô còn chưa trang điểm nhưng cũng tưởng tượng ra ngày sau sắc đẹp câu hồn đoạt phách tới mức nào. Cho dù là người đàn ông lạnh lùng cũng sẽ khó kìm lòng với nhan sắc bậc đó.
Kiều Hạ nhìn mình trong gương, nhớ tới vấn đề ban nãy, có chút nghi hoặc hỏi: "Mẹ, rốt cuộc mẹ tặng Quý Hành cái gì vậy?"
"Nếu biết trước còn gọi gì là kinh ngạc?" Bà Triệu Như Mi tươi cười rạng rỡ, nói một cách chắc chắn: "Nhưng theo suy đoán của mẹ, hắn nhất định sẽ thích món quà đó."
/71
|