Edit: Pol
Beta: TH + Er
Kiều Hạ vốn cho rằng vài ngày nữa buổi tiệc mới diễn ra, chỉ cần mua váy và đôi giày sandal là đủ, nhưng không ngờ Triệu Như Mi vẫn không ngừng bảo cô thử thêm quần áo.
"Mẹ, mẹ đã mua cho con quá nhiều rồi." Kiều Hạ từ chối.
Tính cô không thích ăn diện, bình thường cũng chỉ mặc những bộ đồ nhãn hiệu có giá cả tương đối hợp lý. Chưa hôm nào giống hôm nay, mua nhiều quần áo như vậy, hơn nữa bộ nào cũng có giá mấy vạn.
Triệu Như Mi cười cười: "Con có ngốc không vậy? Có cô gái nào mà không thích có nhiều quần áo chứ? Bây giờ là tuổi ăn diện, có nhiều chiếc váy nhỏ xinh không tốt sao?"
Nói xong, bà lại lấy một chiếc váy đen hở vai từ trên giá xuống, "Con mặc chiếc váy này vào chắc chắn rất đẹp, mau vào thử một chút xem nào."
Kiều Hạ đành phải cầm lấy chiếc váy đi vào thử đồ.
Mặc dù cảm thấy mua hơi nhiều, nhưng trong lòng cô thật ra rất vui. Trước kia mẹ sẽ không bỏ thời gian và công sức đi dạo phố với cô như vậy, còn tự mình chọn váy với giày cho cô nữa.
Đi dạo phố được ba bốn tiếng, họ tới một nhà hàng riêng tư gần đây. Sau đó, Triệu Như Mi đưa cô đi làm tóc.
Kiều Hạ chỉ uốn tóc, cũng không tốn quá nhiều thời gian. Sau khi cô làm xong, Triệu Như Mi vẫn còn đang nhuộm tóc.
Triệu Như Mi mở miệng nói: "Nơi này rất gần công ty của Quý thị. Hạ Hạ, con ở đây chờ mẹ cũng không có chuyện gì làm, hay là con đi mua ít bánh ngọt cho A Hành đi. Thằng nhóc đó gần đây theo chú Quý học tập xử lý chuyện công ty nên rất vất vả."
Kiều Hạ kinh ngạc không thôi, vậy mà mẹ lại chủ động quan tâm tới Quý Hành? Bọn họ không phải vẫn trong trạng thái như nước với lửa sao?
Triệu Như Mi như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, thở dài, "Năm đó mẹ chia rẽ gia đình vốn hoà thuận của cậu ta, là mẹ có lỗi với nó. Chỉ là mâu thuẫn giữa hai chúng ta quá sâu, có lẽ cậu ta sẽ vĩnh viễn không chấp nhận mẹ, mẹ muốn bồi thường cũng không có cơ hội. Nhưng mà..."
Ánh mắt bà liếc liếc nhìn Kiều Hạ, sắc mặt chân thành và tha thiết nói: "Tuổi hai đứa cũng xấp xỉ nhau, bình thường vẫn có thể ở chung được. Mẹ hi vọng con có thể quan tâm tới thằng bé nhiều hơn, coi như là bồi thường sai lầm trước kia của mẹ."
Kiều Hạ không có tâm tư gì, nghe xong chỉ cảm thấy mẹ thật sự bởi căn bệnh mà thay đổi rất nhiều, trở nên khác hoàn toàn so với trước kia.
"Vậy bây giờ con sẽ đi tìm Qúy Hành." Cô cầm túi xách định đi.
"Con đừng nói là mẹ bảo con đi. Mẹ sợ sau khi cậu ta biết trong lòng sẽ để ý, cho là mẹ sai con làm những thứ nhỏ nhặt này để mua chuộc cậu ta." Triệu Như Mi nhắc một câu.
"Vâng, con sẽ không nói." Kiều Hạ không chút hoài nghi đồng ý.
Cô đi Starbuck mua cà phê và bánh ngọt sau đó bắt xe đến tòa nhà cao tầng của Quý thị.
Sau khi đi vào, Kiều Hạ cũng không biết anh ta ở tầng mấy, ở phòng nào nên đành phải lên WeChat nhắn tin hỏi anh: [Bây giờ anh có đang rảnh không? Em mua trà chiều cho anh này.]
Trong văn phòng, Quý Hành đang nghe mấy nhân viên báo cáo công việc.
Nhìn thấy di động sáng lên, anh ta vốn định không quan tâm nhưng vô tình liếc tới thông tin người nhắn.
Gì vậy? Nhóc lùn? Hôm nay cô lại chủ động tìm anh sao?
"Chờ một chút." Tay Quý Hành làm động tác ra hiệu tạm ngừng. Mở điện thoại ra nhìn, càng cảm thấy kì lạ hơn, mặt trời hôm nay mọc đằng tây à!
Anh ta đứng dậy, nói với mấy nhân viên: "Hôm nay trước hết đến đây thôi, mọi người trở về tiếp tục công việc đi."
Đi thang máy riêng xuống tầng một, Quý Hành tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng cô, vì thế mở điện thoại gọi lại, "Đồ lùn em ở chỗ nào, sao anh không tìm thấy em?
"Em đứng ở chỗ đài phun nước." Kiều Hạ nói, nghe tiếng thì quay đầu lại.
Trong lòng Quý Hành chửi thầm một tiếng.
Trước mắt mái tóc xoăn gợn sóng, mặc váy ngắn lộ vai, đi giày cao gót, đây chính là nhóc lùn?!
Mới có vài giờ không gặp thôi mà cô đã thay đổi nhanh như vậy.
Anh ta đi tới, mày cau lại, "Tại sao đang yên đang lành lại đi uốn tóc? Còn nữa, em mặc cái gì vậy, quần áo T-shirt cao bồi đơn giản trước như đây không đẹp sao?"
Kiều Hạ nhìn vẻ mặt anh ta đầy ghét bỏ, miệng mím lại, "Mẹ đưa em đi làm tóc, váy này cũng là mẹ chọn, xấu lắm sao?
Quý Hành nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu đi, vô cùng trái lương tâm nói, "Quá bình thường."
Buổi sáng còn hi vọng đồ lùn có thể xấu một chút vậy mà bây giờ gặp, không chỉ càng nhìn càng thuận mắt mà thậm chí còn thậm chí còn có chút chiều hướng muốn quyến rũ mê hoặc người khác. Sao bà ta còn cho cô ăn diện chứ!
Vừa mua quần áo vừa trang điểm hết những bảy, tám tiếng, bây anh ta nói như vậy nên khiến Kiều Hạ không mấy vui vẻ mấy. Cô im lặng không nói gì theo sát chân anh ta vào thang máy.
Quý Hành đột nhiên hỏi, "Sao tự nhiên em lại nghĩ đến việc đưa trà chiều cho anh?"
"Là em..." Kiều Hạ buột miệng định nói Triệu Như Mi bảo cô tới, nhưng lại nhớ tới lời cuối cùng bà nhắc nhở mình nên đành sửa lời nói, "Em đi ngang qua đây, nghĩ đến anh làm việc bận rộn nên muốn mua chút gì đó cho anh ăn."
Quý Hành không nói chuyện, phía trước môi cong lên một chút. Nhìn qua gương chiếu trong thang máy, thấy biểu cảm của mình quá rõ ràng, anh muốn kiềm chế một chút nhưng độ cong trên khóe môi làm thế nào cũng không áp chế được.
Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng anh ta cũng chờ đến lúc nhóc lùn có lương tâm rồi.
Trở lại văn phòng, Kiều Hạ buông túi to trong tay xuống, chuẩn bị rời đi: "Anh ăn đi nhé, em không quấy rầy anh làm việc nữa."
Mặt Quý Hành lộ vẻ bất mãn, "Em mới tới đã đi, vậy còn không bằng anh trực tiếp gọi giao hàng"
Kiều Hạ nghi hoặc nói: "Em không đi thì làm gì, dù sao em ở đây cũng không có chuyện gì để làm mà?"
"Ai nói." Quý Hành lấy ra một xấp tư liệu thật dày đặt trước mặt cô: "Vừa lúc em tới, giúp anh sửa sang và phân loại lại những tài liệu này theo trình tự thời gian. Anh còn một tiếng nữa là tan làm, đến lúc đó anh sẽ trực tiếp lái xe đưa em về."
"... Được rồi." Kiều Hạ nghĩ mình có thể giúp anh một chút thì giúp một chút, vì thế cô ngồi xuống sô pha bắt đầu sửa sang lại đống tư liệu đã chất lên thành chồng núi nhỏ trước mặt.
Quý Hành ngồi trước bàn làm việc, uống cà phê cô mua. Anh ta xem mấy dòng tài liệu rồi lại ngẩng đầu nhìn nhóc lùn phía đối diện đang chuyên chú sửa sang lại tư liệu kia một chút.
Chậc, không hiểu sao cà phê đen không thêm đường mà vẫn rất ngọt.
-
Buổi tối về nhà, cơm nước xong xuôi, Kiều Hạ vừa về tới phòng đã trò chuyện video với Cố Duyên Xuyên, tức tốc muốn cho anh xem kiểu tóc mới của mình.
"Anh nhìn này, hôm nay em đi uốn tóc, còn mua váy mới." Cô cười dịu dàng nói.
Dứt lời, trong lòng Kiều Hạ đầy chờ mong cho rằng anh ít nhất sẽ khen mình một câu, nhưng nửa ngày anh vẫn không nói thêm câu nào, lông mày còn nhíu chặt lại.
"Sao vậy? Anh thấy em mặc như vậy không đẹp à?" Cô nhớ tới lời Quý Hành từng nói với cô, nhất thời có chút nản lòng.
Chẳng lẽ sự khác biệt thẩm mĩ giữa con trai và con gái thật sự lớn như vậy ư! Lúc ấy soi gương, rõ ràng cô cảm thấy mình mặc như vậy rất xinh đẹp.
"Không phải. " Cố Duyên Xuyên phủ nhận, "Cục cưng, anh đang lo lắng."
Kiều Hạ nghi ngờ chớp mắt vài cái, "Lo lắng gì vậy?"
Cố Duyên Xuyên nhìn cô, mày lộ ra vẻ buồn rầu, "Cục cưng của anh vốn đã đẹp như tiên nữ rồi, trang điểm xong lại càng xinh hơn. Anh chỉ muốn giấu cục cưng ở nhà, tránh cho ra ngoài bị người con trai khác cướp đi."
Rõ ràng là lời ngon tiếng ngọt nhưng khi anh nói với biểu tình đầy nghiêm túc và chân thành, Kiều Hạ nghe vậy thì vừa vui sướng vừa có chút thẹn thùng.
Cô cong mắt lên nở nụ cười, âm thanh nhẹ nhàng, vô cùng kiên định, "Làm sao có thể bị cướp đi chứ, em là của anh, mãi mãi là như vậy."
Cố Duyên Xuyên cúi đầu bật cười, sắc mặt vô cùng vui vẻ.
"Đúng rồi, em nói cho anh nghe." Kiều Hạ chia sẻ niềm vui với anh.
"Đồ em đang mặc trên người này, những bộ này nữa." Cô xoay màn hình đến mấy túi giấy trên bàn, vẻ mặt cười đầy thỏa mãn, "Đều là mẹ em mua cho em. Mẹ dẫn em đi thử quần áo, sau đó bọn em cùng nhau đi ăn cơm trưa. Mẹ còn đưa em đi làm tóc nữa. Hôm nay em thật sự rất vui."
Cố Duyên Xuyên biết niềm vui của cô là từ đâu tới, không phải vì vật chất, mà là vì cuối cùng cũng có được tình thương của mẹ cô từng thiếu.
Nhưng anh đối với bà ta vẫn còn nghi ngờ, cho nên không ý kiến gì.
Kiều Hạ hỏi anh, "Qua vài ngày nữa là sinh nhật Quý Hành, đến lúc đó nhất định sẽ tổ chức tiệc. Anh nghĩ xem em tặng anh ấy cái gì thì ổn nhỉ? Con trai bình thường thích cái gì?"
Cố Duyên Xuyên đương nhiên không muốn cô tặng quà gì có ý nghĩa kỉ niệm, vì thế trực tiếp trả lời: "Tặng phong bao lì xì đi."
Kiều Hạ ngẩn người, mắt hạnh đen nháy xoay chuyển, nghi ngờ hỏi, "Đưa tiền, vậy không phải quá thô tục à?
"Không đâu." Cố Duyên Xuyên nửa lừa gạt nửa giải thích, "Cục cưng em suy nghĩ chút đi, em vì anh ta hao tâm tốn sức chọn một món quà. Đợi đến sinh nhật của em, anh ta khẳng định cũng muốn hồi đáp. Anh ta lại không biết em thích gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng phiền toái. Không bằng bọn em tặng lẫn nhau phong bao lì xì, bớt việc, cũng sẽ không xảy ra sai lầm."
"Thật không?" Kiều Hạ hơi bị thuyết phục, suy nghĩ một chút nói, "Vậy... Em sẽ tặng cho anh ấy phong bao lì xì trên WeChat nhé."
"Được." Cố Duyên Xuyên cong môi, cười khẽ một tiếng.
Anh nói tiếp nhưng không cười nữa, biểu cảm trịnh trọng hơn, "Cục cưng đưa anh thời gian và địa điểm tổ chức tiệc đi. Chờ sau khi kết thúc, anh đi đón em."
Chỉ cần vừa nghĩ đến mẹ cô lòng anh luôn luôn cảm thấy hơi bất an, nhưng vẫn vô cùng hy vọng là do chính mình quá lo lắng. Không thì, cuối cùng cô gái nhỏ của anh sẽ thương tâm đến nhường nào.
"Được ạ." Kiều Hạ cười trả lời, "Chắc là năm, sáu tiếng sẽ kết thúc, đến lúc đó chúng ta có thể ra ngoài xem phim!"
Tiệc sinh nhật của Quý Hành tổ chức ở một khách sạn rất nổi tiếng trong thành phố A.
Đông người tới nên không khí vô cùng náo nhiệt. Toàn bộ buổi tiệc Kiều Hạ đều được Triệu Như Mi dẫn đi. Chào hỏi giữa một đám phu nhân, nghe họ hàn huyên chuyện trò.
Tất nhiên lúc giao tiếp sẽ không thể thiếu rượu. Sau khi cụng ly, Triệu Như Mi đột nhiên nhớ tới điều gì, chợt nói xin lỗi: "Thật ngại quá, hôm trước tôi vừa mới làm một ca phẫu thuật nhỏ. Bác sĩ đã dặn qua, không thể đụng vào rượu, ly rượu này..." Bà cười cười, đưa ly đang cầm trong tay cho Kiều Hạ, "Không bằng để con gái tôi uống thay."
Mọi người sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà dị nghị. Kiều Hạ cũng không muốn sức khỏe mẹ cô vì uống rượu mà xảy ra vấn đề, hơn nữa nồng độ rượu cũng không cao.
Sau khi nhận lấy, cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Sau khi nói chuyện với người này, Triệu Như Mi lại dẫn cô đi gặp người khác. Sau các cuộc trò chuyện ngắn, rượu đương nhiên đều là Kiều Hạ uống giúp.
Không được bao lâu, Kiều Hạ cảm thấy đầu có chút choáng váng, đứng cũng có chút không vững nên nắm tay Triệu Như Mi, mơ màng hỏi, "Mẹ ơi, rượu này bao nhiêu độ thế, sao con cảm giác mình hơi say?"
Triệu Như Mi đỡ lấy người lung lay sắp ngã của cô, "Đây là rượu Úc nhập khẩu, chỉ số nồng độ rượu so với rượu trong nước thì cao hơn một chút. Không sao đâu, mẹ dẫn con lên phòng trên nghỉ ngơi."
Beta: TH + Er
Kiều Hạ vốn cho rằng vài ngày nữa buổi tiệc mới diễn ra, chỉ cần mua váy và đôi giày sandal là đủ, nhưng không ngờ Triệu Như Mi vẫn không ngừng bảo cô thử thêm quần áo.
"Mẹ, mẹ đã mua cho con quá nhiều rồi." Kiều Hạ từ chối.
Tính cô không thích ăn diện, bình thường cũng chỉ mặc những bộ đồ nhãn hiệu có giá cả tương đối hợp lý. Chưa hôm nào giống hôm nay, mua nhiều quần áo như vậy, hơn nữa bộ nào cũng có giá mấy vạn.
Triệu Như Mi cười cười: "Con có ngốc không vậy? Có cô gái nào mà không thích có nhiều quần áo chứ? Bây giờ là tuổi ăn diện, có nhiều chiếc váy nhỏ xinh không tốt sao?"
Nói xong, bà lại lấy một chiếc váy đen hở vai từ trên giá xuống, "Con mặc chiếc váy này vào chắc chắn rất đẹp, mau vào thử một chút xem nào."
Kiều Hạ đành phải cầm lấy chiếc váy đi vào thử đồ.
Mặc dù cảm thấy mua hơi nhiều, nhưng trong lòng cô thật ra rất vui. Trước kia mẹ sẽ không bỏ thời gian và công sức đi dạo phố với cô như vậy, còn tự mình chọn váy với giày cho cô nữa.
Đi dạo phố được ba bốn tiếng, họ tới một nhà hàng riêng tư gần đây. Sau đó, Triệu Như Mi đưa cô đi làm tóc.
Kiều Hạ chỉ uốn tóc, cũng không tốn quá nhiều thời gian. Sau khi cô làm xong, Triệu Như Mi vẫn còn đang nhuộm tóc.
Triệu Như Mi mở miệng nói: "Nơi này rất gần công ty của Quý thị. Hạ Hạ, con ở đây chờ mẹ cũng không có chuyện gì làm, hay là con đi mua ít bánh ngọt cho A Hành đi. Thằng nhóc đó gần đây theo chú Quý học tập xử lý chuyện công ty nên rất vất vả."
Kiều Hạ kinh ngạc không thôi, vậy mà mẹ lại chủ động quan tâm tới Quý Hành? Bọn họ không phải vẫn trong trạng thái như nước với lửa sao?
Triệu Như Mi như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, thở dài, "Năm đó mẹ chia rẽ gia đình vốn hoà thuận của cậu ta, là mẹ có lỗi với nó. Chỉ là mâu thuẫn giữa hai chúng ta quá sâu, có lẽ cậu ta sẽ vĩnh viễn không chấp nhận mẹ, mẹ muốn bồi thường cũng không có cơ hội. Nhưng mà..."
Ánh mắt bà liếc liếc nhìn Kiều Hạ, sắc mặt chân thành và tha thiết nói: "Tuổi hai đứa cũng xấp xỉ nhau, bình thường vẫn có thể ở chung được. Mẹ hi vọng con có thể quan tâm tới thằng bé nhiều hơn, coi như là bồi thường sai lầm trước kia của mẹ."
Kiều Hạ không có tâm tư gì, nghe xong chỉ cảm thấy mẹ thật sự bởi căn bệnh mà thay đổi rất nhiều, trở nên khác hoàn toàn so với trước kia.
"Vậy bây giờ con sẽ đi tìm Qúy Hành." Cô cầm túi xách định đi.
"Con đừng nói là mẹ bảo con đi. Mẹ sợ sau khi cậu ta biết trong lòng sẽ để ý, cho là mẹ sai con làm những thứ nhỏ nhặt này để mua chuộc cậu ta." Triệu Như Mi nhắc một câu.
"Vâng, con sẽ không nói." Kiều Hạ không chút hoài nghi đồng ý.
Cô đi Starbuck mua cà phê và bánh ngọt sau đó bắt xe đến tòa nhà cao tầng của Quý thị.
Sau khi đi vào, Kiều Hạ cũng không biết anh ta ở tầng mấy, ở phòng nào nên đành phải lên WeChat nhắn tin hỏi anh: [Bây giờ anh có đang rảnh không? Em mua trà chiều cho anh này.]
Trong văn phòng, Quý Hành đang nghe mấy nhân viên báo cáo công việc.
Nhìn thấy di động sáng lên, anh ta vốn định không quan tâm nhưng vô tình liếc tới thông tin người nhắn.
Gì vậy? Nhóc lùn? Hôm nay cô lại chủ động tìm anh sao?
"Chờ một chút." Tay Quý Hành làm động tác ra hiệu tạm ngừng. Mở điện thoại ra nhìn, càng cảm thấy kì lạ hơn, mặt trời hôm nay mọc đằng tây à!
Anh ta đứng dậy, nói với mấy nhân viên: "Hôm nay trước hết đến đây thôi, mọi người trở về tiếp tục công việc đi."
Đi thang máy riêng xuống tầng một, Quý Hành tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng cô, vì thế mở điện thoại gọi lại, "Đồ lùn em ở chỗ nào, sao anh không tìm thấy em?
"Em đứng ở chỗ đài phun nước." Kiều Hạ nói, nghe tiếng thì quay đầu lại.
Trong lòng Quý Hành chửi thầm một tiếng.
Trước mắt mái tóc xoăn gợn sóng, mặc váy ngắn lộ vai, đi giày cao gót, đây chính là nhóc lùn?!
Mới có vài giờ không gặp thôi mà cô đã thay đổi nhanh như vậy.
Anh ta đi tới, mày cau lại, "Tại sao đang yên đang lành lại đi uốn tóc? Còn nữa, em mặc cái gì vậy, quần áo T-shirt cao bồi đơn giản trước như đây không đẹp sao?"
Kiều Hạ nhìn vẻ mặt anh ta đầy ghét bỏ, miệng mím lại, "Mẹ đưa em đi làm tóc, váy này cũng là mẹ chọn, xấu lắm sao?
Quý Hành nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu đi, vô cùng trái lương tâm nói, "Quá bình thường."
Buổi sáng còn hi vọng đồ lùn có thể xấu một chút vậy mà bây giờ gặp, không chỉ càng nhìn càng thuận mắt mà thậm chí còn thậm chí còn có chút chiều hướng muốn quyến rũ mê hoặc người khác. Sao bà ta còn cho cô ăn diện chứ!
Vừa mua quần áo vừa trang điểm hết những bảy, tám tiếng, bây anh ta nói như vậy nên khiến Kiều Hạ không mấy vui vẻ mấy. Cô im lặng không nói gì theo sát chân anh ta vào thang máy.
Quý Hành đột nhiên hỏi, "Sao tự nhiên em lại nghĩ đến việc đưa trà chiều cho anh?"
"Là em..." Kiều Hạ buột miệng định nói Triệu Như Mi bảo cô tới, nhưng lại nhớ tới lời cuối cùng bà nhắc nhở mình nên đành sửa lời nói, "Em đi ngang qua đây, nghĩ đến anh làm việc bận rộn nên muốn mua chút gì đó cho anh ăn."
Quý Hành không nói chuyện, phía trước môi cong lên một chút. Nhìn qua gương chiếu trong thang máy, thấy biểu cảm của mình quá rõ ràng, anh muốn kiềm chế một chút nhưng độ cong trên khóe môi làm thế nào cũng không áp chế được.
Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng anh ta cũng chờ đến lúc nhóc lùn có lương tâm rồi.
Trở lại văn phòng, Kiều Hạ buông túi to trong tay xuống, chuẩn bị rời đi: "Anh ăn đi nhé, em không quấy rầy anh làm việc nữa."
Mặt Quý Hành lộ vẻ bất mãn, "Em mới tới đã đi, vậy còn không bằng anh trực tiếp gọi giao hàng"
Kiều Hạ nghi hoặc nói: "Em không đi thì làm gì, dù sao em ở đây cũng không có chuyện gì để làm mà?"
"Ai nói." Quý Hành lấy ra một xấp tư liệu thật dày đặt trước mặt cô: "Vừa lúc em tới, giúp anh sửa sang và phân loại lại những tài liệu này theo trình tự thời gian. Anh còn một tiếng nữa là tan làm, đến lúc đó anh sẽ trực tiếp lái xe đưa em về."
"... Được rồi." Kiều Hạ nghĩ mình có thể giúp anh một chút thì giúp một chút, vì thế cô ngồi xuống sô pha bắt đầu sửa sang lại đống tư liệu đã chất lên thành chồng núi nhỏ trước mặt.
Quý Hành ngồi trước bàn làm việc, uống cà phê cô mua. Anh ta xem mấy dòng tài liệu rồi lại ngẩng đầu nhìn nhóc lùn phía đối diện đang chuyên chú sửa sang lại tư liệu kia một chút.
Chậc, không hiểu sao cà phê đen không thêm đường mà vẫn rất ngọt.
-
Buổi tối về nhà, cơm nước xong xuôi, Kiều Hạ vừa về tới phòng đã trò chuyện video với Cố Duyên Xuyên, tức tốc muốn cho anh xem kiểu tóc mới của mình.
"Anh nhìn này, hôm nay em đi uốn tóc, còn mua váy mới." Cô cười dịu dàng nói.
Dứt lời, trong lòng Kiều Hạ đầy chờ mong cho rằng anh ít nhất sẽ khen mình một câu, nhưng nửa ngày anh vẫn không nói thêm câu nào, lông mày còn nhíu chặt lại.
"Sao vậy? Anh thấy em mặc như vậy không đẹp à?" Cô nhớ tới lời Quý Hành từng nói với cô, nhất thời có chút nản lòng.
Chẳng lẽ sự khác biệt thẩm mĩ giữa con trai và con gái thật sự lớn như vậy ư! Lúc ấy soi gương, rõ ràng cô cảm thấy mình mặc như vậy rất xinh đẹp.
"Không phải. " Cố Duyên Xuyên phủ nhận, "Cục cưng, anh đang lo lắng."
Kiều Hạ nghi ngờ chớp mắt vài cái, "Lo lắng gì vậy?"
Cố Duyên Xuyên nhìn cô, mày lộ ra vẻ buồn rầu, "Cục cưng của anh vốn đã đẹp như tiên nữ rồi, trang điểm xong lại càng xinh hơn. Anh chỉ muốn giấu cục cưng ở nhà, tránh cho ra ngoài bị người con trai khác cướp đi."
Rõ ràng là lời ngon tiếng ngọt nhưng khi anh nói với biểu tình đầy nghiêm túc và chân thành, Kiều Hạ nghe vậy thì vừa vui sướng vừa có chút thẹn thùng.
Cô cong mắt lên nở nụ cười, âm thanh nhẹ nhàng, vô cùng kiên định, "Làm sao có thể bị cướp đi chứ, em là của anh, mãi mãi là như vậy."
Cố Duyên Xuyên cúi đầu bật cười, sắc mặt vô cùng vui vẻ.
"Đúng rồi, em nói cho anh nghe." Kiều Hạ chia sẻ niềm vui với anh.
"Đồ em đang mặc trên người này, những bộ này nữa." Cô xoay màn hình đến mấy túi giấy trên bàn, vẻ mặt cười đầy thỏa mãn, "Đều là mẹ em mua cho em. Mẹ dẫn em đi thử quần áo, sau đó bọn em cùng nhau đi ăn cơm trưa. Mẹ còn đưa em đi làm tóc nữa. Hôm nay em thật sự rất vui."
Cố Duyên Xuyên biết niềm vui của cô là từ đâu tới, không phải vì vật chất, mà là vì cuối cùng cũng có được tình thương của mẹ cô từng thiếu.
Nhưng anh đối với bà ta vẫn còn nghi ngờ, cho nên không ý kiến gì.
Kiều Hạ hỏi anh, "Qua vài ngày nữa là sinh nhật Quý Hành, đến lúc đó nhất định sẽ tổ chức tiệc. Anh nghĩ xem em tặng anh ấy cái gì thì ổn nhỉ? Con trai bình thường thích cái gì?"
Cố Duyên Xuyên đương nhiên không muốn cô tặng quà gì có ý nghĩa kỉ niệm, vì thế trực tiếp trả lời: "Tặng phong bao lì xì đi."
Kiều Hạ ngẩn người, mắt hạnh đen nháy xoay chuyển, nghi ngờ hỏi, "Đưa tiền, vậy không phải quá thô tục à?
"Không đâu." Cố Duyên Xuyên nửa lừa gạt nửa giải thích, "Cục cưng em suy nghĩ chút đi, em vì anh ta hao tâm tốn sức chọn một món quà. Đợi đến sinh nhật của em, anh ta khẳng định cũng muốn hồi đáp. Anh ta lại không biết em thích gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng phiền toái. Không bằng bọn em tặng lẫn nhau phong bao lì xì, bớt việc, cũng sẽ không xảy ra sai lầm."
"Thật không?" Kiều Hạ hơi bị thuyết phục, suy nghĩ một chút nói, "Vậy... Em sẽ tặng cho anh ấy phong bao lì xì trên WeChat nhé."
"Được." Cố Duyên Xuyên cong môi, cười khẽ một tiếng.
Anh nói tiếp nhưng không cười nữa, biểu cảm trịnh trọng hơn, "Cục cưng đưa anh thời gian và địa điểm tổ chức tiệc đi. Chờ sau khi kết thúc, anh đi đón em."
Chỉ cần vừa nghĩ đến mẹ cô lòng anh luôn luôn cảm thấy hơi bất an, nhưng vẫn vô cùng hy vọng là do chính mình quá lo lắng. Không thì, cuối cùng cô gái nhỏ của anh sẽ thương tâm đến nhường nào.
"Được ạ." Kiều Hạ cười trả lời, "Chắc là năm, sáu tiếng sẽ kết thúc, đến lúc đó chúng ta có thể ra ngoài xem phim!"
Tiệc sinh nhật của Quý Hành tổ chức ở một khách sạn rất nổi tiếng trong thành phố A.
Đông người tới nên không khí vô cùng náo nhiệt. Toàn bộ buổi tiệc Kiều Hạ đều được Triệu Như Mi dẫn đi. Chào hỏi giữa một đám phu nhân, nghe họ hàn huyên chuyện trò.
Tất nhiên lúc giao tiếp sẽ không thể thiếu rượu. Sau khi cụng ly, Triệu Như Mi đột nhiên nhớ tới điều gì, chợt nói xin lỗi: "Thật ngại quá, hôm trước tôi vừa mới làm một ca phẫu thuật nhỏ. Bác sĩ đã dặn qua, không thể đụng vào rượu, ly rượu này..." Bà cười cười, đưa ly đang cầm trong tay cho Kiều Hạ, "Không bằng để con gái tôi uống thay."
Mọi người sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà dị nghị. Kiều Hạ cũng không muốn sức khỏe mẹ cô vì uống rượu mà xảy ra vấn đề, hơn nữa nồng độ rượu cũng không cao.
Sau khi nhận lấy, cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Sau khi nói chuyện với người này, Triệu Như Mi lại dẫn cô đi gặp người khác. Sau các cuộc trò chuyện ngắn, rượu đương nhiên đều là Kiều Hạ uống giúp.
Không được bao lâu, Kiều Hạ cảm thấy đầu có chút choáng váng, đứng cũng có chút không vững nên nắm tay Triệu Như Mi, mơ màng hỏi, "Mẹ ơi, rượu này bao nhiêu độ thế, sao con cảm giác mình hơi say?"
Triệu Như Mi đỡ lấy người lung lay sắp ngã của cô, "Đây là rượu Úc nhập khẩu, chỉ số nồng độ rượu so với rượu trong nước thì cao hơn một chút. Không sao đâu, mẹ dẫn con lên phòng trên nghỉ ngơi."
/71
|