Nghe được thanh âm của hắn, tất cả động tác trong tay bác sĩ đều dừng lại, trong phòng mổ vắng vẻ , chỉ có dụng cụ chuyển động phát ra âm thanh , Doãn Thiên Kình hơi thở dồn dập, thoáng cái đem Giản Ny trên bàn mổ kéo xuống.
“Thiên Kình?” Giản Ny có chút ngoài ý muốn, một khắc kia bị hắn dắt tay, bọn họ dường như lại nhớ tới cảm giác mới quen .
“Giữ lại đi…” Doãn Thiên Kình mệt mỏi nhắm mắt lại , sau đó ở trong lòng làm một quyết định quan trọng.
Không có cách nào hắn không thể tàn nhẫn như vậy , chỉ sợ chuyện này là ở ngoài dự tính của hắn, hắn cũng không thể lần thứ hai phạm sai lầm giống như năm năm trước .
Doãn Thiên Kình kéo tay Giản Ny ung dung đi theo hướng thang máy, lúc đi ngang qua cửa cầu thang , hắn không phát hiện một đường khúc quanh một đường Ôn Hinh theo dõi hắn đi tới bệnh viện .
Ôm ấp người kia trong ngực ,bây giờ đã không thuộc về cô sao?
Ôn Hinh từ từ toàn thân ngồi xổm xuống ôm đầu gối , chán nản nhìn hai người đứng gần vách tường trước mặt nàng từ từ đi mất.
Khi về đến nhà Doãn Thiên Kình vẫn chưa về, Ôn Hinh một mình đợi ở trong phòng không có mở đèn, trời bên ngoài đã tối, ánh đèn u ám theo lá cây đu đưa rọi vào giữa phòng , dường như cũng đẩy vào một tầng ưu thương, Ôn Hinh dường như đã không sợ hãi đối mặt với màn đêm không bờ bến .
Cô đã không biết mình hạnh phúc hay là bất hạnh …
Doãn Thiên Kình trở về , theo thói quen đi vào phòng của cô, mà hắn vừa vào trong phòng thấy một màn tối om nhìn không thấy gì , tay hắn vừa đụng tới công tắc điện trên vách tường , Ôn Hinh đột nhiên nói, “Không cần mở đèn!”
Doãn Thiên Kình trong bóng đêm vẻ mặt cứng ngắc một chút, sau đó chậm rãi hướng bên cửa sổ đi tới.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng thở của hai người không lộn xộn tiếng hít thở ở trong không khí phập phồng.
“Hinh nhi, làm sao vậy?” Doãn Thiên Kình cảm giác được cô có chuyện gì không bình thường, hắn khó khăn mở miệng dẫn đầu phá vỡ một phòng yên tĩnh.
Trong âm thanh của hắn vô cùng mệt mỏi và bất đắc dĩ, Ôn Hinh đột nhiên rất sợ nhìn thấy bộ dáng đau lòng của hắn, cô đau lòng hắn không thể tránh được, càng không nên ở phía sau lại liên lụy hắn!
Ôn Hinh từ từ chuyển động, đi từ phía sau từ ôm lấy hông của hắn, hai tay chăm chú vòng lên trên lồng ngực của hắn , ngực của hắn vẫn luôn ấm áp như vậy, cho đến giờ phút này Ôn Hinh mới biết được, thì ra hắn cũng cần sưởi ấm .
“Anh cả, em cũng biết, anh đã mất đi một đứa con, không thể lại mất đi đứa con này nữa…” Ôn Hinh đem mặt dán ở trên lưng của hắn, sau đó nóng tay từ từ đập vào trên lưng của hắn, như là cho hắn thêm năng lực , “Vì thế, anh hãy đi chăm sóc cho cô ấy đi!”
“Chúng ta không đi Pa-ri !” Cô nói xong một câu cuối cùng đã đi đến trước mặt hắn, Doãn Thiên Kình trong bóng đêm nhìn ánh mắt to sáng long lanh của cô, hắn đã xúc động nói không ra lời.
Chỉ có cảm động và đau lòng !
Doãn Thiên Kình đem cô kéo vào trong lòng, cúi hôn mép tóc của cô nỉ non , “Xin lỗi, Hinh nhi! Ta đối với cô ấy chỉ là xuất phát từ trách nhiệm!”
“Em biết, em đều biết, anh không cần lo lắng cho em , anh muốn làm cái gì thì làm liền đi!”
Ôn Hinh ôm hắn vào trong ngực giống như lúc trước Doãn Thiên Kình ôm cô như vậy , Doãn Thiên Kình ngồi xổm trước mặt cô, thẳng đến trước ngực cô một mảnh ẩm ướtcô mới biết được hắn làm ra quyết định này với hắn mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn!
*************
Tin tức Giản Ny mang thai rất nhanh bị Doãn Chính Hào biết, Ôn Hinh biết ngày này đến rất nhanh, thế nhưng cô ấy không nhẫn tâm thúc ép Doãn Thiên Kình, quan hệ giữa bọn họ đã yếu kém chỉ cần nhẹ nhàng vừa đụng tới , sẽ giống như trang giấy bị nhúng nước cảm giác sẽ bị rách ngay .
Hắn bận rộn ở công ty, cô đi học, chờ đến tối lúc chở về đã thấy một người con gái khác ở bên cạnh Doãn Thiên Kình ,mặc dù hắn chưa nói thế nhưng Ôn Hinh rất rõ ràng hắn mỗi ngày đều đã đi gặp Giản Ny.
Không cần biết xuất phát từ trách nhiệm hay là tình yêu trong quá khứ , Ôn Hinh cảm giác được Doãn Thiên Kình đối với Giản Ny là có vài phần thật tình .
Ôn Hinh không dám nói cho Kiều Lâm biết chuyện của Doãn Thiên Kình và Giản Ny , chỉ là đột nhiên không muốn xuất ngoại,cô mừng rỡ tán thành, so với ở nơi phương xa đó, ở đây chí ít còn có bạn bè với người thân của cô .
Vừa nghĩ tới Ôn Tố Tâm, Ôn Hinh trong lòng lại khó chịu .
“Hinh nhi, cậu không nhìn thấy được bộ mặt của Doãn Vân Tuyên vẫn rất kiêu ngạo, giống như cái đĩa nhiều màu , thực sự buồn cười chết đi được , ha ha ha ha!” Kiều Lâm vui sướng khi người gặp họa chỉ vào một chiếc Ferrari cửa trường học Doãn Vân Tuyên từ trên bước xuống , mặt của cô ấy chỉ khôi phục được tám phần, khuôn mặt vốn đoan trang trắng nõn ngũ quan trên mặt bây giờ tất cả đều là từng mảng đốm và vết tích như những cái hố , mà bây giờ mỗi ngày cô đều phải dựa vào một đống lớn đồ trang điểm mới có thể che khuất được những dấu vết kia .
Cái tính cao ngạo của cô ấy cũng bớt đi rất nhiều , Ôn Hinh nhớ tới ngày đó ở trong biệt thự của Mạc Tư Tước, hắn có nói qua muốn cùng Doãn Vân Tuyên giải trừ hôn ước, hắn là tùy tiện nói một chút hay là nghiêm túc?
Chỉ cần vừa nghĩ tới ngày đó lúc ánh mắt hắn nhìn nàng sâu sắc,trong lòng Ôn Hinh nhất thời lại loạn cả lên.
Doãn Vân Tuyên theo bên người Ôn Hinh và Kiều Lâm đi qua, ngửa đầu hừ nhẹ một tiếng , trong mắt vẫn là khinh thường , “Ôn Hinh, cô thức thời thì cút nhanh lên đi, đừng chờ anh cả của ta đuổi cô đi!”
Ôn Hinh còn chưa hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô ấy , buổi chiều cô và Doãn Vân Tuyên được xe của Doan gia đón đi cùng nhau .
Vừa tới Doãn gia, liền nghe từ trong phòng khách truyền đến tiếng cười thoải mái , đó là âm thanh của Doãn Chính Hào, Ôn Hinh trong lòng xoắn xuýt một chút, muốn quay đầu lại rời đi, Doãn Vân Tuyên đã bắt được tay cô đem cô trực tiếp lôi đi vào.
Quả nhiên cô đoán không sai , Giản Ny đã mang thai được năm tháng bị đón trở về Doãn gia, hoàn toàn được Thiếu phu nhân nhà Doãn gia đãi ngộ.
Ôn Hinh cảm thấy hơi khó xử, Giản Ny tự nhiên hào phóng, lúc nhìn thấy cô , hướng cô gật đầu mỉm cười, cô có chút luống cuống bị Ôn Tố Tâm kéo đến bên cạnh.
“Hinh nhi, con xem, Thiên Kình ngay cả con cũng có rồi, con cùng hắn đã không thể nào…” Ôn Tố Tâm vui mứng nhướng lông mày, bà vốn đã không tán thành bọn họ ở chung với nhau , bây giờ Giản Ny đột nhiên xuất hiện còn có thêm đứa nhỏ, bất luận là người nào trong Doãn gia đều cảm thấy rất vui mừng .
“Chính Hào nói, đứa nhỏ của Doãn gia không thể lưu lạc ở bên ngoài, hắn sẽ bảo Thiên Kình cưới Giản Ny, đến lúc đó con làm sao bây giờ? Nghe mẹ nó nói, con vẫn là chia tay hắn đi…”
“Mẹ, mẹ không cần nói nữa !” Ôn Hinh đầu có chút choáng váng,cô đã sớm nghĩ tới nhưng Doãn Thiên Kình không có gì nói với cô cả , thậm chí là ngay cả hứa hẹn cũng không có, Ôn Hinh đều nguyện ý tin tưởng hắn sẽ có lựa chọn chính xác.
Cô biết hắn đối Khả Khả có chút hối hận cho nên không bao giờ có thề phụ lòng Giản Ny nữa , như vậy người phải hi sinh có thể là cô sao?
Ôn Hinh theo trong nhà ấm trồng hoa lúc đi ra ngoài gặp được Doãn Chính Hào ,bởi vì thời gian trước vì chuyện của Doãn Vân Tuyên nên tinh thần của ông thật không tốt, có thể bởi vì trong lúc bất chợt có thêm đứa cháu , nên thoạt nhìn ông lại có thần khí hơn.
“Ôn Hinh?” Doãn Chính Hào đột nhiên gọi lại cô, Ôn Hinh lễ phép gật đầu , ánh mắt ôn hòa của ông ấn vào trong hai mắt của cô, sau đó Ôn Hinh liền nghe hắn nói đến, “Con và Thiên Kình hay là làm anh em đi, ta dự định công khai trước giới truyền thông quan hệ của con với Doãn gia !”
“Thiên Kình?” Giản Ny có chút ngoài ý muốn, một khắc kia bị hắn dắt tay, bọn họ dường như lại nhớ tới cảm giác mới quen .
“Giữ lại đi…” Doãn Thiên Kình mệt mỏi nhắm mắt lại , sau đó ở trong lòng làm một quyết định quan trọng.
Không có cách nào hắn không thể tàn nhẫn như vậy , chỉ sợ chuyện này là ở ngoài dự tính của hắn, hắn cũng không thể lần thứ hai phạm sai lầm giống như năm năm trước .
Doãn Thiên Kình kéo tay Giản Ny ung dung đi theo hướng thang máy, lúc đi ngang qua cửa cầu thang , hắn không phát hiện một đường khúc quanh một đường Ôn Hinh theo dõi hắn đi tới bệnh viện .
Ôm ấp người kia trong ngực ,bây giờ đã không thuộc về cô sao?
Ôn Hinh từ từ toàn thân ngồi xổm xuống ôm đầu gối , chán nản nhìn hai người đứng gần vách tường trước mặt nàng từ từ đi mất.
Khi về đến nhà Doãn Thiên Kình vẫn chưa về, Ôn Hinh một mình đợi ở trong phòng không có mở đèn, trời bên ngoài đã tối, ánh đèn u ám theo lá cây đu đưa rọi vào giữa phòng , dường như cũng đẩy vào một tầng ưu thương, Ôn Hinh dường như đã không sợ hãi đối mặt với màn đêm không bờ bến .
Cô đã không biết mình hạnh phúc hay là bất hạnh …
Doãn Thiên Kình trở về , theo thói quen đi vào phòng của cô, mà hắn vừa vào trong phòng thấy một màn tối om nhìn không thấy gì , tay hắn vừa đụng tới công tắc điện trên vách tường , Ôn Hinh đột nhiên nói, “Không cần mở đèn!”
Doãn Thiên Kình trong bóng đêm vẻ mặt cứng ngắc một chút, sau đó chậm rãi hướng bên cửa sổ đi tới.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng thở của hai người không lộn xộn tiếng hít thở ở trong không khí phập phồng.
“Hinh nhi, làm sao vậy?” Doãn Thiên Kình cảm giác được cô có chuyện gì không bình thường, hắn khó khăn mở miệng dẫn đầu phá vỡ một phòng yên tĩnh.
Trong âm thanh của hắn vô cùng mệt mỏi và bất đắc dĩ, Ôn Hinh đột nhiên rất sợ nhìn thấy bộ dáng đau lòng của hắn, cô đau lòng hắn không thể tránh được, càng không nên ở phía sau lại liên lụy hắn!
Ôn Hinh từ từ chuyển động, đi từ phía sau từ ôm lấy hông của hắn, hai tay chăm chú vòng lên trên lồng ngực của hắn , ngực của hắn vẫn luôn ấm áp như vậy, cho đến giờ phút này Ôn Hinh mới biết được, thì ra hắn cũng cần sưởi ấm .
“Anh cả, em cũng biết, anh đã mất đi một đứa con, không thể lại mất đi đứa con này nữa…” Ôn Hinh đem mặt dán ở trên lưng của hắn, sau đó nóng tay từ từ đập vào trên lưng của hắn, như là cho hắn thêm năng lực , “Vì thế, anh hãy đi chăm sóc cho cô ấy đi!”
“Chúng ta không đi Pa-ri !” Cô nói xong một câu cuối cùng đã đi đến trước mặt hắn, Doãn Thiên Kình trong bóng đêm nhìn ánh mắt to sáng long lanh của cô, hắn đã xúc động nói không ra lời.
Chỉ có cảm động và đau lòng !
Doãn Thiên Kình đem cô kéo vào trong lòng, cúi hôn mép tóc của cô nỉ non , “Xin lỗi, Hinh nhi! Ta đối với cô ấy chỉ là xuất phát từ trách nhiệm!”
“Em biết, em đều biết, anh không cần lo lắng cho em , anh muốn làm cái gì thì làm liền đi!”
Ôn Hinh ôm hắn vào trong ngực giống như lúc trước Doãn Thiên Kình ôm cô như vậy , Doãn Thiên Kình ngồi xổm trước mặt cô, thẳng đến trước ngực cô một mảnh ẩm ướtcô mới biết được hắn làm ra quyết định này với hắn mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn!
*************
Tin tức Giản Ny mang thai rất nhanh bị Doãn Chính Hào biết, Ôn Hinh biết ngày này đến rất nhanh, thế nhưng cô ấy không nhẫn tâm thúc ép Doãn Thiên Kình, quan hệ giữa bọn họ đã yếu kém chỉ cần nhẹ nhàng vừa đụng tới , sẽ giống như trang giấy bị nhúng nước cảm giác sẽ bị rách ngay .
Hắn bận rộn ở công ty, cô đi học, chờ đến tối lúc chở về đã thấy một người con gái khác ở bên cạnh Doãn Thiên Kình ,mặc dù hắn chưa nói thế nhưng Ôn Hinh rất rõ ràng hắn mỗi ngày đều đã đi gặp Giản Ny.
Không cần biết xuất phát từ trách nhiệm hay là tình yêu trong quá khứ , Ôn Hinh cảm giác được Doãn Thiên Kình đối với Giản Ny là có vài phần thật tình .
Ôn Hinh không dám nói cho Kiều Lâm biết chuyện của Doãn Thiên Kình và Giản Ny , chỉ là đột nhiên không muốn xuất ngoại,cô mừng rỡ tán thành, so với ở nơi phương xa đó, ở đây chí ít còn có bạn bè với người thân của cô .
Vừa nghĩ tới Ôn Tố Tâm, Ôn Hinh trong lòng lại khó chịu .
“Hinh nhi, cậu không nhìn thấy được bộ mặt của Doãn Vân Tuyên vẫn rất kiêu ngạo, giống như cái đĩa nhiều màu , thực sự buồn cười chết đi được , ha ha ha ha!” Kiều Lâm vui sướng khi người gặp họa chỉ vào một chiếc Ferrari cửa trường học Doãn Vân Tuyên từ trên bước xuống , mặt của cô ấy chỉ khôi phục được tám phần, khuôn mặt vốn đoan trang trắng nõn ngũ quan trên mặt bây giờ tất cả đều là từng mảng đốm và vết tích như những cái hố , mà bây giờ mỗi ngày cô đều phải dựa vào một đống lớn đồ trang điểm mới có thể che khuất được những dấu vết kia .
Cái tính cao ngạo của cô ấy cũng bớt đi rất nhiều , Ôn Hinh nhớ tới ngày đó ở trong biệt thự của Mạc Tư Tước, hắn có nói qua muốn cùng Doãn Vân Tuyên giải trừ hôn ước, hắn là tùy tiện nói một chút hay là nghiêm túc?
Chỉ cần vừa nghĩ tới ngày đó lúc ánh mắt hắn nhìn nàng sâu sắc,trong lòng Ôn Hinh nhất thời lại loạn cả lên.
Doãn Vân Tuyên theo bên người Ôn Hinh và Kiều Lâm đi qua, ngửa đầu hừ nhẹ một tiếng , trong mắt vẫn là khinh thường , “Ôn Hinh, cô thức thời thì cút nhanh lên đi, đừng chờ anh cả của ta đuổi cô đi!”
Ôn Hinh còn chưa hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô ấy , buổi chiều cô và Doãn Vân Tuyên được xe của Doan gia đón đi cùng nhau .
Vừa tới Doãn gia, liền nghe từ trong phòng khách truyền đến tiếng cười thoải mái , đó là âm thanh của Doãn Chính Hào, Ôn Hinh trong lòng xoắn xuýt một chút, muốn quay đầu lại rời đi, Doãn Vân Tuyên đã bắt được tay cô đem cô trực tiếp lôi đi vào.
Quả nhiên cô đoán không sai , Giản Ny đã mang thai được năm tháng bị đón trở về Doãn gia, hoàn toàn được Thiếu phu nhân nhà Doãn gia đãi ngộ.
Ôn Hinh cảm thấy hơi khó xử, Giản Ny tự nhiên hào phóng, lúc nhìn thấy cô , hướng cô gật đầu mỉm cười, cô có chút luống cuống bị Ôn Tố Tâm kéo đến bên cạnh.
“Hinh nhi, con xem, Thiên Kình ngay cả con cũng có rồi, con cùng hắn đã không thể nào…” Ôn Tố Tâm vui mứng nhướng lông mày, bà vốn đã không tán thành bọn họ ở chung với nhau , bây giờ Giản Ny đột nhiên xuất hiện còn có thêm đứa nhỏ, bất luận là người nào trong Doãn gia đều cảm thấy rất vui mừng .
“Chính Hào nói, đứa nhỏ của Doãn gia không thể lưu lạc ở bên ngoài, hắn sẽ bảo Thiên Kình cưới Giản Ny, đến lúc đó con làm sao bây giờ? Nghe mẹ nó nói, con vẫn là chia tay hắn đi…”
“Mẹ, mẹ không cần nói nữa !” Ôn Hinh đầu có chút choáng váng,cô đã sớm nghĩ tới nhưng Doãn Thiên Kình không có gì nói với cô cả , thậm chí là ngay cả hứa hẹn cũng không có, Ôn Hinh đều nguyện ý tin tưởng hắn sẽ có lựa chọn chính xác.
Cô biết hắn đối Khả Khả có chút hối hận cho nên không bao giờ có thề phụ lòng Giản Ny nữa , như vậy người phải hi sinh có thể là cô sao?
Ôn Hinh theo trong nhà ấm trồng hoa lúc đi ra ngoài gặp được Doãn Chính Hào ,bởi vì thời gian trước vì chuyện của Doãn Vân Tuyên nên tinh thần của ông thật không tốt, có thể bởi vì trong lúc bất chợt có thêm đứa cháu , nên thoạt nhìn ông lại có thần khí hơn.
“Ôn Hinh?” Doãn Chính Hào đột nhiên gọi lại cô, Ôn Hinh lễ phép gật đầu , ánh mắt ôn hòa của ông ấn vào trong hai mắt của cô, sau đó Ôn Hinh liền nghe hắn nói đến, “Con và Thiên Kình hay là làm anh em đi, ta dự định công khai trước giới truyền thông quan hệ của con với Doãn gia !”
/132
|