Trong lòng Ôn Hinh nhất thời liền trầm xuống, trong cổ họng giống như là ngậm chúng thứ gì đó ngay cả mắt cũng là ẩm ướt .
Năm năm trước, lúc Ôn Tố Tâm gả cho Doãn Chính Hào cũng không có thừa nhận thân phận của cô, Ôn Hinh biết nhà họ Doãn là gia đình lớn, cho dù là vì danh dự vì bộ mặt, bọn họ cũng sẽ không công khai con của chồng trước .
Thế nhưng sau năm năm, Doãn Chính Hào đột nhiên hướng cô bố thí, Ôn Hinh cảm thấy rất châm biếm, cô làm sao còn có thể hy vọng xa vời đâu? Đối với bọn họ mà nói, cô cũng chỉ là một người ngoài mà thôi!
Cô cũng không ham bất kỳ vật gì của Doãn gia, lại càng không để ý xem bọn họ có nhận cô là con gái kế hay không !
Lúc đang cân nhắc Doãn Chính Hào theo lý thường phải làm lựa chọn một đường tắt tốt nhất với Doãn gia.
Mặt Ôn Hinh tái nhợt cười cười, sau đó nói, “Không cần, chú Doãn , không có liên quan máu mủ,cháu cũng không phải là người của Doãn gia !”
“Trong chuyện của cháu với Thiên Kình , chỉ cần anh ấy nói một câu cháu sẽ không làm khó anh ấy!”
Ôn Hinh cũng có kiêu ngạo của mình,cô cũng không quay đầu lại mà rời đi để lại Doãn Chính Hào đứng ở tại chỗ nhìn bóng lung của cô như có điều suy nghĩ .
Đi xuống lầu, Doãn Thiên Kình đã qua tới, gặp cô xuất hiện ở Doãn gia cũng hơi có chút giật mình.
“Em đi về trước, anh cả anh ở lại đi!” Ôn Hinh nhìn hắn cười mỉm, trong nụ cười kia có chút miễn cưỡng và ủy khuất nhưng không dễ bị phát hiện, Doãn Thiên Kình lại cẩn thận tỉ mỉ phát giác đi ra.
Cũng đợi không nổi nữa, Ôn Hinh nhấc chân liền ra ngoài, chỗ này lạnh như băng, sau này cô cũng không đến lại nữa !
Tất cả Doãn gia hết thảy đều không có quan hệ với cô!
“Hinh nhi, chờ một chút!” Doãn Thiên Kình xoay người dùng sức giữ cô lại, sau đó lại một tay kéo Giản Ny đang ngồi ở trên sô pha , “Em cũng theo anh cùng đi!”
“Anh cả, anh làm cái gì vậy? Giản Ny là do ba anh đón tới đây đó , người phụ nữ kia, cô muốn đi thì đi !” Doãn Vân Tuyên ước gì nhìn thấy bộ dáng thương tâm chật vật của Ôn Hinh , trước đây Doãn Thiên Kình cùng Mạc Tư Tước đều che chở cô, bây giờ thì tốt rồi, bọn họ ai cũng không cần cô!
Trước đó vài ngày rất buồn khổ, bây giờ rốt cuộc có thể tìm được một chút cân đối !
“Câm miệng!” Doãn Thiên Kình lạnh lùng quét cô liếc mắt một cái, cô bị tức giận nghiêng đầu, sau đó lại yêu quý sờ lên mặt mình.
“Vậy tôi đi nói với chú Doãn mốt tiếng, tôi đi trước!” Giản Ny thấy sắc mặt hắn không tốt, cố gắng đứng lên, Doãn Thiên Kình liếc mắt nhìn Ôn Hinh, thấy cô không có phản ứng gì , “Không cần phải nói , đi thôi!” Hắn một tay kéo , sau đó đi ra ngoài.
Doãn Thiên Kình kéo ra bên phía cửa phụ xe, Giản Ny đi phía trước Ôn Hinh , cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Doãn Thiên Kình,trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nhàn nhạt phiền não,cô trừng mắt nhìn sau đó thản nhiên kéo cửa ra ngồi vào chỗ phía sau , Doãn Thiên Kình sắc mặt cứng đờ, sau đó đỡ Giản Ny ngồi vào chỗ ghế xe phụ , hắn mới vòng trở lại lái xe.
” Đưa cô trở về trước !” Lúc lái xe, Doãn Thiên Kình giương mắt, theo trong kính chiếu hậu nhìn anh mắt chống lại của Ôn Hinh, hắn nói với cô .
“Không cần, anh cả ! Ở phía trước có chỗ taxi đậu để em xuống đây đi, tự em đi về , anh đưa Giản tiểu thư đi!” Ôn Hinh rất là hào phóng nhượng bộ .
Cô từng nhận thức trong lòng mình là có điểm khó chịu , loại cảm giác này nhiều hơn lại như là nhìn thấy Ôn Tố Tâm thiên thản Doãn Vân Tuyên lúc ủy khuất cùng bất bình.
“Ôn tiểu thư cũng cùng đi tới nơi đó với chúng tôi đi , chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, Thiên Kình tay nghề khá tốt, thời gian trước tôi hay nôn nghén, thứ gì đó đều ăn không vô, hiện tại chỉ ăn món ăn của anh ấy làm !” Giản Ny lơ đãng một câu, làm cho sắc mặt Doãn Thiên Kình cùng Ôn Hinh đều thay đổi.
Oh, thì ra Giản Ny là người thứ ba,cô cũng không phải là một người cuối cùng!
Thì ra, anh ấy mỗi đêm đều về trễ như vậy là muốn đích thân nấu cơm cho Giản Ny ăn !
Không nên khó chịu! Ôn Hinh tự nói với mình, anh ấy là đang chăm sóc người phụ nữ của mình cùng đứa nhỏ , cô mới là một người dư thừa !
“Thực sự không cần, đoạn thời gian trước tôi bỏ rất nhiều bài tập , bây giờ tôi phải về để làm bù !” Ôn Hinh mắt cũng không nâng, chỉ là đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ nói.
Doãn Thiên Kình im lặng lái xe, một câu cũng không có nói, Ôn Hinh cảm thấy không khí trong xe có chút ngột ngạt , cô đột nhiên kéo cửa sổ xe xuống, một trận gió lạnh thổi vào , ngồi ở phía trước Giản Ny run run một chút, Ôn Hinh nhìn thấy Doãn Thiên Kình đột nhiên ánh mắt ân cần nhìn xuống trên người cô ấy, hắn vẫn là không nói một câu, chỉ là một tay đem áo khoác trên ghế đưa cho Giản Ny.
Ôn Hinh hít một hơi sau đó lại bấm cho cửa sổ xe lên .
Xe đi về hướng biệt thự cảnh giang phương hướng mở ra , Ôn Hinh ghé vào trên cửa sổ nhìn đèn nê ông bên ngoài, năm màu ánh đèn theo giữa cửa sổ thủy tinh chiếu xạ ở trên mặt trắng nõn của cô,cô chỉ cảm thấy có chút chói mắt. Giơ tay lên trên cửa sổ xe vẽ một vòng tròn.
Phía trước dòng xe cộ đột nhiên nhiều hơn, Doãn Thiên Kình lái xe rất chậm, lúc đang dừng lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ , phía sau một chiếc xe thể thao lao nhanh đột nhiên bắt đầu đụng phải , Doãn Thiên Kình còn chưa kịp đạp phanh lại, xe xuất phát từ quán tính, từ phía trước đụng phải , suýt chút nữa là xe lao qua bên nửa đường bên kia .
“Cẩn thận ——” thoáng cái hắn vươn cánh tay đem ôm Giản Ny ở trong lòng, sau đó lại nghĩ đến Ôn Hinh ngồi ở phía sau , trong miệng có vài phần gấp gáp hỏi , “Hinh nhi, em không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Ôn Hinh vỗ về cái trán lắc đầu, động tác trong tay có vài phần cứng ngắc, Doãn Thiên Kình mặt âm trầm, sau đó mở cửa xuống xe, đi hướng phía sau chiếc xe thể thao kia , động tác rất thô lỗ đem chủ xe cấp ôm đi ra.
Trong ấn tượng của Ôn Hinh, Doãn Thiên Kình rất ít khi nổi giận, mà lúc trước có một lần ở Doãn gia hắn và Mạc Tư Tước động thủ lúc đó là vì cô, như vậy thì tối nay, có phải là vì một người phụ nữ khác không ?
Cô cũng mở cửa xe đi xuống xe, thời gian đèn đỏ đã nhảy qua đèn xanh , phía sau truyền đến những âm thanh tiếng kèn xe , Doãn Thiên Kình trở lại ngồi vào trong xe, thì phát hiện Ôn Hinh đã không còn ở trong xe .
“Cô ấy một mình đi!” Giản Ny nhìn Doãn Thiên Kình mặt hoàn toàn bình tĩnh , cẩn thận từng li từng tí nói.
Doãn Thiên Kình rất nhanh hướng xung quanh nhìn, chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng, thân hình nhỏ nhắn xin xắn của Ôn Hinh kia đang qua lại trong dòng xe cộ không, rất nhanh liền nhìn không thấy .
“Giản Ny, sau này không nên ở trước mặt Ôn Hinh nói những lời này!” Doãn Thiên Kình sắc mặt không thay đổi , một lần nữa khởi động máy .
Qua đã lâu, Giản Ny mới phục hồi lại tinh thần ấp úng nói , không xác định nhìn hắn, “Nói chuyện gì?”
Doãn Thiên Kình trầm tư một chút, sau đó cũng không quay đầu lại nói, “Tất cả mọi chuyện !”
Tối hôm nay Doãn Thiên Kình vẫn không có trở về, trong biệt thự lớn chỉ có một mình Ôn Hinh , cô bật đèn và thức tới lúc trời sáng, sáng sớm lúc xuống lầu, người giúp việc theo giờ đã chuẩn bị xong bữa sáng, Ôn Hinh thần sắc mệt mỏi , trực tiếp cầm ba lô lên đi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài ,cô xoay người nhìn gian phòng trống trải kia , biệt thự rất hoa lệ, Ôn Hinh ánh mắt mơ màng một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Doãn Thiên Kình:
Anh cả , anh đưa cô ấy về đây ở đi!
Năm năm trước, lúc Ôn Tố Tâm gả cho Doãn Chính Hào cũng không có thừa nhận thân phận của cô, Ôn Hinh biết nhà họ Doãn là gia đình lớn, cho dù là vì danh dự vì bộ mặt, bọn họ cũng sẽ không công khai con của chồng trước .
Thế nhưng sau năm năm, Doãn Chính Hào đột nhiên hướng cô bố thí, Ôn Hinh cảm thấy rất châm biếm, cô làm sao còn có thể hy vọng xa vời đâu? Đối với bọn họ mà nói, cô cũng chỉ là một người ngoài mà thôi!
Cô cũng không ham bất kỳ vật gì của Doãn gia, lại càng không để ý xem bọn họ có nhận cô là con gái kế hay không !
Lúc đang cân nhắc Doãn Chính Hào theo lý thường phải làm lựa chọn một đường tắt tốt nhất với Doãn gia.
Mặt Ôn Hinh tái nhợt cười cười, sau đó nói, “Không cần, chú Doãn , không có liên quan máu mủ,cháu cũng không phải là người của Doãn gia !”
“Trong chuyện của cháu với Thiên Kình , chỉ cần anh ấy nói một câu cháu sẽ không làm khó anh ấy!”
Ôn Hinh cũng có kiêu ngạo của mình,cô cũng không quay đầu lại mà rời đi để lại Doãn Chính Hào đứng ở tại chỗ nhìn bóng lung của cô như có điều suy nghĩ .
Đi xuống lầu, Doãn Thiên Kình đã qua tới, gặp cô xuất hiện ở Doãn gia cũng hơi có chút giật mình.
“Em đi về trước, anh cả anh ở lại đi!” Ôn Hinh nhìn hắn cười mỉm, trong nụ cười kia có chút miễn cưỡng và ủy khuất nhưng không dễ bị phát hiện, Doãn Thiên Kình lại cẩn thận tỉ mỉ phát giác đi ra.
Cũng đợi không nổi nữa, Ôn Hinh nhấc chân liền ra ngoài, chỗ này lạnh như băng, sau này cô cũng không đến lại nữa !
Tất cả Doãn gia hết thảy đều không có quan hệ với cô!
“Hinh nhi, chờ một chút!” Doãn Thiên Kình xoay người dùng sức giữ cô lại, sau đó lại một tay kéo Giản Ny đang ngồi ở trên sô pha , “Em cũng theo anh cùng đi!”
“Anh cả, anh làm cái gì vậy? Giản Ny là do ba anh đón tới đây đó , người phụ nữ kia, cô muốn đi thì đi !” Doãn Vân Tuyên ước gì nhìn thấy bộ dáng thương tâm chật vật của Ôn Hinh , trước đây Doãn Thiên Kình cùng Mạc Tư Tước đều che chở cô, bây giờ thì tốt rồi, bọn họ ai cũng không cần cô!
Trước đó vài ngày rất buồn khổ, bây giờ rốt cuộc có thể tìm được một chút cân đối !
“Câm miệng!” Doãn Thiên Kình lạnh lùng quét cô liếc mắt một cái, cô bị tức giận nghiêng đầu, sau đó lại yêu quý sờ lên mặt mình.
“Vậy tôi đi nói với chú Doãn mốt tiếng, tôi đi trước!” Giản Ny thấy sắc mặt hắn không tốt, cố gắng đứng lên, Doãn Thiên Kình liếc mắt nhìn Ôn Hinh, thấy cô không có phản ứng gì , “Không cần phải nói , đi thôi!” Hắn một tay kéo , sau đó đi ra ngoài.
Doãn Thiên Kình kéo ra bên phía cửa phụ xe, Giản Ny đi phía trước Ôn Hinh , cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Doãn Thiên Kình,trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nhàn nhạt phiền não,cô trừng mắt nhìn sau đó thản nhiên kéo cửa ra ngồi vào chỗ phía sau , Doãn Thiên Kình sắc mặt cứng đờ, sau đó đỡ Giản Ny ngồi vào chỗ ghế xe phụ , hắn mới vòng trở lại lái xe.
” Đưa cô trở về trước !” Lúc lái xe, Doãn Thiên Kình giương mắt, theo trong kính chiếu hậu nhìn anh mắt chống lại của Ôn Hinh, hắn nói với cô .
“Không cần, anh cả ! Ở phía trước có chỗ taxi đậu để em xuống đây đi, tự em đi về , anh đưa Giản tiểu thư đi!” Ôn Hinh rất là hào phóng nhượng bộ .
Cô từng nhận thức trong lòng mình là có điểm khó chịu , loại cảm giác này nhiều hơn lại như là nhìn thấy Ôn Tố Tâm thiên thản Doãn Vân Tuyên lúc ủy khuất cùng bất bình.
“Ôn tiểu thư cũng cùng đi tới nơi đó với chúng tôi đi , chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, Thiên Kình tay nghề khá tốt, thời gian trước tôi hay nôn nghén, thứ gì đó đều ăn không vô, hiện tại chỉ ăn món ăn của anh ấy làm !” Giản Ny lơ đãng một câu, làm cho sắc mặt Doãn Thiên Kình cùng Ôn Hinh đều thay đổi.
Oh, thì ra Giản Ny là người thứ ba,cô cũng không phải là một người cuối cùng!
Thì ra, anh ấy mỗi đêm đều về trễ như vậy là muốn đích thân nấu cơm cho Giản Ny ăn !
Không nên khó chịu! Ôn Hinh tự nói với mình, anh ấy là đang chăm sóc người phụ nữ của mình cùng đứa nhỏ , cô mới là một người dư thừa !
“Thực sự không cần, đoạn thời gian trước tôi bỏ rất nhiều bài tập , bây giờ tôi phải về để làm bù !” Ôn Hinh mắt cũng không nâng, chỉ là đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ nói.
Doãn Thiên Kình im lặng lái xe, một câu cũng không có nói, Ôn Hinh cảm thấy không khí trong xe có chút ngột ngạt , cô đột nhiên kéo cửa sổ xe xuống, một trận gió lạnh thổi vào , ngồi ở phía trước Giản Ny run run một chút, Ôn Hinh nhìn thấy Doãn Thiên Kình đột nhiên ánh mắt ân cần nhìn xuống trên người cô ấy, hắn vẫn là không nói một câu, chỉ là một tay đem áo khoác trên ghế đưa cho Giản Ny.
Ôn Hinh hít một hơi sau đó lại bấm cho cửa sổ xe lên .
Xe đi về hướng biệt thự cảnh giang phương hướng mở ra , Ôn Hinh ghé vào trên cửa sổ nhìn đèn nê ông bên ngoài, năm màu ánh đèn theo giữa cửa sổ thủy tinh chiếu xạ ở trên mặt trắng nõn của cô,cô chỉ cảm thấy có chút chói mắt. Giơ tay lên trên cửa sổ xe vẽ một vòng tròn.
Phía trước dòng xe cộ đột nhiên nhiều hơn, Doãn Thiên Kình lái xe rất chậm, lúc đang dừng lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ , phía sau một chiếc xe thể thao lao nhanh đột nhiên bắt đầu đụng phải , Doãn Thiên Kình còn chưa kịp đạp phanh lại, xe xuất phát từ quán tính, từ phía trước đụng phải , suýt chút nữa là xe lao qua bên nửa đường bên kia .
“Cẩn thận ——” thoáng cái hắn vươn cánh tay đem ôm Giản Ny ở trong lòng, sau đó lại nghĩ đến Ôn Hinh ngồi ở phía sau , trong miệng có vài phần gấp gáp hỏi , “Hinh nhi, em không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Ôn Hinh vỗ về cái trán lắc đầu, động tác trong tay có vài phần cứng ngắc, Doãn Thiên Kình mặt âm trầm, sau đó mở cửa xuống xe, đi hướng phía sau chiếc xe thể thao kia , động tác rất thô lỗ đem chủ xe cấp ôm đi ra.
Trong ấn tượng của Ôn Hinh, Doãn Thiên Kình rất ít khi nổi giận, mà lúc trước có một lần ở Doãn gia hắn và Mạc Tư Tước động thủ lúc đó là vì cô, như vậy thì tối nay, có phải là vì một người phụ nữ khác không ?
Cô cũng mở cửa xe đi xuống xe, thời gian đèn đỏ đã nhảy qua đèn xanh , phía sau truyền đến những âm thanh tiếng kèn xe , Doãn Thiên Kình trở lại ngồi vào trong xe, thì phát hiện Ôn Hinh đã không còn ở trong xe .
“Cô ấy một mình đi!” Giản Ny nhìn Doãn Thiên Kình mặt hoàn toàn bình tĩnh , cẩn thận từng li từng tí nói.
Doãn Thiên Kình rất nhanh hướng xung quanh nhìn, chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng, thân hình nhỏ nhắn xin xắn của Ôn Hinh kia đang qua lại trong dòng xe cộ không, rất nhanh liền nhìn không thấy .
“Giản Ny, sau này không nên ở trước mặt Ôn Hinh nói những lời này!” Doãn Thiên Kình sắc mặt không thay đổi , một lần nữa khởi động máy .
Qua đã lâu, Giản Ny mới phục hồi lại tinh thần ấp úng nói , không xác định nhìn hắn, “Nói chuyện gì?”
Doãn Thiên Kình trầm tư một chút, sau đó cũng không quay đầu lại nói, “Tất cả mọi chuyện !”
Tối hôm nay Doãn Thiên Kình vẫn không có trở về, trong biệt thự lớn chỉ có một mình Ôn Hinh , cô bật đèn và thức tới lúc trời sáng, sáng sớm lúc xuống lầu, người giúp việc theo giờ đã chuẩn bị xong bữa sáng, Ôn Hinh thần sắc mệt mỏi , trực tiếp cầm ba lô lên đi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài ,cô xoay người nhìn gian phòng trống trải kia , biệt thự rất hoa lệ, Ôn Hinh ánh mắt mơ màng một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Doãn Thiên Kình:
Anh cả , anh đưa cô ấy về đây ở đi!
/132
|