Hắn đứng trên vìa cầu thang khuôn mặt tĩnh lặng nhưng bên trong thâm tâm, cảm xúc lại vô cùng hỗn loạn.
-Anh! Anh xem giờ anh như người mất hồn vậy! Tần Phong nói
-Em thì hiểu gì...Dù một phút rời xa cô ấy thôi lòng anh đã luôn rất bất an! Giờ em xem đã 3 giờ 15 phút 05 giây anh còn chưa hôn cô ấy! Anh làm sao chịu nổi!
-Anh à...em không ngờ rằng anh lại tự kỉ như vậy... Tần Phong đứng ngoài than thở, nghĩ thương cho chị dâu bao năm nay sống chung được với một con người như này
-Thôi hai người đừng nhiều lời nữa! Có gì cũng phải ăn tối chứ! Kiều Phương từ gian bếp đi ra, ngửi thấy mùi đồ ăn, hai con người kia đã không không chịu nổi mò đến bàn ăn.
-Em dâu! Món này rất ngon! Hắn khen
-Anh quá lời! Kiều Phương e thẹn
-Vợ đừng như thế! Thực sự rất ngon! Tần Phong kèm theo đưa ngón cái lên, miệng còn sụt sùi
-Á à...hai vợ chồng son các người đang xem tôi là không khí sao! Hắn nói.
-Haha...
-Anh! Anh xem giờ anh như người mất hồn vậy! Tần Phong nói
-Em thì hiểu gì...Dù một phút rời xa cô ấy thôi lòng anh đã luôn rất bất an! Giờ em xem đã 3 giờ 15 phút 05 giây anh còn chưa hôn cô ấy! Anh làm sao chịu nổi!
-Anh à...em không ngờ rằng anh lại tự kỉ như vậy... Tần Phong đứng ngoài than thở, nghĩ thương cho chị dâu bao năm nay sống chung được với một con người như này
-Thôi hai người đừng nhiều lời nữa! Có gì cũng phải ăn tối chứ! Kiều Phương từ gian bếp đi ra, ngửi thấy mùi đồ ăn, hai con người kia đã không không chịu nổi mò đến bàn ăn.
-Em dâu! Món này rất ngon! Hắn khen
-Anh quá lời! Kiều Phương e thẹn
-Vợ đừng như thế! Thực sự rất ngon! Tần Phong kèm theo đưa ngón cái lên, miệng còn sụt sùi
-Á à...hai vợ chồng son các người đang xem tôi là không khí sao! Hắn nói.
-Haha...
/48
|