Tại một khu nhà trống xô đang nằm gục mặt xuống dưới đất. Người thanh niên thân hình vạm vỡ ngồi trên sofa. Từ nãy đến giờ anh ta vẫn luôn quan sát mọi hoạt động của cô. (Tác giả: Cách miêu tả hơi biến thái == )
-Mã Như, em dám không chờ tôi...
Rồi anh ta tức giận đi ra khỏi phòng. Cũng là một căn phòng gần đấy, tiếng trẻ con khóc rất dữ dội:
-Oa...oa...các người mau thả mẹ tôi ra! Mau thả tôi ra! Oa...oa...
Là Thiên Ân cậu bé ngồi trên giường nhưng chân lại bị cột vào thành giường thành ra không thể chạy trốn được.
Thằng bé này từ khi nó tỉnh! Luôn miệng khóc, càng dỗ càng khóc, mà khóc đến ướt đẫm ga giường thế này...chậc chậc...
Anh ta nghĩ thầm trong bụng.
-Mau câm miệng! Vì mi là trẻ con nên ta còn tử tế! Đừng làm ta mất kiên nhẫn!
Nghe vậy Thiên Ân không khóc nữa, chỉ còn tiếng nấc nhè nhẹ.
-Ngoan lắm! Anh ta đến gần Thiên Ân, khuôn mặt hình chữ điền, đôi mắt có lực sát thương cực kì mạnh, chỉ cần nhìn vào sẽ khiến người ta đổ mồ hôi.-Mau nói cho ta biết số điện thoại của ba nhóc!
-Tại sao?
-Ta muốn bàn chuyện người lớn với ba nhóc...
-Chuyện người lớn??
-Ừ, đừng nhiều lời nữa. Mau nói đi!
-0934*****
-Mã Như, em dám không chờ tôi...
Rồi anh ta tức giận đi ra khỏi phòng. Cũng là một căn phòng gần đấy, tiếng trẻ con khóc rất dữ dội:
-Oa...oa...các người mau thả mẹ tôi ra! Mau thả tôi ra! Oa...oa...
Là Thiên Ân cậu bé ngồi trên giường nhưng chân lại bị cột vào thành giường thành ra không thể chạy trốn được.
Thằng bé này từ khi nó tỉnh! Luôn miệng khóc, càng dỗ càng khóc, mà khóc đến ướt đẫm ga giường thế này...chậc chậc...
Anh ta nghĩ thầm trong bụng.
-Mau câm miệng! Vì mi là trẻ con nên ta còn tử tế! Đừng làm ta mất kiên nhẫn!
Nghe vậy Thiên Ân không khóc nữa, chỉ còn tiếng nấc nhè nhẹ.
-Ngoan lắm! Anh ta đến gần Thiên Ân, khuôn mặt hình chữ điền, đôi mắt có lực sát thương cực kì mạnh, chỉ cần nhìn vào sẽ khiến người ta đổ mồ hôi.-Mau nói cho ta biết số điện thoại của ba nhóc!
-Tại sao?
-Ta muốn bàn chuyện người lớn với ba nhóc...
-Chuyện người lớn??
-Ừ, đừng nhiều lời nữa. Mau nói đi!
-0934*****
/48
|