Cô đau buồn uống cạn ly rượu, hôm nay cô đã mất tất cả, đã để tất cả rơi vào tay tên ác ma. Nốc cạn chén rượu, cô mê man không biết trời trăng mây đất gì cả, bỗng từ đầu một anh chàng nhìn như tên Lương Cao Hy bước đến, từ ngoại hình đến khuôn mặt đều giống hắn nhưng khác cái ở dưới khóe mắt có một cái nốt ruồi duyên nhưng cô lại không để ý nhận nhầm anh ta là tên ác ma kia. Tiểu Mã Như như đứa trẻ ngốc đánh anh ta, miệng khônh ngừng chửi bới:
-Đồ đáng ghét! Dám cướp đi lần đầu của tôi, dám cướp đi sự tự do của tôi, dám cướp đi mẹ của tôi...hức...
Nhiều người xung quanh nhìn anh bằng con mắt tức giận, thật sự mọi người đã hiểu lầm rồi mà! Hắn vội vàng nói vài câu biện minh:
-Cô chắc là lầm rồi! Tôi chưa từng gặp cô, tôi là Tần Mã Phong, cứ gọi tôi là Tần Phong.
-Tần Phong? Cô ngơ ngác nhìn
-Uh! Tôi là Tần Phong...
-Tần Phong là thằng quái nào? Tôi không biết, mau tránh ra!
Nói rồi cô đẩy anh ta ra, bản thân không cẩn thận liền bị té đau xuống đất rồi ngất lịm đi.
-Đồ đáng ghét! Dám cướp đi lần đầu của tôi, dám cướp đi sự tự do của tôi, dám cướp đi mẹ của tôi...hức...
Nhiều người xung quanh nhìn anh bằng con mắt tức giận, thật sự mọi người đã hiểu lầm rồi mà! Hắn vội vàng nói vài câu biện minh:
-Cô chắc là lầm rồi! Tôi chưa từng gặp cô, tôi là Tần Mã Phong, cứ gọi tôi là Tần Phong.
-Tần Phong? Cô ngơ ngác nhìn
-Uh! Tôi là Tần Phong...
-Tần Phong là thằng quái nào? Tôi không biết, mau tránh ra!
Nói rồi cô đẩy anh ta ra, bản thân không cẩn thận liền bị té đau xuống đất rồi ngất lịm đi.
/48
|