Hàn Đan mở mắt, đối diện với đèn treo thủy tinh thiên nga hoa lệ trên trần nhà mơ màng một lát, lập tức như bị sét đánh.
Rõ ràng đây không phải nhà trọ của A Khiết.
Trong hoàn cảnh xa lạ mỗi một tế bào trên người đều trở nên cảnh giác. Cô cứng đờ quay đầu nhìn lại, trên chiếc giường rộng lớn, bên cạnh cô, còn có một người nằm. Nói cụ thể, là một người đàn ông, cụ thể hơn. . . . . . Gương mặt say ngủ bình yên ôn hòa giống như thiên sứ đó đã đập tỉnh sự mệt mỏi cuối cùng của cô.
Trong lúc hoảng loạn tấm chăn mỏng đắp ở nửa thân trên của cô đã trượt xuống. Cô cúi đầu, nhìn áo ngủ kiểu nam rộng thùng thình khoác trên người mình mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây, đây đây. . . . . . Rốt cuộc là tình huống gì? Vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Không đúng, vì sao mình lại ngủ ở trong phòng anh ta? Điểm quan trọng là, quần áo đâu rồi?
Phải bình tĩnh, việc cấp bách là bình tĩnh lại.
Cô hít thở sâu vài lần, sau đó nhìn chằm chằm lên trần nhà cẩn thận nhớ lại.
Tiếc rằng đại não sau khi khởi động lại vô số lần đã hoàn toàn ngừng hoạt động, ký ức muốn gợi lại cũng ngắt đoạn sau cơn hỗn loạn ở quán bar.
Bình tĩnh cái rắm! Hàn Đan không nhớ ra gì hết hận không thể hú dài với cái đèn, ảo não vò đầu tóc rối bời, giống như một con chó xù dúm dó. Kỷ Vân Dực đang ngủ say giống như bị tiếng động cô tạo ra quấy rầy, lật người lại, biến thành tư tế nằm nghiêng về bên cô, lông mày cũng hơi nhíu lại. Trong lúc cử động chăn mỏng trượt xuống dưới, lộ ra cả một mảng cổ và lồng ngực.
Mới sáng sớm, có cần mất hồn như vậy không. . . . . . Cô cứng đờ tại chỗ, không dám thở mạnh, may mà đối phương vẫn chưa tỉnh lại.
Giường này không nên ở lâu!
Sau khi giữ vững niềm tin này, Hàn Đan rón ra rón rén đứng dậy. Cô không biết phải đối diện với người đàn ông đó bằng vẻ mặt gì, cho nên cách duy nhất chính là bỏ chạy nhân lúc trước khi anh tỉnh lại. Nhưng ngay vào lúc cô sắp rút chân ra khỏi bọc chăn lại bị người ta bắt lấy cổ tay, tiện thể kéo vào lòng.
Tình huống đột ngột xảy ra khiến con chim sợ cành cong này sợ hãi không nhẹ, cô lập tức vùng vẫy tứ tung giống như con cá, mãi đến khi hai tay bị giữ lại, đồng thời bị vặn về phía sau mới miễn cưỡng an phận lại, nghiến răng nghiễn lợi nói: Kỷ Vân Dực!
Lăn qua lăn lại cả một buổi tối, em không mệt sao? Người đàn ông cau mày nhìn cô.
Anh buông tôi ra.
Ở yên. Hoàn toàn không có khoảng trống để thương lượng.
Không thể động tay thì dứt khoát động chân, cô đột nhiên dùng sức muốn tránh thoát khỏi lòng anh, nhưng trời đất quay cuồng một trận lại bị người ta đè xuống dưới thân.
Em thử động đậy thêm một chút xem. Trong giọng nói trầm thấp tràn đầy ý uy hiếp.
Thân thể hai người dán sát khiến cô “thật sự cảm nhận” và lĩnh hội được ý của anh, hai má Hàn Đan nóng lên, quay mặt đi không động đậy nữa.
Trong phòng yên tĩnh lại. Kim giây đồng hồ treo tường di chuyển vị trí từng chút từng chút không một tiếng động. Ánh sáng chiếu vào từ kẽ hở rèm cửa sổ thẫm màu rất dày, biến thành mấy sợi tơ màu vàng.
Cái đó. . . . . . Tối hôm qua tôi đã uống nhiều, cho nên. . . . . . Cô ấp a ấp úng mở miệng.
Ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, sáng sớm thức dậy định quỵt nợ sao? Kỷ Vân Dực dùng cánh tay chống ở hai bên cô không có chút ý định buông tha cô nào, cười như không cười nhìn cô.
Ôm?! Sờ?!
. . . . . .
Con ngươi Hàn Đan gần như lọt tròng, hồi lâu mới run run rẩy rẩy thốt ra một câu: Anh nói đùa phải không?
Em cảm thấy thế nào?
Tôi có say hơn nữa cũng không thể làm ra chuyện như thế. . . . . . Cô nói chắc chắn, song thật sự không đủ sức mạnh.
Kỷ Vân Dực thò tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng thuần thục ấn xuống một lát, đặt ở trước mặt cô.
Là một đoạn video, đoán chừng dài sáu bảy phút.
Rõ ràng người ghi hình là Lạc Tiêu. Bởi vì video bắt đầu từ câu “Tình huống thú vị thế này nên được bảo tồn mới đúng” của anh.
Người nào đó trong video ngã mềm oặt xuống giường, cười với trần nhà: Tìm cái chìa khóa mà cũng không tìm được, anh thật là giống heo.
Hỏi em một lần nữa, em để chìa khóa ở đâu rồi? Nhìn dáng vẻ Kỷ Vân Dực mặt đen giống như bế cô một mạch lên lầu, áo sơ mi nhăn nhúm nhàu nát.
Để ở. . . . . . Giọng nói của cô nhỏ xuống, đợi khi người đàn ông ghé tai lại gần đột nhiên hô to: “Sẽ không nói cho anh!!! Rồi cười như một nhánh cỏ đuôi chó sau khi đạt được gian kế.
Hàn Đan, em nghĩ kĩ đi. Anh cắn răng nói: “Ngủ ở trên giường anh, xảy ra bất kỳ kết quả gì anh cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Ngừng. Cô híp mắt ngẩng đầu: “Phú nhị đại thì giỏi lắm sao? Cao to giàu có đẹp trai thì giỏi lắm sao? Anh cho rằng tôi thật sự sợ anh sao? Đấy là tôi nhường anh thôi. Ợ hơi rượu, người nào đó nói tiếp: “Ngạo mạn, bệnh hoàng tử, tố chất thần kinh, biến thái nóng nảy, không có chuyện gì cũng bày ra bộ mặt đáng ghét, còn kén ăn. . . . . . Rốt cuộc anh lớn lên thế nào vậy hả?
*Phú nhị đại: dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.
Em lặp lại lần nữa. . . . . .
Tôi chỉ nói một lần, anh muốn làm gì tôi? Cô càu nhàu đứng dậy, suýt chút nữa va vào mũi Kỷ Vân Dực, chống nạnh nói: Tôi cứ muốn ngủ ở
Rõ ràng đây không phải nhà trọ của A Khiết.
Trong hoàn cảnh xa lạ mỗi một tế bào trên người đều trở nên cảnh giác. Cô cứng đờ quay đầu nhìn lại, trên chiếc giường rộng lớn, bên cạnh cô, còn có một người nằm. Nói cụ thể, là một người đàn ông, cụ thể hơn. . . . . . Gương mặt say ngủ bình yên ôn hòa giống như thiên sứ đó đã đập tỉnh sự mệt mỏi cuối cùng của cô.
Trong lúc hoảng loạn tấm chăn mỏng đắp ở nửa thân trên của cô đã trượt xuống. Cô cúi đầu, nhìn áo ngủ kiểu nam rộng thùng thình khoác trên người mình mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây, đây đây. . . . . . Rốt cuộc là tình huống gì? Vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Không đúng, vì sao mình lại ngủ ở trong phòng anh ta? Điểm quan trọng là, quần áo đâu rồi?
Phải bình tĩnh, việc cấp bách là bình tĩnh lại.
Cô hít thở sâu vài lần, sau đó nhìn chằm chằm lên trần nhà cẩn thận nhớ lại.
Tiếc rằng đại não sau khi khởi động lại vô số lần đã hoàn toàn ngừng hoạt động, ký ức muốn gợi lại cũng ngắt đoạn sau cơn hỗn loạn ở quán bar.
Bình tĩnh cái rắm! Hàn Đan không nhớ ra gì hết hận không thể hú dài với cái đèn, ảo não vò đầu tóc rối bời, giống như một con chó xù dúm dó. Kỷ Vân Dực đang ngủ say giống như bị tiếng động cô tạo ra quấy rầy, lật người lại, biến thành tư tế nằm nghiêng về bên cô, lông mày cũng hơi nhíu lại. Trong lúc cử động chăn mỏng trượt xuống dưới, lộ ra cả một mảng cổ và lồng ngực.
Mới sáng sớm, có cần mất hồn như vậy không. . . . . . Cô cứng đờ tại chỗ, không dám thở mạnh, may mà đối phương vẫn chưa tỉnh lại.
Giường này không nên ở lâu!
Sau khi giữ vững niềm tin này, Hàn Đan rón ra rón rén đứng dậy. Cô không biết phải đối diện với người đàn ông đó bằng vẻ mặt gì, cho nên cách duy nhất chính là bỏ chạy nhân lúc trước khi anh tỉnh lại. Nhưng ngay vào lúc cô sắp rút chân ra khỏi bọc chăn lại bị người ta bắt lấy cổ tay, tiện thể kéo vào lòng.
Tình huống đột ngột xảy ra khiến con chim sợ cành cong này sợ hãi không nhẹ, cô lập tức vùng vẫy tứ tung giống như con cá, mãi đến khi hai tay bị giữ lại, đồng thời bị vặn về phía sau mới miễn cưỡng an phận lại, nghiến răng nghiễn lợi nói: Kỷ Vân Dực!
Lăn qua lăn lại cả một buổi tối, em không mệt sao? Người đàn ông cau mày nhìn cô.
Anh buông tôi ra.
Ở yên. Hoàn toàn không có khoảng trống để thương lượng.
Không thể động tay thì dứt khoát động chân, cô đột nhiên dùng sức muốn tránh thoát khỏi lòng anh, nhưng trời đất quay cuồng một trận lại bị người ta đè xuống dưới thân.
Em thử động đậy thêm một chút xem. Trong giọng nói trầm thấp tràn đầy ý uy hiếp.
Thân thể hai người dán sát khiến cô “thật sự cảm nhận” và lĩnh hội được ý của anh, hai má Hàn Đan nóng lên, quay mặt đi không động đậy nữa.
Trong phòng yên tĩnh lại. Kim giây đồng hồ treo tường di chuyển vị trí từng chút từng chút không một tiếng động. Ánh sáng chiếu vào từ kẽ hở rèm cửa sổ thẫm màu rất dày, biến thành mấy sợi tơ màu vàng.
Cái đó. . . . . . Tối hôm qua tôi đã uống nhiều, cho nên. . . . . . Cô ấp a ấp úng mở miệng.
Ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, sáng sớm thức dậy định quỵt nợ sao? Kỷ Vân Dực dùng cánh tay chống ở hai bên cô không có chút ý định buông tha cô nào, cười như không cười nhìn cô.
Ôm?! Sờ?!
. . . . . .
Con ngươi Hàn Đan gần như lọt tròng, hồi lâu mới run run rẩy rẩy thốt ra một câu: Anh nói đùa phải không?
Em cảm thấy thế nào?
Tôi có say hơn nữa cũng không thể làm ra chuyện như thế. . . . . . Cô nói chắc chắn, song thật sự không đủ sức mạnh.
Kỷ Vân Dực thò tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng thuần thục ấn xuống một lát, đặt ở trước mặt cô.
Là một đoạn video, đoán chừng dài sáu bảy phút.
Rõ ràng người ghi hình là Lạc Tiêu. Bởi vì video bắt đầu từ câu “Tình huống thú vị thế này nên được bảo tồn mới đúng” của anh.
Người nào đó trong video ngã mềm oặt xuống giường, cười với trần nhà: Tìm cái chìa khóa mà cũng không tìm được, anh thật là giống heo.
Hỏi em một lần nữa, em để chìa khóa ở đâu rồi? Nhìn dáng vẻ Kỷ Vân Dực mặt đen giống như bế cô một mạch lên lầu, áo sơ mi nhăn nhúm nhàu nát.
Để ở. . . . . . Giọng nói của cô nhỏ xuống, đợi khi người đàn ông ghé tai lại gần đột nhiên hô to: “Sẽ không nói cho anh!!! Rồi cười như một nhánh cỏ đuôi chó sau khi đạt được gian kế.
Hàn Đan, em nghĩ kĩ đi. Anh cắn răng nói: “Ngủ ở trên giường anh, xảy ra bất kỳ kết quả gì anh cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Ngừng. Cô híp mắt ngẩng đầu: “Phú nhị đại thì giỏi lắm sao? Cao to giàu có đẹp trai thì giỏi lắm sao? Anh cho rằng tôi thật sự sợ anh sao? Đấy là tôi nhường anh thôi. Ợ hơi rượu, người nào đó nói tiếp: “Ngạo mạn, bệnh hoàng tử, tố chất thần kinh, biến thái nóng nảy, không có chuyện gì cũng bày ra bộ mặt đáng ghét, còn kén ăn. . . . . . Rốt cuộc anh lớn lên thế nào vậy hả?
*Phú nhị đại: dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.
Em lặp lại lần nữa. . . . . .
Tôi chỉ nói một lần, anh muốn làm gì tôi? Cô càu nhàu đứng dậy, suýt chút nữa va vào mũi Kỷ Vân Dực, chống nạnh nói: Tôi cứ muốn ngủ ở
/65
|