Cô Dâu Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Chương 8

/18


Lúc Liễu Phỉ vừa vào của công ty, đang ở trước thang máy hào hoa trong đại sảnh, nghe thấy mỗi chi tiết Trác Dương gian khổ theo đuổi Sở Nhan.

Cô đứng ở trước thang máy, toàn thân ngưng tụ tức giận không ngừng, phong thái xinh đẹp ôm hận mà khó chịu vô cùng, ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền, tức giận ngùng ngụt. Người bên cạnh tất cả đều nhạy cảm tự động vòng qua cô lắc mình rời đi, e sợ gặp xui xẻo không mong muốn.

Vẫn cho là đã ngồi vững vàng cái ghể thiếu phu nhân tương lai của Trác gia, tại sao mới trong thời gian ngắn ngủn hai ngày mà thôi, mọi chuyện lại xoay chuyển, mọi chuyện đều đã khác. ( Hậu quả của chuyện ăn dưa bở nhiều quá ^^!)

Như gió lốc cuốn vào phòng làm việc của Trác Dương, Liễu Phỉ nổi điên gào thét: "Tại sao?"

Trác Dương lạnh lùng nhìn cô ta, đôi mắt màu hổ phách dâng lên một tia không vui, mặt không thay đổi chỉ trích: "Cô quên gõ cửa."

Liễu Phỉ không hiểu, vì sao đến lúc này, anh còn có thể giữ được sự lạnh nhạt như vậy.

Cô ta thu hồi oán ghen nồng đậm, đè nén nhỏ giọng hỏi anh: "Tại sao lại gióng trống khua chiêng như vậy theo đuổi một cô thư ký nhỏ nhoi? Cô ta có cái gì tốt?"

Trác Dương khẽ nhíu mày rậm, không kìm hãm được biểu lộ mấy phần dịu dàng, thấp giọng trả lời: "Cô ấy có cái gì tốt, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết tôi muốn làm cho cô ấy vui vẻ, cho cô ấy một tương lai bình an vui sướng."

Tức giận hừng hực, làm một Liễu Phỉ xinh đẹp mắt cháy bùng máu đỏ, nhào vào trong ngực Trác Dương, nắm chặt áo anh, kích động cuồng kêu:

"Không phải vậy, Trác Dương, không phải như thế. Em hiểu rõ anh là buồn chuyện em ngày hôm trước vô duyên vô cớ mất tích, không có giúp anh đàm thảo chuyện làm ăn với khách hàng người Pháp kia.

Thật ra thì em không muốn như vậy, hai ngày nay em vẫn ở trong nhà chờ đợi anh tới tìm em, không đi đâu cả, nhưng anh vẫn không tới."

Thanh âm của cô chuyển thấp, lệ đã rơi xuống.

"Em nghĩ là nếu như không thấy em, anh sẽ nóng nảy, sẽ hiểu ra sự quan trọng của em, sẽ đồng ý đuổi việc cái con nhỏ Sở Nhan đó. . . . . .

Trác Dương, em không dám nửa về sau bất kể anh nói cái gì em đều sẽ nghe, tuyệt đối không gây sự nữa, anh tha thứ cho em lần thứ nhất có được hay không? Chỉ cần anh đừng không quan tâm tới em. Em làm tất cả chuyện này, chỉ là bởi vì em yêu anh a. . . . . ."

Nói xong lời cuối cùng, cô vô dụng té quỵ xuống đất, khóc rống thất thanh, lại vẫn còn nắm chặt ống tay áo của anh, trong tư tưởng là tuyệt đối không buông tay muốn nắm giữ lòng anh.

Trác Dương tuy nhẫn nại, nhưng trong mắt dần dần thoáng qua sự không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Liễu Phỉ, không nên đem chuyện công việc nói nhập làm một. Đi theo tôi lâu như vậy, cô không phải không biết tôi là người công và tư rõ ràng, bắt đầu từ hôm nay, cô không cần phải tới làm nửa."

Anh đem ống tay áo từ trong tay Liễu Phỉ kéo ra, mắt thấy cô tuyệt vọng ngã ngồi trên đất.

Ánh mắt Liễu Phỉ dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn của anh, lại không tìm được nửa điểm dịu dàng.

Tại sao? Tại sao lại đối với cô tàn nhẫn như vậy?

Cô đi theo anh ba năm, ước chừng ba năm a!

"Trác Dương, đừng vứt bỏ em có được không? Em về sau sẽ cố gắng làm việc, sẽ toàn tâm vì anh làm chuyện. Em sẽ không yếu cầu anh làm bất cứ điều gì nửa, em nguyện ý ngoan ngoãn chờ anh, sẽ không tính toán gì. . . . . ." Nhào vào trong ngực anh, từ trong môi cô bật ra tiếng khóc thút thít thống khổ, buồn bã không dứt.

Anh chậm rãi đẩy Liễu Phỉ ra.

"Tôi không phải đã cho cô cơ hội rồi sao, cũng đã nói với cô, sự nhẫn nhịn của tôi là có hạn, là cô tự mình không biết đúng mực, không hiểu tiến lùi, con đường này, là cô tự chọn , chớ oán bất cứ ai."

Anh nhìn cô, lạnh lùng tuyên cáo: "Giữa chúng ta, đã hết rồi."

Liễu Phỉ nhìn thẳng vào mắt anh, ở trong mắt của anh không tìm được một tia tình cảm, chỉ có cái lạnh vô tận như băng, làm cho cô dần dần trượt vào tận cùng tuyệt vọng.

"Nể mặt quen biết đã lâu, tôi đã mở một sổ tiết kiệm mang tên của cô, tin tưởng cuộc sống sau này của cô không thành vấn đề." Trác Dương nhàn nhạt nói.

Liễu Phỉ từ khuôn mặt lãnh tuyệt của anh, nhớ lại rõ ràng những chuyện đã từng trải qua ——

Mới gặp gỡ thì đối với anh vừa thấy đã yêu, vì vậy cô dùng hết tất cả quan hệ vào làm trong Tinh Áo, từ từ đến gần bên cạnh anh, trở thành thư ký riêng không thể thiếu của anh, mỗi câu mỗi lời nói của anh, từng động tác, mỗi ánh mắt, mỗi tiếng gọi. . . . . . Tất cả đều khắc sâu ở đáy lòng.

Nhưng đến bây giờ cô mới biết, cô giống như tro tàn thuốc lá anh gảy nhẹ một cái liền dễ dàng vung đi. . . . . .

Người đàn ông cô yêu , rốt cuộc là một người như thế nào? Nói anh đa tình, rồi lại cuối cùng lại vô tình hủy diệt tất cả, nơi anh đi qua, chỉ để lại trái tim rơi đầy đất.

"Em chỉ muốn biết, anh vứt bỏ em, là vì cái cô Sở Nhan đó sao?"

"Phải hay không phải, có cái gì quan trọng? Cô vô duyên vô cớ bỏ nhiệm sở hai ngày, theo chế độ công ty, tôi cũng không có biện pháp."

Lắc lắc đứng lên, trong mắt Liễu Phỉ tuyệt vọng chậm rãi trợt xuống hai hàng nước mắt, nhìn mặt Trác Dương không biểu hiện gì.

"Trác Dương, chỉ mong có một ngày, cũng sẽ xuất hiện một người con gái làm cho anh biết cái gì gọi tan nát cõi lòng."

Trác Dương ngồi ở trong ghế, vừa lười biếng vừa rỗi rãnh, hoàn toàn không đem lời nói của Liễu Phỉ để ở trong lòng.

Thói quen nhíu mày, anh nhẹ nhàng cười một tiếng."Cám ơn cô đã chúc phúc, tôi cũng hi vọng có một ngày như vậy."

Không hề khẩn cầu nữa, Liễu Phỉ xoay người đi ra ngoài.

* * *

Liễu Phỉ cúi thấp đầu, ở trong phòng làm việc của thư ký thu dọn đồ đạc.

Đến một ngày thất thế thì tất cả những khuôn mặt ngày thường xu nịnh nịnh hót, tất cả đều sẽ trở mặt, thậm chí có khi còn hận không được đá thêm một đá, để cho cô ta cả đời không ngốc đầu lên được nửa.

Sở Nhan thấy vậy, cảm thấy những người này thật sự có chút quá đáng.

"Liễu tiểu thư, có cái gì tôi có thể giúp một tay không?" Cô chủ động tiến lên muốn giúp đỡ.

Liễu Phỉ giương mắt nhìn cô, lạnh lùng nhìn thoáng qua, nhưng không nói lời nào.

Bị làm lơ, Sở Nhan ngây ngô đứng tại chỗ, có chút xấu hổ.

Trác Dương cũng đúng lúc này đi vào phòng thư ký, trước mặt mọi người tuyên bố: "Liễu Phỉ nghỉ việc, vị trí của cô ấy do phụ tá thư ký Sở Nhan thay thế, bên nhân sự theo quyết định này mà điều động người bên dưới bổ sung chổ bị thiếu."

Tuyên bố xong tất, ánh mắt của anh đảo qua mọi người một cái, tiếp xoay người rời đi.

Mọi người lại không dám dừng lại nhiều chuyện, lặng lẽ trở lại vị trí công tác, chỉ sợ lại bị Trác Dương bắt gặp trong giờ làm việc lại làm việc riêng.

Liễu Phỉ hung hăng nhìn chằm chằm Sở Nhan, ánh mắt hung ác khiến Sở Nhan không tự chủ lui một bước.

"Đây chính là thấy kết quả cô muốn nhìn thấy không phải sao? Tôi cho cô biết, cô đừng vội đắc ý quá sớm, Trác Dương hôm nay sẽ vì cô mà vứt bỏ tôi, lần sau, cô cũng sẽ giống như tôi cũng sẽ bị anh ta vì người khác mà bị vứt bỏ, cô cứ chờ xem đi!"

Sở Nhan nghe mà sững sờ, không biết nên phản ứng sao, chỉ cảm thấy giễu cợt ác ý của Liễu Phỉ, đã sâu chôn sâu vào đáy lòng của cô.

Có lẽ, trong lòng cô đã sớm hiểu, cô cùng Trác Dương căn bản vốn cũng không phải là hai người cùng một thế giới. Loại đàn ông giống như anh, thoáng như một trận gió, vĩnh viễn cũng không cách nào chỉ vì một người phụ nữ mà dừng lại, đến một ngày kia khi chia tay, cô có thể chịu đựng được cái kết quả này sao?

Nói thật, cô cảm thấy tốt nhất đừng nên mang tình cảm của bản thân ra đặt cược làm gì, nếu thực sự mang tình yêu này ra đánh cược, cô thật sự chơi không nổi!

Liễu Phỉ ôm thùng giấy, đi qua bên cạnh Sở Nhan, lạnh lùng nhìn thoáng qua, ngẩng đầu thật cao, đi ra ngoài.

Ánh mắt của cô ta khiến cho Sở Nhan như rơi vào hầm băng, chợt cảm thấy rét lạnh thấu xương, cô bất giác ôm chặt lấy mình, cả người vô lực nhắm mắt lại.

/18

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status