Cô Dâu Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Chương 9

/18


Làm riêng thư ký của Trác Dương, công việc của Sở Nhan bận rộn hơn rất nhiều.

Chỉ là, cũng vì vậy mà cô mới phát hiện được mặt khác của Trác Dương.

Vẻ mặt của anh trong thời gian làm việc, so với lúc bình thường bộ dạng cợt nhã, là hoàn toàn bất đồng, anh tỉnh táo quả quyết, thông minh tháo vát.

Không thể không thừa nhận, anh thật sự là một người đàn ông rất xuất sắc, trên người có loại sức hút khó có thể hình dung, không cần cố ý quyến rũ, cũng hấp dẫn mãnh liệt ánh mắt của mọi người, khó trách tại sao lại có nhiều phụ nữ tre già măng mọc si mê anh.

Tiếp xúc với anh càng lâu, cô càng cảm nhận được năng lực cùng lực hút của anh, nhưng mỗi khi nghĩ đến kết quả của Liễu Phỉ, cô lại không tự chủ tim đập nhanh, chỉ sợ đó chính là tương lai khắc hoạ sẳn cho cô.

Cô không ngừng giãy giụa, lý trí nói cho cô biết, buông Trác Dương ra, bảo vệ trái tim của mình, mới có thể cách xa nguy hiểm; nhưng tình cảm lại không ngừng lớn lên, chờ mong sự dịu dàng đối đãi của anh. . . . . .

Không thể phủ nhận, đến khi cô hồi tưởng lại thì khoản thời gian hằng ngày đi chung với Trác Dương này, là khoản thời gian vui sướng nhất trong đời cô.

Anh thật sự là một người rất lãng mạn, một người yêu rất nhiệt tình!

Mỗi lần trong lúc vô tình cô nói đến muốn ăn cái gì, hoặc là thuận miệng khen ngợi một bộ trang phục đẹp mắt trên một tạp chí thời trang nào đó, sau một khắc, đồ cô thích sẽ xuất hiện ở trước mặt cô.

Mà anh biết cô rất thích hoa, vì vậy, hoa Hỏa Hạc Hawai, cây hợp hoan Australia, hoa anh thảo St. Marino, Phong Tín Tử Scotland, hoa xa cúc nước Đức . . . . . . Tất cả giống như làm ảo thuật từng loại từng loại lần lượt xuất hiện trước mặt cô, chưa nói đến mỗi ngày còn có một bó hoa Tulip Hà Lan 99 đóa.

Đối mặt với sự "Thật lòng" như vậy cùng với sự hào hoa của anh, cô cũng cảm thấy rất khó kháng cự.

"Trác Dương, anh có thể không cần làm như vậy với em nữa có được hay không, trong công ty tất cả đồng nghiệp đều ở sau lưng em chỉ chỉ chõ chõ, anh có biết không?" Đưa cho Trác Dương những văn kiện cần anh phải ký tên, cô oán trách.

Phản ứng của Trác Dương là nhún nhún vai, "Cái này thì có gì đâu? Tặng cho bạn gái của mình mấy đóa hoa, có cái gì kỳ quái đâu?"

"Coi như tặng hoa cũng được, cũng không cần làm cho mọi người đều biết chứ?"

Từ phía sau ôm lấy cô, Trác Dương đem cằm đặt trên vai của cô, cắn vành tai cô, nói nhỏ: "Anh chính là muốn cho tất cả phụ nữ đều ghen tỵ với em, khiến mọi người biết, làm bạn gái của Trác Dương anh đây là hạnh phúc nhất thiên hạ."

Hạnh phúc? Đây chính là hạnh phúc sao? Tình cảm rõ ràng là chuyện giữa hai người, nhưng anh lại luôn huyên náo làm cả thiên hạ đều biết.

Bị hai cánh tay có lực lại cứng như sắt thép kiên cố của anh ôm sát, nghe anh thân mật rỉ tai, cả người Sở Nhan vô lực tựa vào trong ngực anh.

Ai, có ai lại như thế chứ, vừa sinh ra là lấy mình làm trung tâm rồi. Hạnh phúc cùng vui vẻ của người khác, tất cả đều là do anh quyết định.

Thật ra thì, cô nghĩ nói cho anh biết, cô không muốn mỗi ngày đều trở thành đề tài cho nhưng buổi trà dư tửu hậu của mấy đồng nghiệp trong công ty, hơn nữa ngày trước những đồng nghiệp thân thiết với cô, hiện tại tất cả đều cố ý giữ khoảng cách với cô, thậm chí ngay cả Lâm Nhao Nhao cùng Phương Dĩnh đều không thân thiết với cô nửa, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt, nụ cười dối trá ngăn cách cô ở bên ngoài.

Nhưng nói thì như thế nào? Anh biết đổi lại cách thức chung đụng với cô hiện giờ sao? Sợ rằng chỉ làm cho công ty trên dưới náo loạn, lại trở thành một trận chấn động mạnh chưa từng không chừng?

Có lẽ, cô có thể thử tiếp nhận loại hình thức biểu đạt tình cảm của Trác Dương, dù sao anh nói yêu cô, dù sao đây tất cả đều là ý tốt của anh, dù sao cô cũng thật rất thích anh. . . . . .

"Sở Nhan. . . . . ." Trác Dương đột nhiên ôm cô thật chặt, đem mặt vùi sâu vào mái tóc mềm mại của cô, ngửi hương thơm đặc biệt thuộc về cô.

"Sao vậy?" Cô đặt tay lên bàn tay anh đang ôm chặt ở bên eo cô, mỉm cười hơi quay đầu nhìn anh.

"Trong lúc ở bên cạnh anh, anh không cho phép em không để ý anh." Anh bá đạo quay cô lại, "Nói cho anh biết, mới vừa rồi em đang suy nghĩ gì?"

Sở Nhan nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh, ánh mắt anh như viên đạn thủy tinh xuyên thấu tâm tư người khác.

Chính là đôi mắt này, giống như mang theo sự thanh khiết tới cực điểm, nhưng sự cuốn hút lại khắc thật sâu vào đáy lòng cô, vững vàng quấn vòng quanh lòng của cô.

"Em đang suy nghĩ về anh." Cô nhìn vào mắt của anh, nhẹ nhàng nói.

Sở Nhan êm ái nở nụ cười nhìn vào đôi mắt Trác Dương, trực tiếp nhất trêu đùa. Ngay lập tức thô lỗ một tay lấy kéo cô vào trong ngực, anh vội vàng hôn lên môi của cô, ôm cô thật chặt trong ngực kích tình hôn mút.

Trong nháy mắt, mọi chuyện cùng mọi người xung quanh nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại tâm linh cảm ứng, tiến thẳng đến nội tâm lẫn nhau.

Phòng làm việc rộng rãi, sáng ngời trầm tĩnh hồi lâu, mới lặng lẽ vang vọng đến tiếng thở gấp gáp phì phò.

Ở trên môi của cô, Trác Dương quyến luyến không rời, thấp mắt nhìn vào cặp mắt Sở Nhan giống như bị vây kín bởi một lớp lụa mỏng bằng sương mù, giọng nói thô ráp tiết lộ sự ham muốn của anh.

"Nói cho anh biết, có bao nhiêu người từng hôn em như vậy?" Sở Nhan mềm mại dựa vào trong ngực anh, hai gò má ửng đỏ, xụi lơ như nước, đôi tay nắm chặt áo sơ mi cao cấp của anh, nhờ cậy vào sự nâng đỡ của anh.

"Trừ anh ra sao?" Cô nhìn anh, ngây thơ lại mị hoặc, hai loại cảm giác rõ ràng bất đồng lại kết hợp rất hài hòa ở trên người cô, cuốn hít các giác quan của anh.

Trác Dương chịu đựng không nổi vừa mạnh mẽ hôn lên đôi môi trơn bóng mọng đỏ của cô.

"Đúng, trừ anh ra, có bao nhiêu người đàn ông đã hôn em như vậy?"

Anh vẫn ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, đau lòng cảm thấy cô tựa hồ đã gầy đi một chút.

Là bởi vì gần đây công việc quá bận rộn sao? Xem ra anh nên suy tính lại vì cô mà tuyển thêm hai phụ tá thư ký nửa.

Sở Nhan nghiêng đầu, làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, nháy mắt, khờ dại hỏi anh: "Chỉ tính đàn ông thôi sao? Phụ nữ có tính hay không?"

Trác Dương sửng sốt một chút, ngay sau đó mở miệng cười to, "Em nói cái gì? Có người phụ nữ nào hôn qua em sao? Không nhìn ra, em lại có khuynh hướng đặc biệt như vậy."

Bàn tay anh thô tháo bên eo cô lẻn vào bên dưới áo sơ mi, nhẹ nhàng vuốt ve trừng phạt, thoáng chốc, cảm giác tê dại như chạm điện, lướt qua toàn thân Sở Nhan.

Thở hổn hển giãy dụa eo nhỏ nhắn, Sở Nhan xin khoan dung nhỏ giọng yêu cầu: "Được rồi được rồi, em chỉ đùa giỡn mà, ngứa quá a."

Trác Dương cười một tiếng, cũng không chịu thu hồi bàn tay dính vào trên eo cô, ngược lại chậm rãi dao động , nhẹ nhàng chậm chạp cảm nhận da thịt trắng nõn mền mại của cô.

"Em còn chưa có nói cho anh biết, có bao nhiều người đàn ông đã được thưởng thức qua môi của em?" Anh vẫn như cũ nhớ mãi không quên cái vấn đề "Trọng đại" này.

"Một, hai, ba. . . . . ." Cô nắm chặt lấy đầu ngón tay nghiêm túc nhẩm tính, cố ý làm như không thấy đối với anh mắt dần dần dấy lên ngọn lửa của Trác Dương, cuối cùng còn giơ tay lên, đùa với lửa kết luận một câu: "Ừ, quá nhiều, đếm không hết rồi."

Sắc mặt của Trác Dương càng lúc càng khó coi, bàn tay dính vào phía sau lưng cô hung hăng kéo một cái, thân thể hai người dán chặt, không còn khe hở, trong không khí nhiệt độ bắt đầu đột nhiên tăng lên.

Anh bộ dạng âm u, trong đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt lạnh lùng từ trước đến giờ, liền toát ra hai ngọn lửa hừng hực.

"Có nhiều người như vậy đã từng hôn em? Vậy tại sao kỹ thuật hôn của em vẫn thấp như thế ?" Anh tà ác trực tiếp hỏi lại.

Mặt của Sở Nhan thoáng chốc đỏ hồng. Nâng cái miệng nhỏ nhắn, cô tức giận xoay mặt đi, "Vấn đề anh hỏi quá hạ lưu, bản tiểu thư cự tuyệt trả lời."

Trác Dương nhìn cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười tà tứ, vừa lười biếng vừa nguy hiểm.

"Không trả lời? Anh có biện pháp để cho em phải nói thật ." Anh ghé vào bên tai cô, khéo léo cắn vành tai cô thì thầm, chọc cho cô khẽ run một hồi.

Hai tay của anh ở trên lưng trắng nõn mềm mại của cô vuốt ve lên xuống, ở trên người cô gieo rắc vô số ngọn lửa, ngón tay thon dài xoa từ lưng cô dần dần chuyển tới chiếc eo thon gọn, khơi lên vô số cảm giác khiến cô run rẩy.

Tại sao khi tay của anh dán lên da thịt của cô! Sẽ lập tức sinh ra cảm giác giống như thiên lôi oanh tạc chận động trời đất một cách mãnh liệt? Làm cô miệng khát lưỡi khô, toàn thân như có lửa nóng.

Sở Nhan không kìm được đưa lên hai cánh tay, ôm lấy gáy của anh.

Môi Trác Dương từ từ di động, dán lên phía sau chiếc tai nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng hôn mút, cuối cùng lại hôn lên chiếc cổ đang run lên từng nhịp đập của cô."Nói, đã từng có rất nhiều anh chàng hưởng thụ qua đôi môi ngọt lịm đỏ mọng của em sao?" Anh lại gần lỗ tai thấp giọng hỏi nhỏ, thành công làm cho cô kịch liệt thở dốc.

Sở Nhan ngửa đầu nhìn anh, chú ý tới đôi mắt trong suốt màu hổ phách của anh, bởi vì tình dục mà nhiểm một tầng sương mù."Trừ anh ra, chỉ có mỗi Chí Kiệt, anh ta là bạn trai ngày trước đây của em, chỉ là, em với anh ta đã chia tay rồi." Cô nhàn nhạt tự thuật, giọng nói bình tĩnh được không có chút nào khác thường.

Đây là lần đầu tiên, cô ở trước mặt Trác Dương nói tới chuyện "Quá khứ" của mình.

Mặc dù đã sớm điều tra mọi thứ về cô, Trác Dương vẫn là cố làm như không biết hỏi cô: "Chia tay, tại sao?" Anh muốn nghe chính miệng cô nói, tình cảm kia đã không còn, anh muốn trong lòng của cô chỉ có anh, không thể nghĩ đến bất kỳ người đàn ông nào khác.

Hít sâu một cái, Sở Nhan rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên mấy phần thương cảm.

"Có lẽ em cùng anh ta tính cánh không hợp nhau, hai người chia tay, chứng tỏ hai bên đều có vấn đề, không thể trách bất cứ ai. Dù sao chuyện tình cảm phải là do cả hai người cùng nhau cố gắng." Mặc dù chia tay, cô vẫn là không muốn từ miệng mình, nói ra bất kỳ điều gì oán trách đối với Chí Kiệt. Trác Dương lẳng lặng nhìn cô. Rõ ràng là người đàn ông kia bắt cá hai tay rồi lên giường với người bạn thân nhất của cô, bị cô bắt gặp tại chỗ, mới dẫn đến việc hủy bỏ hôn lễ của bọn họ, tình yêu suốt ba năm cũng kết thúc, nhưng tại sao cô phải gạt anh, không thật tình nói cho anh biết?

Là cô không tin tưởng anh, hay là trong lòng cô vẫn hướng về người đàn ông kia, cho nên che chở cái tên đàn ông chết tiệt đó, không muốn nói ra chân tướng với anh?

Tâm tình của anh trong nháy mắt biến xấu, rơi xuống đáy cốc. Sở Nhan chú ý thấy sắc mặt của anh chuyển thành u ám, có chút không hiểu."Em vẫn còn nhớ đến anh ta?" Cô khó hiểu hỏi, giọng nói không tốt.

Cô không có trực tiếp trả lời, chỉ nói nhỏ: "Em cùng anh ta bên nhau ba năm." Cho dù hai người không thể trở lại như lúc đầu, nhưng có rất nhiều thứ cũng không phải là nói quên là có thể quên .

Trác Dương đột nhiên hung hăng đem cô ôm chặc vào trong ngực, sức lực rất lớn như muốn đem cô tan ra hòa vào trong cơ thể anh. Anh một tay ôm lấy sau đầu cô, tiếp đó mới chớp mắt đã bắt được môi của cô, mãnh liệt hôn mút, một lòng chỉ nghĩ tới việc để lại ấn ký chỉ thuộc về của mình trên người cô, làm phai mờ hoàn toàn dấu vết còn lưu lại của Lâm Chí Kiệt ở trên người cô.

Bên trong phòng nhiệt độ càng ngày càng cao, nhiệt độ cơ thể hai người cũng từ từ leo lên điểm cao nhất.

Củi khô gỡ lửa lớn, đem tất cả đốt cháy hầu như không sót cái gì. . . . . .

/18

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status