*Tại phòng cấp cứuHắn ngồi trên ghế mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa cấp cứu. Nước mắt hắn cứ vô thức mà rơi tự do vào khoảng không. Còn tim hắn còn đau hơn gấp bội. Hắn sợ hãi, sợ mình sẽ mất nó mãi mãi. Nếu không còn có nó thì hắn sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Mọi thứ đều là do hắn hại nó, là hắn hại nó. Giá như lúc đó hắn không quay lưng mà bỏ đi thì có lẽ nó đã không như vậy. Càng nghĩ tim hắn càng quặng đau.
-Anh Phong, chị Băng sao rồi- là cậu. Sau khi nghe tin từ hắn thì cậu và cô vội vội vàng vàng tới bệnh viện. Hai người cũng có cảm giác như hắn, cảm giác lo sợ sẽ mất đi một điều gf đó quan trọng vô cùng.
-Cô ấy vẫn đang còn trong đó
-Anh là đồ vô dụng, anh là người đã hại chị ấy ra nông nổi như vậy.- Cô bỗng dưng quát hắn
-........-hắn chẳng nói gì mà im lặng vì cô nói đúng, hắn là đồ vô dụng
Cả ba người giờ đang đợi chờ trong hi vọng. Hi vọng rằng nó sẽ không bỏ họ mà đi. Mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau nhưng tất cả đều nghĩ về nó
*1 tiếng sau
TINGG, đèn cấp cứu vụt tắt. Vị bác sĩ phẫu thuật cho nó bước ra
-Các vị là người nhà của bệnh nhân đúng chứ- Vị bác sĩ già hỏi
-Vâng-hắn cậu và cô không hẹn mà cùng vang lên
-Tạm thời cô ấy đã qua tình trạng nguy hiểm. Vì chấn thương mạnh sẽ khiến cô ấy rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Trạng thái này sẽ kéo dài vài tháng. Chúng tôi sẽ theo dõi tình hình của cô ấy. Nhưng có một vấn đề đó là cô ấy cần nghị lực để tỉnh dậy. Nếu không sẽ mãi sống cuộc sống thực vật. Còn nếu tỉnh dậy thì khả năng cao là cô ấy sẽ bị mất trí nhớ.
Cả ba người rơi vào tuyệt vọng. Gì mà hôn mê sâu? Gì mà cuộc sống thực vật? Còn cả cái gì mà mất trí nhớ. Không họ không cho phép điều đó xảy ra.
-Bác sĩ, ông hãy cố gắng cứu cô ấy- hắn chạy tới rồi nắm chặt tay mà nói. Hắn đang kiềm chế cảm xúc của mình
-Được rồi tôi sẽ cố hết sức
Nói rồi vị bác sĩ bỏ đi. Hắn, cậu và cô chạy nhanh tới phòng điều trị đặc biệt của nó. Người đầu tiên bước vào là hắn.
Trên chiếc giường bệnh một thiên thần đang nằm đó. Đôi mắt cô nhắm chặt, đôi môi cô nhợt nhạt. Trong cô thiếu sức sống vô cùng. Rồi trên người cô có rất nhiều dây truyền.
Hắn nhìn vào mà xót xa. Hắn ước gì người nằm đó là hắn chứ không phải nó. Hắn thà chết còn hơn phải để nó chịu đau khổ. Hắn đau lắm chứ, xót lắm chứ. Rồi hắn quay lưng lại mà bỏ chạy. Hắn đang trốn tránh sự thật. Hắn mong rằng đây là một giấc mộng để hắn có thể tỉnh dậy và nhìn nó nở một nụ cười rạng rỡ. Nhưng có lẽ là không bao giờ rồi. Giấc mơ vẫn mãi là một giấc mơ.
Hai người còn lại thấy vậy cũng ngậm ngùi quay lưng bỏ đi. Họ không muốn thấy nó như vậy.
Còn trong phòng bệnh. Một giọt nước mắt rơi trên đôi mắt nó. Nó chẳng bị gì cả.
*Hồi tưởng lúc trong phòng bệnh
-Bác sĩ, ông hãy nói với họ tôi rất nặng- nó tỉnh dậy cố gắng nói với bác sĩ
-Nhưng....
-Cứ làm như vậy đi
-Dạ
*Kết thúc hồi tưởng
Có lẽ nó vẫn chưa thể đối diện với sự thật này. Có lẽ nó nên né tránh một lần. Dù tim nó đau. Hãy để cho họ đi. Thà nó để cho họ hận nó cả đời còn hơn nó phải chấp nhận một sự thật nó không hề muốn. Bây giờ nó quá yếu đuối, nó không còn là Thiên Băng của trước đây nữa rồi. Giờ nó là một người bình thường. Nó đau khổ vì tình nó dành cho hắn. Và người tôi yêu hãy hạnh phúc bên cô ấy nhé
-Anh Phong, chị Băng sao rồi- là cậu. Sau khi nghe tin từ hắn thì cậu và cô vội vội vàng vàng tới bệnh viện. Hai người cũng có cảm giác như hắn, cảm giác lo sợ sẽ mất đi một điều gf đó quan trọng vô cùng.
-Cô ấy vẫn đang còn trong đó
-Anh là đồ vô dụng, anh là người đã hại chị ấy ra nông nổi như vậy.- Cô bỗng dưng quát hắn
-........-hắn chẳng nói gì mà im lặng vì cô nói đúng, hắn là đồ vô dụng
Cả ba người giờ đang đợi chờ trong hi vọng. Hi vọng rằng nó sẽ không bỏ họ mà đi. Mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau nhưng tất cả đều nghĩ về nó
*1 tiếng sau
TINGG, đèn cấp cứu vụt tắt. Vị bác sĩ phẫu thuật cho nó bước ra
-Các vị là người nhà của bệnh nhân đúng chứ- Vị bác sĩ già hỏi
-Vâng-hắn cậu và cô không hẹn mà cùng vang lên
-Tạm thời cô ấy đã qua tình trạng nguy hiểm. Vì chấn thương mạnh sẽ khiến cô ấy rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Trạng thái này sẽ kéo dài vài tháng. Chúng tôi sẽ theo dõi tình hình của cô ấy. Nhưng có một vấn đề đó là cô ấy cần nghị lực để tỉnh dậy. Nếu không sẽ mãi sống cuộc sống thực vật. Còn nếu tỉnh dậy thì khả năng cao là cô ấy sẽ bị mất trí nhớ.
Cả ba người rơi vào tuyệt vọng. Gì mà hôn mê sâu? Gì mà cuộc sống thực vật? Còn cả cái gì mà mất trí nhớ. Không họ không cho phép điều đó xảy ra.
-Bác sĩ, ông hãy cố gắng cứu cô ấy- hắn chạy tới rồi nắm chặt tay mà nói. Hắn đang kiềm chế cảm xúc của mình
-Được rồi tôi sẽ cố hết sức
Nói rồi vị bác sĩ bỏ đi. Hắn, cậu và cô chạy nhanh tới phòng điều trị đặc biệt của nó. Người đầu tiên bước vào là hắn.
Trên chiếc giường bệnh một thiên thần đang nằm đó. Đôi mắt cô nhắm chặt, đôi môi cô nhợt nhạt. Trong cô thiếu sức sống vô cùng. Rồi trên người cô có rất nhiều dây truyền.
Hắn nhìn vào mà xót xa. Hắn ước gì người nằm đó là hắn chứ không phải nó. Hắn thà chết còn hơn phải để nó chịu đau khổ. Hắn đau lắm chứ, xót lắm chứ. Rồi hắn quay lưng lại mà bỏ chạy. Hắn đang trốn tránh sự thật. Hắn mong rằng đây là một giấc mộng để hắn có thể tỉnh dậy và nhìn nó nở một nụ cười rạng rỡ. Nhưng có lẽ là không bao giờ rồi. Giấc mơ vẫn mãi là một giấc mơ.
Hai người còn lại thấy vậy cũng ngậm ngùi quay lưng bỏ đi. Họ không muốn thấy nó như vậy.
Còn trong phòng bệnh. Một giọt nước mắt rơi trên đôi mắt nó. Nó chẳng bị gì cả.
*Hồi tưởng lúc trong phòng bệnh
-Bác sĩ, ông hãy nói với họ tôi rất nặng- nó tỉnh dậy cố gắng nói với bác sĩ
-Nhưng....
-Cứ làm như vậy đi
-Dạ
*Kết thúc hồi tưởng
Có lẽ nó vẫn chưa thể đối diện với sự thật này. Có lẽ nó nên né tránh một lần. Dù tim nó đau. Hãy để cho họ đi. Thà nó để cho họ hận nó cả đời còn hơn nó phải chấp nhận một sự thật nó không hề muốn. Bây giờ nó quá yếu đuối, nó không còn là Thiên Băng của trước đây nữa rồi. Giờ nó là một người bình thường. Nó đau khổ vì tình nó dành cho hắn. Và người tôi yêu hãy hạnh phúc bên cô ấy nhé
/40
|