Sáng hôm sau, Trương Tam Phong dắt Chu Chỉ Nhược còn Ngộ Xuân ẵm Vô Kỵ, hai người chia tay nhau.
Từ khi cha mẹ tự tử, Vô Kỵ coi Trương Tam Phong như ông nội, nay bỗng phải lìa xa không sao cầm được, nước mắt cứ tuôn ra như suối.
Trương Tam Phong an ủi:
- Cháu cứ theo Ngộ Xuân thúc thúc đi, khi nào khỏi bệnh chú ấy sẽ đưa cháu trở về núi Võ Ðang ngay. Ấng cháu ta xa nhau lâu lắm là vài tháng hà tất cháu phải đau đớn!
Vô Kỵ tay chân không cử động được ,chỉ gật đầu vâng lời, nhưng nước mắt vẫn nhỏ ròng.
Chu Chỉ Nhược vội chạy xuống đò, móc túi lấy chiếc khăn tay nhỏ ra, chùi nước mắt cho Vô Kỵ, nhìn y mỉm cười rồi nhét chiếc khăn đó vào người y, đoạn quay lại lên bờ. Trương Tam Phong thấy vậy cảm động vô cùng nghĩ thầm:
- Con bé này xinh đẹp như vậy, sau này thế nào cũng là một tuyệt sắc giai nhân. Nhờ trời Vô Kỵ được lành mạnh, chừng ấy ta quyết không cho chúng được gặp nhau nữa, bằng không thế nào chúng cũng có tình ý với nhau và Vô Kỵ sẽ đi theo dấu của Thúy Sơn ...
Vô Kỵ đưa mắt nhìn theo thái sư phụ dắt Chu Chỉ Nhược lên bờ tiến thẳng về phía Tây.
Chu Chỉ Nhược còn quay đầu lại vẫy tay hoài.
Y nhìn theo cho tới khi khuất bóng hai người mới thôi.
Lúc này y cảm thấy cô quạnh vô cùng, không sao nhởn nổi, lại òa lên khóc.
Ngộ Xuân cau mày hỏi:
- Chú em họ Trương năm nay bao nhiêu tuổi?
Vô Kỵ nức nở đáp:
- Mười hai tuổi.
- Mười hai tuổi không còn là trẻ con nữa, chú khóc như vậy không sợ người ta chê cười sao? Năm mỗ mười hai tuổi đã chịu mấy trăm trận đòn mà chưa hề rơi một giọt lệ. Nếu chú còn khóc lóc như con gái thế này mỗ sẽ đánh cho mấy quyền.
Thấy hình thù Ngộ Xuân rất hung tợn Vô Kỵ trong lòng đã sợ hãi liền nghĩ thầm:
- Thái sư phụ ta vừa mới đi khỏi ngươi đã đối xử với ta hung ác rồi. Sau này không biết ta còn phải chịu đựng bao nhiêu sự khổ sở đau đớn vì ngươi nữa.
Ðoạn y lớn tiếng nói:
- Tôi thương nhớ thái sư phụ mới khóc chứ người ta đánh tôi đau thế nào, tôi cũng chịu được không hề khóc nửa tiếng. Ðại ca muốn đánh, cứ đánh đi. Nhưng hôm nay đại ca đánh tôi một quyền, sau này tôi sẽ đánh trả đại ca mười quyền cho xem.
Ngộ Xuân ngạc nhiên giây lát rồi ha hả cười đáp:
- Thế mới phải, chú nói vậy mới đúng là người đàn ông có cốt khờ. Chú lợi hại như vậy tôi đâu dám đánh chú nào.
- Chân tay của tôi cử động không được, sao đại ca không đánh tôi đi?
- Hôm nay tôi mà đánh chú, sau này chú học được võ công của thái sư phụ , chú sẽ giở môn thần quyền của phái Võ Ðang ra, tôi chịu đựng sao nổi mười quyền?
Vô Kỵ nghe Ngộ Xuân nói năng vui vẻ cũng phì cười.
Y thấy tướng mạo của Ngộ Xuân tuy hung ác nhưng tâm địa của chàng ta lại rất tốt. Ngộ Xuân thuê một chiếc thuyền, đi thẳng Hán Khẩu.
Tới nơi chàng lại ẵm Vô Kỵ sang một chiếc giang thuyền lớn để đi xuống miền Ðông. Thì ra chổ ẩn cư của y tiên Hồ Thanh Ngưu ở ngay trong Ðiệp Cốc, một thung lũng cạnh hồ Nữ Sơn tại phía bắc tỉnh An Huy.
Không bao lâu đã tới biên giới tỉnh An Huy.
Hai năm trước đây Vô Kỵ đã được đi giang thuyền ngược lên miền nhưng lúc bấy giờ y cùng cha mẹ và Dư Liên Châu nhở sư bá suốt dọc đường vui vẻ xiết bao.
Lần này y lại đi trên sông Trường Giang nhưng xuôi dòng, cha mẹ chết hết mà các yếu huyệt trong người y lại bị bế hết, đau đớn khổ sở, một thân một mình theo Ngộ Xuân đi chữa bệnh.
Nghĩ tới đó, y thấy đau lòng vô cùng nhưng lại sợ Ngộ Xuân nổi giận không dám để cho nước mắt ứa ra.
Một ngày hai lần, cứ giờ tý, giờ ngọ là hơi hàn độc trong người phát tác làm y lâm nguy, đau đớn ngót một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn phải nghiến răng chịu đựng.
Vì vậy môi của y có rất nhiều vết răng cắn sứt.
Hơi hàn độc trong người y càng ngày càng nặng thêm.
Vài ngày sau, thuyền đã tới thở trấn, Ngộ Xuân liền lên bờ thuê một chiếc xe lớn để đi về phía Bắc.
Ði được vài ngày đã gần tới Ðiệp Cốc, Ngộ Xuân biết tính của Hồ Thanh Ngưu rất kỳ lạ, không thích người ta biết chổ ẩn cư của mình nên khi đi tới cách Ðiệp Cốc chừng hai mươi dặm, chàng bèn trả tiền xe, cho xe quay lại rồi vác Vô Kỵ lên vai đi bộ.
Ngày thường chàng đi bộ hai mươi dặm đường có nghĩa lý gì đâu, chỉ thoáng cái đã tới. Nhưng bây giờ chàng bị nội thương khá nặng nên mới đi được hơn dặm đường đã thấy xương cốt đau nhừ, hơi thở hồng hộc, bước chân loạng choạng.
Vô Kỵ thấy vậy rất thương hại liền lên tiếng nói:
- Thường đại ca cứ thong thả, hà tất phải đi nhanh như vậy làm gì? Lỡ vết thương của đại ca nặng thêm thì sao?
Ngộ Xuân nêng lòng nổi giận đáp:
- Ngày thường tôi đi hàng trăm dặm cũng không hề biết mỏi mệt chút nào, nay bị hai tên tặc hòa thượng đánh cho hai chưởng chẳng lẽ tôi không đi nổi nữa hay sao?
Chàng tức khí lại càng cố sức đi nhanh thêm.
Nhưng càng dùng sức, càng tai hại nên mới đi thêm được mấy chục trượng đã cảm thấy chân tay tựa như rời rã, các xương cốt hầu như long hết.
Tuy vậy chàng vẫn không chịu ngồi xuống nghố ngơi cứ gắng sức lê bước đi mãi.
Ngờ đâu tới lúc trời tối mịt mà hai người vẫ chưa đi được nửa đường, mà tới Ðiệp Cốc đường càng đi càng gồ ghề khó đi.
Tới một khu rừng rậm, không sao gắng sức được nữa, Ngộ Xuân đành phải đặt Vô Kỵ xuống rồi nằm lăn ra mặt đất nghĩ ngơi.
Chàng móc túi lấy túi lương khô ra cùng ăn với Vô Kỵ.
Nghĩ ngơi chừng nửa tiếng đồng hồ chàng định lên đường.
Vô Kỵ hết sức khuyên ngăn, bảo hãy nghố tạm trong rừng này một đêm, sáng mai hãy đi tiếp.
Ngộ Xuân nghĩ thầm:
- Dù đêm nay có tới nơi, nửa đêm gà gáy, làm mất giấc của Hồ sư bá, khiến ông ta nổi giận không chịu chữa bệnh cho Vô Kỵ thì thật uổng công.
Chàng đành phải nghe lời Vô Kỵ rồi hai người ngồi tựa lưng vào một gốc cây ngủ tạm cho tới sáng hôm sau.
Nửa đêm hàn độc trong người Vô Kỵ lại phát tác, khiến chân tay y run lẩy bẩy, nhưng y không dám rên sợ làm mất giấc ngủ của Ngộ Xuân nên cứ phải gắng chịu.
Ðang lúc ấy bỗng nghe đằng xa có tiếng khí giới chạm nhau, tiếp theo có người quát lớn:
- Ngươi còn chạy đi đâu nữa!
- Chận lấy phía đông, dồn y vào trong rừng!
- Lần này nhất định không để cho tên giặc sói đầu này tẩu thoát!
Vô Kỵ lại nghe tiếng chân chạy rộn rịp, hình như có mấy người đang rảo bước chạy vào trong rừng về phía y với Ngộ Xuân đang nghĩ.
Tiếng động của mấy người kia đã làm cho Ngộ Xuân thức dậy.
Chàng vội rút đơn đao và ẵm Vô Kỵ lên định tâm vừa chiến đấu vừa chạy.
Vô Kỵ liền khẽ nói:
- Thường đại ca, hình như không phải chúng định tới kiếm chúng ta đâu!
Ngộ Xuân gật đầu.
Hai người liền núp vào sau một cây cổ thụ chờ xem, liền thấy có bảy tám người đang vây đánh một người.
Trời đã tối om không sao nhận rõ mặt nên không thể biết được những người đó là ai. Ngộ Xuân thấy người bị vây đánh với hai bàn tay không, chống đỡ bảy tám kẻ địch, thế mà những người kia không sao lại gần y được.
Một lát sau, nhờ có ánh sáng trăng rọi xuống, hai người mới thấy rõ người bị đánh là một tăng nhân áo trắng, tuổi trạc năm mươi, người gầy và cao.
Còn những người vây đánh gồm có cả tăng nhân, đạo sĩ lẫn mặc áo thường tục.
Trong mọn họ lại có hai thiếu nữ .
Càng xem Ngộ Xuân càng kinh hãi , vì chàng thấy những người vây đánh tăng nhân kia võ nghệ rất cao cường.
Hai hòa thượng một cầm thiền trượng, một cầm giới đao.
Một đạo nhân cầm trường kiếm, thân pháp rất lanh lẹ.
Một chàng nhỏ bé và lùn, hai tay cầm đơn đao, lăn lộn dưới đất để tấn công hạ bàn địch thủ.
Còn hai thiếu nữ mảnh khảnh, tay cầm trường kiếm, kiếm pháp cũng lợi hại khôn tả. Lúc ấy một thiếu nữ quay mặt lại, Vô Kỵ thấy rỗ suýt la lớn:
- Kỷ cô nương!
Thì ra nàng đó chính là Kỷ Hiểu Phù, vợ chưa cưới của Hân Lợi Hanh.
Thoạt đầu Vô Kỵ thấy tám người vây đánh một cho là họ ỷ nhiều hiếp kẻ thế cô.
Y công phẫn hết sức, chỉ mong hòa thượng kia thoát khỏi vòng vây chạy.
Nhưng khi đã nhận ra trong bọn người vây đánh có Kỷ Hiểu Phù cô nương y liền cho hòa thượng kia là phí đồ nên mong bọn Kỷ cô nương sớm đắc thắng.
Ngộ Xuân lẩm bẩm:
- Tám đánh một, không biết xấu hổ! Không biết những người ấy là ai thế!?
Vô Kỵ khẽ đáp:
- Hai thiếu nữ kia là người phái Nga Mi, hai hòa thượng nọ là người của phái Thiếu Lâm.
Y nhìn một hồi lại nói:
- Ðạo nhân cầm kiếm là người của phái Côn Luân. Ðại ca thử xem thế Ðại Mạt Phi Xà của đạo nhân đó ác độc biết bao. Thế kiếm ấy chính là một tuyệt thế của phái Côn Luân đấy. Còn chàng cầm đơn đao lăn lộn dưới đất nhằm chân của hòa thượng kia chém tới hoài thì không biết là người của môn phái nào.
Ngộ Xuân đỡ lời:
- Người của phái Không Ðộng.
Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Ðao pháp của phái Không Ðộng là tay phải cầm đao, tay trái cầm quài, mà người này lại xử dụng song đao đủ thấy y không phải là người của phái Không Ðộng đâu.
Ngộ Xuân nghe Vô Kỵ nói trong lòng cũng phải khen phục thầm và nghĩ:
- Quả thật là đệ tử của danh môn, kiến thức thật hơn người.
Nhưng chàng đâu có biết, võ công của Vô Kỵ là do Tạ Tốn truyền dậy.
Võ học của Tạ Tốn bác học tinh thâm, vì y nhất tâm đối địch với các phái nên võ công của phái nào y cũng học qua cho biết.
Vô Kỵ được y truyền dậy bí quyết của tất cả các môn phái đó.
Tuy Vô Kỵ chưa biết vận dụng và thông hiểu hết những võ công của các môn phái nhưng kiến thức của y không kém ai cả.
Vô Kỵ thấy bọn Kỷ Hiểu Phù đấu mãi mà không thắng nổi tên hòa thượng kia, càng xem y càng phục võ công của hòa thượng.
Y thấy chưởng lực của nhà sư đó rất hùng mạnh, bỗng nhanh bỗng chậm, hư hư thực thực, biến hóa khôn lường.
Ðánh tới lúc thật nhanh Vô Kỵ không sao thấy rõ những thế võ của hòa thượng ấy nữa. Bỗng nghe một người trong bọn Hiểu Phù quát lớn:
- Chúng ta dùng ám khí đối phó đi!
Y vừa quát xong, một chàng và một đạo sĩ nhảy sang bên rồi lấy ám khí ra nhắm hòa thượng nọ ném lia lịa.
Hòa thượng nọ cuống cả chân tay, đạo nhân cầm kiếm liền quát lớn:
- Bành hòa thượng hãy nghe bần đạo nói đã. Chúng ta không muốn giết hòa thượng đâu. Hà tất hòa thượng phải thí mạng làm gì? Hòa thượng hãy giao Bạch Quy Thọ thì chúng ta sẽ tha chết cho, như vậy có phải hơn không?
Ngộ Xuân nghe vậy kinh ngạc vô cùng và khẽ nói với Vô Kỵ rằng:
- Vị này là Bành hòa thượng đây.
Trong khi Vô Kỵ theo cha mẹ và Dư Liên Châu trở về núi Võ Ðang, dọc đường đi thuyền trên sông y nghe cha mẹ kể chuyện Bạch Mi Giáo ở trên núi Vương Bàn dương đao lập oai, sau bị nghĩa phụ y tới giết chết hết những người có mặt tại đó, riêng có Bạch Quy Thọ của Bạch Mi Giáo là và hai kiếm khách của phái Côn Luân là sống sót thôi. Nhưng hai người này vì tiếng rú của Tạ Tốn đã trở thành ngớ ngẩn không biết gì cả. Vì thế mười mấy năm trời, các môn phái cứ đấu với Bạch Mi Giáo hoài để bắt Bạch Quy Thọ phải tiết lộ tung tích của Tạ Tốn.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Bành hòa thượng này cũng là người trong giáo phái của mẹ ta chăng?
Y lại nghe Bành hòa thượng lớn tiếng nói:
- Bạch đàn chủ đã bị các người đánh đến bị thương nặng, dù y không phải là người của Bạch Mi Giáo đi nữa, hoặc y là người không có liên quan gì cũng vậy, Bành mỗ này không thể thấy y chết mà không ra tay cứu.
Ðạo nhân vội đỡ lời:
- Cái gì là thấy chết mà không ra tay cứu? Chúng ta có định giết y đâu? Chúng ta chỉ muốn y cho chúng ta biết tung tích của một người thôi.
Bành hòa thượng lại nói:
- Các người định hỏi tung tích của Tạ Tốn phải không? Tại sao các người không đi hỏi Phương Trượng của chùa Thiếu Lâm?
Hai tăng nhân của phái Thiếu Lâm đang vây đánh y vội la lớn:
- Ðó là kế ly gián của Hân Tố Tố, yêu nữ của Bạch Mi Giáo, giá họa cho phái Thiếu Lâm chúng tôi. Nhưng có ai thèm tin những lời vô căn cứ ấy đâu.
Vô Kỵ nghe hòa thượng Thiếu Lâm gọi đến tên mẹ mình, y vừa kiêu ngạo vừa đau lòng nghĩ thầm:
- Tuy mẹ ta khuất núi đã hai năm rồi nhưng vẫn làm cho các ngươi loạn óc, nhức đầu.
Hòa thượng đối đáp với bọn người kia nhưng tay vẫn tiếp tục chống đỡ lại họ, không hề nao núng chút nào.
Ðạo nhân nọ, muốn nhân lúc Bành hòa thượng là người võ công rất cao, tâm trí không kém người, cái trò tiểu xảo của đạo sĩ nọ làm sao lừa dối nổi.
Những người vây đánh tăng nhân họ Bành đều là những tay cao thủ của các phái nên Bành hòa thượng mấy lần muốn phá vòng vây để đào tẩu mà không được.
Ðạo sĩ ở vô cùng vòng ngoài ném ám khí la lớn:
- úi chà, nguy tai, ám khí đã ném hết rồi.
Bảy người nghe thấy đạo sĩ la như vậy cùng nằm phục xuống đất. Tiếp theo đó thấy năm lưỡi phi đao lần lượt ném tới.
Thì ra đạo sĩ ấy nói: - Ám khí ném hết rồi .
chính là ám hiệu bảo mọi người nằm xuống đất.
Năm phi đao đó nhằm ngực Bành hòa thượng bắn tới, nguy hiểm vô cùng.
Nếu lúc thường Bành hòa thượng chỉ việc cúi đầu hay nằm sấp xuống về phía trước hoặc ngả người về phía sau là có thể tránh được, nhưng lúc này sau kẻ thù đang đứng gần thì làm sao mà giở những phương pháp đó ra được?
Vô Kỵ thấy vậy kinh hoảng vô cùng nhưng Bành hòa thượng đã đột nhiên tung mình nhảy lên cao hơn trượng.
Những phi đao kia đều bay lướt qua dưới chân y.
Tuy tránh được phi đao, Bành hòa thượng vẫn bị thiền trượng , đơn đao của Thiếu Lâm tăng, trường kiếm của đạo nhân phái Côn Luân nhắm chân y tấn công tới tấp..
Bành hòa thượng bắt buộc phải giở thế võ liều lĩnh ra, tả chưởng vỗ mạnh vào đầu Thiếu Lâm tăng một cái còn tay hữu giơ ra đoạt con đao của tăng nhân đó rồi thừa thế giơ con đao lên đẩy mạnh vào thiền trượng một cái.
Nhờ sức mạnh đó y mới bắn ra ngoài xa mấy trượng.
Tên hòa thượng của phái Thiếu Lâm bị Bành hòa thượng đánh một chưởng vào đầu, vỡ sọ chết ngay.
Bảy người kia tức giận vô cùng liền đuổi theo.
Bành hòa thượng vừa chạy được mấy bước vấp phải một tảng đá suýt té nhào.
Vì vậy sáu người nọ đuổi kịp và tiếp tục vây đánh hòa thượng.
Tăng nhân của phái Thiếu Lâm tay cầm thiền trượng thấy Bành hòa thượng đánh chết sư đệ của mình, nổi khùng như con trâu điên, xông lại tấn công và quát lớn:
- Bành hòa thượng, mi đã giết sư đệ của ta, ta phải thí mạng với mi!
Ðạo sĩ của phái Côn Luân liền nói:
- Y đã bị Yết Vĩ Câu của bần đạo đánh trúng dùi, chỉ trong chốc lát là chất độc chạy vào trong người y sẽ chết ngay.
Ngay lúc ấy mọi người nhìn thấy chân của Bành hòa thượng đã sưng vù, chưởng pháp tán loạn.
Ngộ Xuân vội thì thầm:
- Bành hòa thượng là sư phụ của đại ca tôi. Tôi phải làm thế nào cứu y thoát chết mới được.
Vô Kỵ biết Ngộ Xuân là một người anh hùng, tuy chàng ta bị thương nặng nhưng vẫn muốn xông ra cứu người. Nhưng trường hợp này chàng ta chỉ thí mạng thôi, không ích lợi gì.
Vô Kỵ nghĩ ra một kế bèn kề tai Ngộ Xuân khẽ nói:
- Thường đại ca, muốn đi cứu Bành hòa thượng phải không?
Ngộ Xuân đáp:
- Không cứu không được, Bành hòa thượng đã bị ám khí độc bắn trúng, nhưng tôi .. tôi ...
Vô Kỵ lại hỏi:
- Tôi chỉ cho đại ca một phương pháp, đại ca có thể có thần lực trong nửa tiếng đồng hồ nhưng sau đó sẽ hao tổn nguyên khí rất nhiều đấy.
Vừa rồi Ngộ Xuân nghe Vô Kỵ nói về võ công của các môn phái rất rõ ràng, do đó chàng ta tin y là môn đồ của Trương Tam Phong thì thế nào cũng có bản lĩnh đặc biệt nên chàng ta vừa mừng vừa đáp:
- Phương pháp gì? Chú em nói mau lên để tôi ra cứu người. Sau đó dù có hao tổn một chút nguyên khí cũng không sao!
Vô Kỵ lại nói:
- Ðại ca kiếm một hòn đá nhọn đầu cho tôi!
Ngộ Xuân nhặt một hòn đá đưa cho Vô Kỵ và hỏi:
- Hòn này được chưa?
- Ðược rồi. Ðại ca cầm hòn đá này gõ mạnh vào hai bên đùi một cái!
Ngộ Xuân chỉ vào cạnh đùi hỏi:
- Có phải là chổ này không?
- Thấp xuống một chút! Phải rồi, nhưng sang bên trái nửa tấc! Ðược rồi, gõ đi!
Ngộ Xuân theo lời Vô Kỵ gõ mạnh một cái thấy đùi bên phải tên tái vô cùng.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Cách điểm huyệt này gọi là đề thần đả huyệt pháp, đại ca lại gõ vào chân trái đi!
Ngộ Xuân có vẻ ngần ngừ. Tuy chàng chưa học qua cách điểm huyệt nhưng cũng biết trong võ lâm không có môn điểm huyệt đó liền nghĩ thầm:
- Phái Võ Ðang tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, tất nhiên cách điểm huyệt của họ phải khác người.
Nghĩ đoạn, chàng gõ mạnh vào đùi bên trái một cái. Không ngờ chàng gõ xong, thấy từ lưng trở xuống tê tái vô cùng, nhất là hai chân cứng đờ không sao cử động được.
Ðang lúc ấy chàng thấy Bành hòa thượng nhảy một cái ra xa mấy trượng nhưng đã ngã lăn ra đất.
Chàng lo âu vô cùng đang định nhảy ra để cứu viện nhưng hai chân như bị tê liệt hẳn. Chàng kinh hãi vô cùng hỏi:
- Chú em họ Trương, sao thế này? ...
Vô Kỵ cười thầm nghĩ:
- Ta đánh lừa đại ca, bảo đại ca tự điểm huyệt , thế là hai chân đại ca đã tê liệt rồi!
Y vừa nghĩ vừa giả bộ kinh hoảng đáp:
- úi chà! Có lẽ đại ca không biết điểm huyệt nên không biết cách dùng sức của mình. Cứ đợi thêm một lát nữa thì sẽ thấy sức mạnh gấp bội ngay.
Ngộ Xuân không phải người ngu nên hiểu ngay mình đã bị chú bé kia lừa.
Nhưng chàng cũng hiểu sỡ dĩ Vô Kỵ đánh lừa mình là vì sợ mình bị toi mạng một cách vô ích.
Chàng vừa kinh hãi, vừa lo âu vừa tức giận và cũng buồn cười nữa.
Lúc ấy Bành hòa thượng đã ngã lăn ra đất, nằm im hình như bị chất độc ở ám khí phát ra giết hại rồi.
Bảy người nọ thấy vậy nhưng không dám tới gần.
Ðạo nhân của phái Côn Luân liền lên tiếng nói:
- Hứa sư đệ, thư ném thêm hai phi đao nữa, xem y đã chết thật chưa?
Ðạo nhân ném phi đao liền giơ tay phải lên, phẩy một cái.
Hai tiếng "phập phập" vang lên.
Một lưỡi phi đao đã trúng vai bên phải, một mũi nữa bắn trúng chân bên trái của Bành hòa thượng.
Mọi người thấy Bành hòa thượng vẫn nằm im, tin chắc là y đã chết.
Ðạo sĩ phái Côn Luân lại nói tiếp:
- Tiếc thay y đã chết, không hiểu y giấu Bạch Quy Thọ ở đâu?
Thế rồi bảy người xúm lại để xem xét.
Bỗng nghe "Bùng, bùng, bùng, bùng, bùng" năm tiếng lớn, năm người trong bọn họ đã bị đánh bắn ra xa.
Vừa lúc ấy Bành hòa thượng đã đứng thẳng dậy, trông rất oai phong lẫm liệt, đầu vai và đùi trái của y vẫn còn hai mũi phi đao cắm sâu.
Thì ra Bành hòa thượng bị ám khí độc bắn trúng tự biết gượng không nổi liền giả bộ chết để dụ kẻ địch tới gần rồi dùng Ngũ Hành Chưởng đánh vào giữa ngực năm đối thủ. Còn Hiểu Phù và Ðinh Mẫn Quân là đàn bà nên hòa thượng không tiện đánh vào ngực họ.
Sư tỷ muội Hiểu Phù thấy năm kẻ đồng bọn bị đánh ngã kinh hãi vô cùng vội vàng nhảy ra xa.
Lúc ấy năm người đàn ông kia đang nằm phun ồng ộc máu tươi ra.
Có hai người trong bọn họ, nội công hơi kém không sao đứng dậy được.
Về phần Bành hòa thượng đã giở hết sức lực đánh năm địch thủ cùng một lúc nên cũng hết hơi sức, loạng choạng sắp ngã.
Ðạo sĩ phái Côn Luân gượng nói:
- Ðinh, Kỷ cô nương mau giết y đi!
Trong bọn người đối địch, một hòa thượng phái Thiếu Lâm đã chết, Bành hòa thượng cùng năm địch thủ bị thương nặng chỉ còn Ðinh Mẫn Quân và Kỷ Hiểu Phù là không suy suyển chút nào.
Nghe đạo nhân của phái Côn Luân bảo vậy, Ðinh Mẫn Quân nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ ta không biết dùng kiếm giết chết y hay sao mà ngươi phải bảo?
Ðoạn nàng liền múa kiếm xông lại chém vào cổ Bành hòa thượng.
Bành hòa thượng thở dài nghĩ thầm:
- Vì hai người này là đàn bà, ta không tiện tấn công vào ngực hai người để khỏi mang tiếng và tha chết cho họ. Ngờ đâu lòng nhân từ đó lại là tai họa diệt thân cho ta!
Bành hòa thượng thấy mũi kiếm của Mẫn Quân đã đâm tới, đành nhắm mắt đợi chết. Ngờ đâu nghe kêu "keng keng" hai tiếng, đúng là tiếng khí giới chạm nhau liền mở mắt ra nhìn mới hay Hiểu Phù đã giơ kiếm ra gạt kiếm của Mẫn Quân.
Mẫn Quân ngạc nhiên vô cùng vội hỏi:
- Cô làm gì thế?
Hiểu Phù đáp:
- Ðinh sư tỷ, Bành hòa thượng đã không nỡ ra tay giết chúng ta, thì chúng ta cũng không nên đuổi tận, giết tuyệt như vậy!
- Chị có định giết y đâu chỉ muốn bắt y thổ lộ chổ giấu Bạch Quy Thọ thôi.
- Y trúng phải ám khí có chất độc bị thương rất nặng, bây giờ chúng ta phải giải độc cho y rồi hãy hỏi sau.
Nói đoạn Hiểu Phù đi tới trước mặt đạo sĩ phái Côn Luân lên tiếng nói:
- Tây Linh sư huynh làm ơn đưa thuốc giải độc của sư huynh cho tôi!
Thì ra đạo nhân đó là Tây Linh Tử, còn người xử dụng phi đao là Tây Tiệp Tử đều là sư đệ của Tây Hoa Tử. Tây Linh Tử đáp:
- Trước hết cô nương phải trói chân tay hắn lại, bằng không tên hòa thượng ấy nhiều qụ kế, khó mà đề phòng lắm đấy...
Y vừa nói vừa thở hổn hển, tay đè lên vết thương trên ngực để mấu khỏi phun ra. Y bị Bành hòa thượng dùng Ngũ Hành Chưởng đả thương rất nặng.
Hiểu Phù ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu lấy thắn lưng ra tới cạnh Bành hòa thượng, nhẹ nhàng nói:
- Bành đại sư, thông cảm nhé, không phải tự ý tôi muốn trói đại sư như thế này đâu.
Lúc ấy Bành hòa thượng thấy thuốc độc ở trên đùi bốc lên, mình mẩy chân tay tên tái dần, tự biết không có thuốc giải độc thì sẽ chết ngay. Vả lại, không để cho nàng ta trói thì nàng sẽ dùng kiếm chặt đứt gân tay, gân chân còn đau khổ hơn nhiều. Ðồng thời hòa thượng muốn ra tay đánh lén Hiểu Phù nhưng y thấy Ðinh Mẫn Quân cầm kiếm đứng cạnh, đành gượng cười đưa tay cho Hiểu Phù trói.
Tây Linh Tử lấy thuốc giải ra và nói rõ cách xử dụng.
Hiểu Phù rút hai phi đao ở trên vai và chân Bành hòa thượng rồi lại rút ám khí độc ra rồi mới rịt thuốc giải lên.
Ðinh Mẫn Quân lớn tiếng quát:
- Bành hòa thượng, sư muội của ta có lòng nhân từ, đã cứu ngươi thoát chết, vậy mi giấu Bạch Quy Thọ ở đâu, mau nói cho chúng ta rõ!
Bành hòa thượng ngẩng mặt lên trời cả cười đáp:
- Ðinh cô nương coi rẻ Bành Doanh Ngọc này quá! Trương ngũ hiệp của phái Võ Ðang đành tự tử chết chứ không chịu nói rõ chổ ở của nghĩa huynh mình. Doanh Ngọc này rất ngừng mộ lòng nghĩa khí của Trương ngũ hiệp. Tuy mỗ là kẻ bất tài nhưng cũng muốn bắt chước Trương Ngũ hiệp một phen.
Vô Kỵ nghe Bành hòa thượng nói máu nóng trong người sôi sùng sục, phát lòng mến mộ Bành hòa thượng vì từ khi cha mẹ y chết đến giờ y chưa thấy có ai có lòng thực hâm mộ cha y như vậy.
Ðinh Mẫn Quân cười nhạt đáp:
- Trương Thúy Sơn mù quáng nên mới kết hôn với yêu nữ của Ma Giáo, hay ho gì mà ngươi còn muốn bắt trước phái Võ Ðang của y ...
Hiểu Phù vội xen lời ngăn cản:
- Sư tỷ ...
Ðinh Mẫn Quân lại nói:
- Cô yên tâm, tôi không đả động tới Hân lục hiệp của cô đâu.
Nói xong, nàng quay lại dí mũi kiếm vào mắt phải của Bành hòa thượng và nói:
- Nếu ngươi không nói, ta đâm mù mắt phải của ngươi trước, rồi đâm mù mắt trái, cắt hai tai và cả mũi của ngươi. Nói tóm lại là ta sẽ hành hạ mà không làm cho ngươi chết ngay.
Mũi kiếm của nàng chỉ cách mắt của Bành hòa thượng chừng nửa tấc nhưng Bành hòa thượng không sợ hãi chút nào, trợn trừng mắt lên lạnh lùng trả lời:
- Bành mỗ nghe nói Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi hành sự rất độc ác đã lâu, những đệ tử của mụ ta thủ đoạn chắc cũng không kém gì. Ngày hôm nay, Doanh Ngọc này đã lọt vào tay mi thì mi muốn hành hạ như thế nào cũng được. Mi cứ việc giở những kiệt tác của mi ra đi.
Ðinh Mẫn Quân nhướn đôi lông mày, quát lớn:
- Tên giặc sói đầu táo gan thật, dám nhục mạ tới sư môn của ta phải không?
Nàng vừa nói vừa đâm kiếm vào mắt phải của Bành hòa thượng, tiếp theo lại dí mũi kiếm vào mắt trái của địch thủ. Tuy bị đâm mù một mắt, con mắt thứ hai đang bị kẻ địch uy hiếp, Bành hòa thượng vẫn lớn tiếng cả cười, càng trợn con mắt còn lại lên nhìn kẻ thù, không có vẻ gì nao núng.
Ðinh Mẫn Quân thấy Bành hòa thượng nhìn mình như vậy kinh hãi thầm nhưng vẫn quát hỏi tiếp:
- Ngươi không phải là người của Bạch Mi Giáo, hà tất phải hy sinh tính mạng cho Bạch Quy Thọ làm chi?
Doanh Ngọc ngang nhiên đáp:
- Ðạo làm người của một đại trượng phu phải như vậy, dù ta có giảng giải chắc ngươi cũng không hiểu gì đâu?
Mẫn Quân thấy đối thủ tuy không phản kháng được nhưng tinh thần vẫn bất khuất, lại có vẻ khinh miệt mình vô cùng nên nàng phẫn nộ khôn tả, đâm luôn vào mắt thứ hai của Bành hòa thượng.
Hiểu Phù vội đưa kiếm ra gạt và nói:
- Sư tỷ, hòa thượng này bướng bỉnh như vậy, dù sư tỷ có đâm chết y, y cũng không chịu nói đâu. Hà tất sư tỷ phải phí công làm chi?
Mẫn Quân đáp:
- Y mỉa mai sư phụ chúng tôi cố thủ đoạn ác độc, thì chở muốn cho y biết thủ đoạn tàn ác của chúng tôi như thế nào. Những kẻ yêu tà của Ma Giáo này sống trên đời chỉ chuyên làm hại người, nên chúng ta giết được tên nào là tích thêm được công đức từng ấy.
- Người này bướng bỉnh như vậy cũng là một anh hùng hảo hán. theo y tiểu muội thì nên tha cho y một phen.
- Phía chúng ta, hai vị sư huynh của phái Thiếu Lâm , một người bị giết, một người bị thương, còn hai đạo trưởng của phái Côn Luân và hai đại ca của phái Hải Sa đều bị thương nặng. Y ra tay như vậy chẳng độc ác bằng trăm ngàn lần chúng ta sao? Ta phế nốt mắt trái của y rồi lại tra hỏi, xem y có chịu nổi không?
Nàng vừa nói vừa nhanh tay nhắm mắt trái của Bành hòa thượng đâm luôn.
Nhưng trường kiếm của Hiểu Phù còn nhanh hơn đã khéo léo gạt trường kiếm của Mẫn Quân sang bên rồi nàng nói tiếp:
- Thưa sư tỷ, người ta bị trói chặt chân tay như vậy mà chúng ta ra tay giết hại, thế nào người trên giang hồ cũng chê cười chở em phái Nga Mi mình.
Ðinh Mẫn Quân trợn ngược đôi mắt quát lớn:
- Cô đứng ra xa, mặc tôi!
- Sư tỷ, chớ ...
- Cô đã gọi tôi là sư tỷ thì cô phải nghe lời tôi, đừng nói lôi thôi làm gì nữa.
- Vâng!
Ðinh Mẫn Quân liền múa kiếm đâm thẳng vào mắt của Bành hòa thượng, lần này nàng tăng thêm ba thành công lực.
Hiểu Phù không nỡ nhẫn tâm nhìn lại giơ kiếm ra gạt.
Thế kiếm của sư tỷ nàng rất mạnh nên lúc ra kiếm nàng cũng dùng nội công để tăng cường sức mạnh.
Hai thanh kiếm chạm nhau nghe "keng" một tiếng, tia lửa bắn tung tóe.
Cánh tay hai người đều bị chấn động đến tê tái và cả hai cùng phải lui về phía sau hai bước.
Mẫn Quân cả giận quát lớn:
- Sư muội, sao cô đôi ba phen bênh vực yêu tăng của Ma Giáo này vậy? Chẳng hay cô có dụng tâm gì vậy?
Hiểu Phù đáp:
- Tôi khuyên chở đừng đối xử với người quá tàn nhẫn như vậy thôi. Chớ muốn người ta nói chổ giấu Bạch Quy Thọ ở đâu thì cứ việc thong thả mà hỏi.
Ðinh Mẫn Quân cười đáp:
- Cô tưởng tôi không biết tâm ý của cô hay sao? Cô hãy gác tay lên trán thử nghĩ xem. Hân lục hiệp của phái Võ Ðang đã mấy lần cho người tới xin cưới, tại sao cô cứ mượn cớ này cớ nọ để trì hoãn. Tại sao cha cô thúc giục cô, cô lại bỏ nhà ra đi?
- Ðó là việc riêng của tiểu muội, không liên can gì đến việc trước mắt đây, sao sư tỷ lại lôi kéo chuyện đó ra làm gì?
- Ai còn lạ gì cô ở trong phái Nga Mi mà lòng cô lại hướng về Ma Giáo.
- Chớ là sư tỷ, lúc nào tôi cũng kính nể, tại sao hôm nay chở bỗng dưng đem chuyện đó ra bêu xấu tôi như vậy?
- Nếu cô không có lòng hướng về Ma Giáo thì cô đâm ngay mắt tên hòa thượng này đi!
- Từ Quách sư tổ khai tôn lập phái đến giờ, các tôn tổ của các đời trước đều có rất nhiều người không xuất giá. Mộ cao đức của các tiền nhân, tiểu muội cũng muốn bắt chước mà không xuất giá. Ðó là lẽ thường tình, chứ có gì lạ đâu mà chở cứ hỏi dồn tôi như vậy?
- Tha hồ cô muốn nói rồng nói phượng tôi cũng mặc, nếu cô không đâm nốt mắt trái của tên tặc hòa thượng này thì tôi sẽ vạch hết những sự bí mật của cô cho mọi người hay.
Hình như Hiểu Phù đã trót làm một việc gì trái lương tâm nên nghe Ðinh Mẫn Quân nói vậy nàng không cãi bướng nữa, liền dịu giọng đáp:
- Mong chị nghĩ tình đồng môn, đừng có dồn ép tôi nữa.
- Tôi có bảo cô làm việc gì khó khăn đâu? Sư phụ sai chúng ta đi dò xét xem Tạ Tốn đang ẩn núp ở đâu. Hiện giờ vì hòa thượng này là người đã biết tin tức ấy nhưng y không chịu thổ lộ thì chớ, lại còn đả thương và giết chết mấy người trong bọn chúng ta. Tôi đâm mù mắt phải, cô đâm mù mắt trái của y như vậy rất công bằng, tại sao cô lại không dám hạ thủ?
- Tiểu muội không thể nhẫn tâm nên không nỡ hạ thủ đấy thôi.
- Nhẫn tâm ư? Sư phụ vẫn thường khen ngợi kiếm pháp của cô rất ác độc, tính nết rất cương nghở, không khác gì sư phụ. Nên sư phụ mới có ý định truyền ngôi trưởng môn cho cô ...
Hai sư tỷ muội cãi nhau, những người có mặt đều ngạc nhiên vô cùng.
Lúc này mọi người mới hiểu rõ đôi chút, biết Diệt Tuyệt sư thái người trưởng môn của phái Nga Mi rất cưng Hiểu Phù, có ý định truyền lại ngôi trưởng môn cho nàng, vì vậy Ðinh Mẫn Quân ghen tức. Không hiểu lần này Ðinh Mẫn Quân đã biết rõ một việc bí mật gì của Hiểu Phù mà định bêu riếu sư muội ở trước mặt mọi người như vậy.
Vô Kỵ tuy còn nhỏ, nhưng rất trông ân oán, y nghĩ tới lúc cha mẹ y tự sát, Hiểu Phù đối với y rất tử tế.
Nay y lại thấy Hiểu Phù bị Ðinh Mẫn Quân áp bức như vậy chỉ muốn nhảy ra tát tai Ðinh Mẫn Quân mấy cái mới hả dạ.
Ðinh Mẫn Quân lại nói tiếp:
- Tôi hãy hỏi cô điều này, ba năm trước đây sư phụ triệu tập tất cả môn đồ, tụ họp trên kim đỉnh để truyền dậy hai pho kiếm pháp mà sư phụ mới sáng tác là Diệt Kiếm và Tuyệt Kiếm. Hôm đó tại sao cô lại không tới? Thấy cô vắng mặt sư phụ đã nổi trận lôi đình, bẻ gãy cả thanh trường kiếm và nói rằng từ nay trên đời này sẽ không có hai pho kiếm pháp đó nữa.
Hiểu Phù vội đáp:
- Hôm ấy tiểu muội đang ở Cam Châu, bỗng sinh bệnh, chân tay không cử động được. Việc này tiểu muội đã thưa cùng sư phụ rồi, tại sao sư tỷ còn nhắc lại?
- Việc ấy cô chỉ có thể giấu được sư phụ thôi, chứ giấu tôi sao được? Có một điều có điều nữa tôi định hỏi cô, nếu cô đâm mù mắt trái của tên hòa thượng này thì tôi không hỏi nữa.
- Sao chị không nghĩ đến tình đồng môn với nhau gì cả?
- Cô có chịu đâm không?
- Chị yên trí, dù sư phụ có truyền ngôi trưởng môn cho tiểu muội, tiểu muội cũng không dám nhận đâu.
- Giỏi lắm! Nói đi nói lại, cô cứ cho là tôi ghen tức với cô phải không? Có chổ nào tôi không bằng cô mà phải được cô nhường cho thì tôi mới chiếm được ngôi trưởng môn ấy ...Cô có chịu đâm hay không?
- Nếu tiểu muội có làm việc gì không nên không phải, sư tỷ khiển trách tiểu muội đâu dám không thuận lòng, ở đây có mấy bạn của các môn phái, hà tất chở cứ phải áp bức tôi ...
Nói tới đó, Hiểu Phù đã ứa nước mắt. Ðinh Mẫn Quân cười nhạt hỏi tiếp:
- Hừ, sao tôi lại không biết, trong lòng cô đang chửi rủa cô. Ba năm trước đây, cô ở Cam Châu có sinh bệnh ư? Sinh thì có sinh, nhưng không phải sinh bệnh mà là sinh ra một đứa con.
Nghe Ðinh Mẫn Quân nói chưa dứt, Hiểu Phù quay mình cắm đầu chạy ngay.
Biết nàng thế nào cũng bỏ chạy, Ðinh Mẫn Quân đã nhanh chân, tiến lên giơ kiếm ra ngăn lại và nói:
- Tôi khuyên cô ngoan ngoãn nghe lời tôi mà đâm ngay mắt của tặc hòa thượng này đi, bằng không tôi phải hỏi cho ra, coi cha của đứa bé là ai? Và hỏi cô tại sao một đệ tử của danh môn chính phái lại đi bảo vệ cho một yêu tăng của Ma Giáo như vậy?
- Chị ...Chị có để cho em đi không?
Ðinh Mẫn Quân dí mũi kiếm vào ngực Hiểu Phù lớn tiếng hỏi tiếp:
- Con đẻ mà cô sinh ra hiện giờ ở đâu? Cô là vợ chưa cưới của Võ Ðang lục hiệp Hân Lợi Hanh tại sao cô lại đẻ con với người khác?
Vô Kỵ ngẩn người ra nghĩ thầm:
- Kỷ cô nương là một người hiền lành ngoan ngoãn, tại sao cô lại thất tiết, bất trinh như thế được?
Vô Kỵ chỉ là đứa trẻ mới mười ba tuổi, tất nhiên chưa hiểu rõ việc trai gái ra sao nhưng Ngộ Xuân, Bành hòa thượng và bọn Tây Linh Tử thì ngạc nhiên hết sức.
Hiểu Phù mặt nhợt nhạt , cứ tiến về phía trước.
Ngờ đâu, Ðinh Mẫn Quân không nể nang chút nào đã đâm ngay một kiếm vào cánh tay nàng, sâu đến tận xương.
Bị thương khá nặng, Hiểu Phù không sao nhịn được nữa, liền rút kiếm ra và nói:
- Nếu sư tỷ còn áp bức tôi nữa tôi sẽ không vị nể nữa đâu!
Ðinh Mẫn Quân biết chuyện ngày hôm này không sao hàn gắn lại được nữa liền nghĩ thầm:
- Ta đã vạch rõ việc bí mật của nàng cho mọi người rỗ tất nhiên nàng phải giết ta để diệt khẩu. Võ công của ta lại kém nàng nhiều nếu ra tay đấu thì thế nào ta cũng bị bại trận.
Nghĩ như vậy, nhân lúc Hiểu Phù không đề phòng, Ðinh Mẫn Quân đâm ngay vào cánh tay phải của nàng một nhát kiếm.
Sau nàng thấy Hiểu Phù nói như vậy liền múa kiếm tấn công luôn.
Hiểu Phù bị đâm nhát kiếm đó rất đau, lại thấy sư tỷ của mình ra tay toàn giở những thế kiếm rất ác độc nên nàng cũng phải dùng tay trái để chống đỡ.
Nàng biết nếu nhường nhởn thế nào nàng cũng bị người sư tỷ ác dộc bất nhân đó giết hại.
Nàng nhanh tay múa kiếm, chống đỡ luôn mười hai thế.
Những người có mặt tại đó đều là hàng hảo thủ của võ lâm thấy Hiểu Phù bị thương nặng như vậy biết là có khuyên giải cũng vô ích, hơn nữa không biết bênh ai cho phải nên người nào người nấy chỉ giương mắt nhìn nghĩ thầm:
- Phái Nga Mi là một trong bốn đại môn phái, kiếm pháp tất nhiên phải siêu tuyệt.
Hai chị em Hiểu Phù càng đấu càng kịch liệt.
Phần vì vết thương chảy máu ra nhiều, phần vì dùng tay trái cầm kiếm đối địch nên Hiểu Phù võ công tuy hơn hẳn Mẫn Quân thật nhưng nhất thời không sao thắng nổi đối thủ. Cũng may, xưa nay Ðinh Mẫn Quân vẫn e ngại tài ba của sư muội nên không dám dồn ép quá.
Nàng chỉ muốn chống đỡ và cầm cự cho tới khi Hiểu Phù mất máu nhiều rồi kiệt lực mà thảm bại.
Nàng đã thấy Hiểu Phù bắt đầu đuối sức, kiếm pháp rối loạn, hình như chịu đựng không nổi nữa, liền giở thế kiếm độc ra tấn công lia lịa.
Ðầu vai phải của Hiểu Phù lại bị đâm trúng một kiếm, máu tươi chảy ra như suối, chẳng trong mấy chốc đã ướt nửa cái áo, trông thật thảm thương.
Bành hòa thượng bỗng lên tiếng nói:
- Kỷ cô nương, mau lại đây đâm nốt mắt trái của mỗ đi, Bành mỗ cám ơn cô nương nhiều lắm rồi nên không thể nhìn cô nương bị giết thê thảm.
Tuy nhiên Hiểu Phù cũng dư hiểu là cả hai đều lâm vào ngõ cụt.
Lúc này dù nàng có đâm mù mắt của Bành hòa thượng đi nữa, Ðinh Mẫn Quân cũng không để cho nàng yên.
Nếu hôm nay nàng không nhân dịp này mà diệt trừ Ðinh Mẫn Quân thì sau này Ðinh Mẫn Quân sẽ gây họa lớn.
Thấy Ðinh Mẫn Quân càng đánh càng giở toàn thế kiếm hiểm độc, Bành hòa thượng vừa hét vừa chửi rủa:
- Con ác phụ không biết hổ thẹn! Thảo nào giang hồ đã đặt cho mi biệt hiệu Ðộc Thủ Vô Diệm Ðinh Mẫn Quân! Quả nhiên mặt mũi mi xấu như Chung Vô Diệm, lòng của mi độc như rắn rít. Nếu trên giang hồ này thiếu nữ nào cũng như mi, ai thấy cũng phải nôn mửa thì đàn ông trên thiên hạ đều phải đi tu.
Sự thực Ðinh Mẫn Quân tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm.
Bành hòa thượng rất hiểu đời và tâm lý của thiếu nượ. Bất cứ đàn bà con gái nào, dù xấu hay đẹp cũng không ưa người ta chê mình.
Y thấy tình thế nguy ngập đành đặt điều và gọi bừa cái biệt hiệu Ðộc Thủ Vô Diệm như vậy là để chọc tức Ðinh Mẫn Quân, khiến nàng ta tức giận mà quay lại đối phó với mình mà để cho Hiểu Phù có dịp thoát thân hay ít ra cũng có thời gian mà băng bó vết thương.
Ngờ đâu Ðinh Mẫn Quân cũng khôn ngoan và giảo hoạt vô cùng.
Nghe Bành hòa thượng nói xấu mình như vậy, trong lòng tức giận vô cùng nghĩ thầm:
- Ðể ta giết xong con nhãi Hiểu Phù này đã, còn tên hòa thượng khốn nạn kia, đã bị trói nằm đấy đào tẩu đi đâu cho được ...
Nghĩ đoạn, nàng vẫn tiến lên tấn công Hiểu Phù mặc cho Bành hòa thượng tiếp tục mắng nhiếc:
- Kỷ nữ hiệp là một thiếu nữ trong sạch, trên giang hồ ai mà chẳng biết. Nhưng Ðộc Thủ Vô Diệm Ðinh Mẫn Quân không biết xấu hổ, tưởng mình xinh đẹp, chọc ghẹo Hân Lợi Hanh của phái Võ Ðang, định cướp người yêu của sư muội.Ngờ đâu Hân Lợi Hanh không thèm đếm xỉa tới nên Ðinh Mẫn Quân mới tức giận đem lòng oán hận mà hại nữ hiệp. Hà hà! Mi không soi gương mà xem ... Hai gò má cao như trứng vịt, mồm to như tô máu, da mặt vàng khè, mình mẩy gầy gò như que củi. Con người xấu xí như thế, khi nào Hân lục hiệp thèm để ý đến? Không biết thân biết phận mi còn theo đuổi người ta mà tống tình luôn.
Ðinh Mẫn Quân nghe tới đó, không sao nhịn được, liền quay lại nhảy tới trước mặt Bành hòa thượng , giơ kiếm đâm luôn vào mồm y.
Ðột nhiên từ trong bụi rậm một người phi ra, vừa quát lớn vừa nhảy tới trước mặt Bành hòa thượng đỡ ngọn kiếm của Ðinh Mẫn Quân.
Thân pháp của người đó nhanh khôn tả.
Ðinh Mẫn Quân không kịp thu kiếm lại nên mũi kiếm đâm sụt vài trán của người đó, dồng thời người đó cũng kịp múa chưởng đánh vào ngực Ðinh Mẫn Quân một cái nghe "bình" một tiếng thật lớn.
Ðinh Mẫn Quân bị đánh bắn tung ra ngoài xa mấy bước ngã lăn ra đất, mồm hộc máu tươi, thanh kiếm của nàng vẫn còn cắm sâu trên trán của người kia.
Ai có mặt tại đó đều đoán chắc người lạ mặt ấy không thể sống sót được.
Tây Linh Tử nhìn kỹ mặt người nọ rồi kinh ngạc la lớn:
- Bạch Quy Thọ! Bạch Quy Thọ!
Từ khi cha mẹ tự tử, Vô Kỵ coi Trương Tam Phong như ông nội, nay bỗng phải lìa xa không sao cầm được, nước mắt cứ tuôn ra như suối.
Trương Tam Phong an ủi:
- Cháu cứ theo Ngộ Xuân thúc thúc đi, khi nào khỏi bệnh chú ấy sẽ đưa cháu trở về núi Võ Ðang ngay. Ấng cháu ta xa nhau lâu lắm là vài tháng hà tất cháu phải đau đớn!
Vô Kỵ tay chân không cử động được ,chỉ gật đầu vâng lời, nhưng nước mắt vẫn nhỏ ròng.
Chu Chỉ Nhược vội chạy xuống đò, móc túi lấy chiếc khăn tay nhỏ ra, chùi nước mắt cho Vô Kỵ, nhìn y mỉm cười rồi nhét chiếc khăn đó vào người y, đoạn quay lại lên bờ. Trương Tam Phong thấy vậy cảm động vô cùng nghĩ thầm:
- Con bé này xinh đẹp như vậy, sau này thế nào cũng là một tuyệt sắc giai nhân. Nhờ trời Vô Kỵ được lành mạnh, chừng ấy ta quyết không cho chúng được gặp nhau nữa, bằng không thế nào chúng cũng có tình ý với nhau và Vô Kỵ sẽ đi theo dấu của Thúy Sơn ...
Vô Kỵ đưa mắt nhìn theo thái sư phụ dắt Chu Chỉ Nhược lên bờ tiến thẳng về phía Tây.
Chu Chỉ Nhược còn quay đầu lại vẫy tay hoài.
Y nhìn theo cho tới khi khuất bóng hai người mới thôi.
Lúc này y cảm thấy cô quạnh vô cùng, không sao nhởn nổi, lại òa lên khóc.
Ngộ Xuân cau mày hỏi:
- Chú em họ Trương năm nay bao nhiêu tuổi?
Vô Kỵ nức nở đáp:
- Mười hai tuổi.
- Mười hai tuổi không còn là trẻ con nữa, chú khóc như vậy không sợ người ta chê cười sao? Năm mỗ mười hai tuổi đã chịu mấy trăm trận đòn mà chưa hề rơi một giọt lệ. Nếu chú còn khóc lóc như con gái thế này mỗ sẽ đánh cho mấy quyền.
Thấy hình thù Ngộ Xuân rất hung tợn Vô Kỵ trong lòng đã sợ hãi liền nghĩ thầm:
- Thái sư phụ ta vừa mới đi khỏi ngươi đã đối xử với ta hung ác rồi. Sau này không biết ta còn phải chịu đựng bao nhiêu sự khổ sở đau đớn vì ngươi nữa.
Ðoạn y lớn tiếng nói:
- Tôi thương nhớ thái sư phụ mới khóc chứ người ta đánh tôi đau thế nào, tôi cũng chịu được không hề khóc nửa tiếng. Ðại ca muốn đánh, cứ đánh đi. Nhưng hôm nay đại ca đánh tôi một quyền, sau này tôi sẽ đánh trả đại ca mười quyền cho xem.
Ngộ Xuân ngạc nhiên giây lát rồi ha hả cười đáp:
- Thế mới phải, chú nói vậy mới đúng là người đàn ông có cốt khờ. Chú lợi hại như vậy tôi đâu dám đánh chú nào.
- Chân tay của tôi cử động không được, sao đại ca không đánh tôi đi?
- Hôm nay tôi mà đánh chú, sau này chú học được võ công của thái sư phụ , chú sẽ giở môn thần quyền của phái Võ Ðang ra, tôi chịu đựng sao nổi mười quyền?
Vô Kỵ nghe Ngộ Xuân nói năng vui vẻ cũng phì cười.
Y thấy tướng mạo của Ngộ Xuân tuy hung ác nhưng tâm địa của chàng ta lại rất tốt. Ngộ Xuân thuê một chiếc thuyền, đi thẳng Hán Khẩu.
Tới nơi chàng lại ẵm Vô Kỵ sang một chiếc giang thuyền lớn để đi xuống miền Ðông. Thì ra chổ ẩn cư của y tiên Hồ Thanh Ngưu ở ngay trong Ðiệp Cốc, một thung lũng cạnh hồ Nữ Sơn tại phía bắc tỉnh An Huy.
Không bao lâu đã tới biên giới tỉnh An Huy.
Hai năm trước đây Vô Kỵ đã được đi giang thuyền ngược lên miền nhưng lúc bấy giờ y cùng cha mẹ và Dư Liên Châu nhở sư bá suốt dọc đường vui vẻ xiết bao.
Lần này y lại đi trên sông Trường Giang nhưng xuôi dòng, cha mẹ chết hết mà các yếu huyệt trong người y lại bị bế hết, đau đớn khổ sở, một thân một mình theo Ngộ Xuân đi chữa bệnh.
Nghĩ tới đó, y thấy đau lòng vô cùng nhưng lại sợ Ngộ Xuân nổi giận không dám để cho nước mắt ứa ra.
Một ngày hai lần, cứ giờ tý, giờ ngọ là hơi hàn độc trong người phát tác làm y lâm nguy, đau đớn ngót một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn phải nghiến răng chịu đựng.
Vì vậy môi của y có rất nhiều vết răng cắn sứt.
Hơi hàn độc trong người y càng ngày càng nặng thêm.
Vài ngày sau, thuyền đã tới thở trấn, Ngộ Xuân liền lên bờ thuê một chiếc xe lớn để đi về phía Bắc.
Ði được vài ngày đã gần tới Ðiệp Cốc, Ngộ Xuân biết tính của Hồ Thanh Ngưu rất kỳ lạ, không thích người ta biết chổ ẩn cư của mình nên khi đi tới cách Ðiệp Cốc chừng hai mươi dặm, chàng bèn trả tiền xe, cho xe quay lại rồi vác Vô Kỵ lên vai đi bộ.
Ngày thường chàng đi bộ hai mươi dặm đường có nghĩa lý gì đâu, chỉ thoáng cái đã tới. Nhưng bây giờ chàng bị nội thương khá nặng nên mới đi được hơn dặm đường đã thấy xương cốt đau nhừ, hơi thở hồng hộc, bước chân loạng choạng.
Vô Kỵ thấy vậy rất thương hại liền lên tiếng nói:
- Thường đại ca cứ thong thả, hà tất phải đi nhanh như vậy làm gì? Lỡ vết thương của đại ca nặng thêm thì sao?
Ngộ Xuân nêng lòng nổi giận đáp:
- Ngày thường tôi đi hàng trăm dặm cũng không hề biết mỏi mệt chút nào, nay bị hai tên tặc hòa thượng đánh cho hai chưởng chẳng lẽ tôi không đi nổi nữa hay sao?
Chàng tức khí lại càng cố sức đi nhanh thêm.
Nhưng càng dùng sức, càng tai hại nên mới đi thêm được mấy chục trượng đã cảm thấy chân tay tựa như rời rã, các xương cốt hầu như long hết.
Tuy vậy chàng vẫn không chịu ngồi xuống nghố ngơi cứ gắng sức lê bước đi mãi.
Ngờ đâu tới lúc trời tối mịt mà hai người vẫ chưa đi được nửa đường, mà tới Ðiệp Cốc đường càng đi càng gồ ghề khó đi.
Tới một khu rừng rậm, không sao gắng sức được nữa, Ngộ Xuân đành phải đặt Vô Kỵ xuống rồi nằm lăn ra mặt đất nghĩ ngơi.
Chàng móc túi lấy túi lương khô ra cùng ăn với Vô Kỵ.
Nghĩ ngơi chừng nửa tiếng đồng hồ chàng định lên đường.
Vô Kỵ hết sức khuyên ngăn, bảo hãy nghố tạm trong rừng này một đêm, sáng mai hãy đi tiếp.
Ngộ Xuân nghĩ thầm:
- Dù đêm nay có tới nơi, nửa đêm gà gáy, làm mất giấc của Hồ sư bá, khiến ông ta nổi giận không chịu chữa bệnh cho Vô Kỵ thì thật uổng công.
Chàng đành phải nghe lời Vô Kỵ rồi hai người ngồi tựa lưng vào một gốc cây ngủ tạm cho tới sáng hôm sau.
Nửa đêm hàn độc trong người Vô Kỵ lại phát tác, khiến chân tay y run lẩy bẩy, nhưng y không dám rên sợ làm mất giấc ngủ của Ngộ Xuân nên cứ phải gắng chịu.
Ðang lúc ấy bỗng nghe đằng xa có tiếng khí giới chạm nhau, tiếp theo có người quát lớn:
- Ngươi còn chạy đi đâu nữa!
- Chận lấy phía đông, dồn y vào trong rừng!
- Lần này nhất định không để cho tên giặc sói đầu này tẩu thoát!
Vô Kỵ lại nghe tiếng chân chạy rộn rịp, hình như có mấy người đang rảo bước chạy vào trong rừng về phía y với Ngộ Xuân đang nghĩ.
Tiếng động của mấy người kia đã làm cho Ngộ Xuân thức dậy.
Chàng vội rút đơn đao và ẵm Vô Kỵ lên định tâm vừa chiến đấu vừa chạy.
Vô Kỵ liền khẽ nói:
- Thường đại ca, hình như không phải chúng định tới kiếm chúng ta đâu!
Ngộ Xuân gật đầu.
Hai người liền núp vào sau một cây cổ thụ chờ xem, liền thấy có bảy tám người đang vây đánh một người.
Trời đã tối om không sao nhận rõ mặt nên không thể biết được những người đó là ai. Ngộ Xuân thấy người bị vây đánh với hai bàn tay không, chống đỡ bảy tám kẻ địch, thế mà những người kia không sao lại gần y được.
Một lát sau, nhờ có ánh sáng trăng rọi xuống, hai người mới thấy rõ người bị đánh là một tăng nhân áo trắng, tuổi trạc năm mươi, người gầy và cao.
Còn những người vây đánh gồm có cả tăng nhân, đạo sĩ lẫn mặc áo thường tục.
Trong mọn họ lại có hai thiếu nữ .
Càng xem Ngộ Xuân càng kinh hãi , vì chàng thấy những người vây đánh tăng nhân kia võ nghệ rất cao cường.
Hai hòa thượng một cầm thiền trượng, một cầm giới đao.
Một đạo nhân cầm trường kiếm, thân pháp rất lanh lẹ.
Một chàng nhỏ bé và lùn, hai tay cầm đơn đao, lăn lộn dưới đất để tấn công hạ bàn địch thủ.
Còn hai thiếu nữ mảnh khảnh, tay cầm trường kiếm, kiếm pháp cũng lợi hại khôn tả. Lúc ấy một thiếu nữ quay mặt lại, Vô Kỵ thấy rỗ suýt la lớn:
- Kỷ cô nương!
Thì ra nàng đó chính là Kỷ Hiểu Phù, vợ chưa cưới của Hân Lợi Hanh.
Thoạt đầu Vô Kỵ thấy tám người vây đánh một cho là họ ỷ nhiều hiếp kẻ thế cô.
Y công phẫn hết sức, chỉ mong hòa thượng kia thoát khỏi vòng vây chạy.
Nhưng khi đã nhận ra trong bọn người vây đánh có Kỷ Hiểu Phù cô nương y liền cho hòa thượng kia là phí đồ nên mong bọn Kỷ cô nương sớm đắc thắng.
Ngộ Xuân lẩm bẩm:
- Tám đánh một, không biết xấu hổ! Không biết những người ấy là ai thế!?
Vô Kỵ khẽ đáp:
- Hai thiếu nữ kia là người phái Nga Mi, hai hòa thượng nọ là người của phái Thiếu Lâm.
Y nhìn một hồi lại nói:
- Ðạo nhân cầm kiếm là người của phái Côn Luân. Ðại ca thử xem thế Ðại Mạt Phi Xà của đạo nhân đó ác độc biết bao. Thế kiếm ấy chính là một tuyệt thế của phái Côn Luân đấy. Còn chàng cầm đơn đao lăn lộn dưới đất nhằm chân của hòa thượng kia chém tới hoài thì không biết là người của môn phái nào.
Ngộ Xuân đỡ lời:
- Người của phái Không Ðộng.
Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Ðao pháp của phái Không Ðộng là tay phải cầm đao, tay trái cầm quài, mà người này lại xử dụng song đao đủ thấy y không phải là người của phái Không Ðộng đâu.
Ngộ Xuân nghe Vô Kỵ nói trong lòng cũng phải khen phục thầm và nghĩ:
- Quả thật là đệ tử của danh môn, kiến thức thật hơn người.
Nhưng chàng đâu có biết, võ công của Vô Kỵ là do Tạ Tốn truyền dậy.
Võ học của Tạ Tốn bác học tinh thâm, vì y nhất tâm đối địch với các phái nên võ công của phái nào y cũng học qua cho biết.
Vô Kỵ được y truyền dậy bí quyết của tất cả các môn phái đó.
Tuy Vô Kỵ chưa biết vận dụng và thông hiểu hết những võ công của các môn phái nhưng kiến thức của y không kém ai cả.
Vô Kỵ thấy bọn Kỷ Hiểu Phù đấu mãi mà không thắng nổi tên hòa thượng kia, càng xem y càng phục võ công của hòa thượng.
Y thấy chưởng lực của nhà sư đó rất hùng mạnh, bỗng nhanh bỗng chậm, hư hư thực thực, biến hóa khôn lường.
Ðánh tới lúc thật nhanh Vô Kỵ không sao thấy rõ những thế võ của hòa thượng ấy nữa. Bỗng nghe một người trong bọn Hiểu Phù quát lớn:
- Chúng ta dùng ám khí đối phó đi!
Y vừa quát xong, một chàng và một đạo sĩ nhảy sang bên rồi lấy ám khí ra nhắm hòa thượng nọ ném lia lịa.
Hòa thượng nọ cuống cả chân tay, đạo nhân cầm kiếm liền quát lớn:
- Bành hòa thượng hãy nghe bần đạo nói đã. Chúng ta không muốn giết hòa thượng đâu. Hà tất hòa thượng phải thí mạng làm gì? Hòa thượng hãy giao Bạch Quy Thọ thì chúng ta sẽ tha chết cho, như vậy có phải hơn không?
Ngộ Xuân nghe vậy kinh ngạc vô cùng và khẽ nói với Vô Kỵ rằng:
- Vị này là Bành hòa thượng đây.
Trong khi Vô Kỵ theo cha mẹ và Dư Liên Châu trở về núi Võ Ðang, dọc đường đi thuyền trên sông y nghe cha mẹ kể chuyện Bạch Mi Giáo ở trên núi Vương Bàn dương đao lập oai, sau bị nghĩa phụ y tới giết chết hết những người có mặt tại đó, riêng có Bạch Quy Thọ của Bạch Mi Giáo là và hai kiếm khách của phái Côn Luân là sống sót thôi. Nhưng hai người này vì tiếng rú của Tạ Tốn đã trở thành ngớ ngẩn không biết gì cả. Vì thế mười mấy năm trời, các môn phái cứ đấu với Bạch Mi Giáo hoài để bắt Bạch Quy Thọ phải tiết lộ tung tích của Tạ Tốn.
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Bành hòa thượng này cũng là người trong giáo phái của mẹ ta chăng?
Y lại nghe Bành hòa thượng lớn tiếng nói:
- Bạch đàn chủ đã bị các người đánh đến bị thương nặng, dù y không phải là người của Bạch Mi Giáo đi nữa, hoặc y là người không có liên quan gì cũng vậy, Bành mỗ này không thể thấy y chết mà không ra tay cứu.
Ðạo nhân vội đỡ lời:
- Cái gì là thấy chết mà không ra tay cứu? Chúng ta có định giết y đâu? Chúng ta chỉ muốn y cho chúng ta biết tung tích của một người thôi.
Bành hòa thượng lại nói:
- Các người định hỏi tung tích của Tạ Tốn phải không? Tại sao các người không đi hỏi Phương Trượng của chùa Thiếu Lâm?
Hai tăng nhân của phái Thiếu Lâm đang vây đánh y vội la lớn:
- Ðó là kế ly gián của Hân Tố Tố, yêu nữ của Bạch Mi Giáo, giá họa cho phái Thiếu Lâm chúng tôi. Nhưng có ai thèm tin những lời vô căn cứ ấy đâu.
Vô Kỵ nghe hòa thượng Thiếu Lâm gọi đến tên mẹ mình, y vừa kiêu ngạo vừa đau lòng nghĩ thầm:
- Tuy mẹ ta khuất núi đã hai năm rồi nhưng vẫn làm cho các ngươi loạn óc, nhức đầu.
Hòa thượng đối đáp với bọn người kia nhưng tay vẫn tiếp tục chống đỡ lại họ, không hề nao núng chút nào.
Ðạo nhân nọ, muốn nhân lúc Bành hòa thượng là người võ công rất cao, tâm trí không kém người, cái trò tiểu xảo của đạo sĩ nọ làm sao lừa dối nổi.
Những người vây đánh tăng nhân họ Bành đều là những tay cao thủ của các phái nên Bành hòa thượng mấy lần muốn phá vòng vây để đào tẩu mà không được.
Ðạo sĩ ở vô cùng vòng ngoài ném ám khí la lớn:
- úi chà, nguy tai, ám khí đã ném hết rồi.
Bảy người nghe thấy đạo sĩ la như vậy cùng nằm phục xuống đất. Tiếp theo đó thấy năm lưỡi phi đao lần lượt ném tới.
Thì ra đạo sĩ ấy nói: - Ám khí ném hết rồi .
chính là ám hiệu bảo mọi người nằm xuống đất.
Năm phi đao đó nhằm ngực Bành hòa thượng bắn tới, nguy hiểm vô cùng.
Nếu lúc thường Bành hòa thượng chỉ việc cúi đầu hay nằm sấp xuống về phía trước hoặc ngả người về phía sau là có thể tránh được, nhưng lúc này sau kẻ thù đang đứng gần thì làm sao mà giở những phương pháp đó ra được?
Vô Kỵ thấy vậy kinh hoảng vô cùng nhưng Bành hòa thượng đã đột nhiên tung mình nhảy lên cao hơn trượng.
Những phi đao kia đều bay lướt qua dưới chân y.
Tuy tránh được phi đao, Bành hòa thượng vẫn bị thiền trượng , đơn đao của Thiếu Lâm tăng, trường kiếm của đạo nhân phái Côn Luân nhắm chân y tấn công tới tấp..
Bành hòa thượng bắt buộc phải giở thế võ liều lĩnh ra, tả chưởng vỗ mạnh vào đầu Thiếu Lâm tăng một cái còn tay hữu giơ ra đoạt con đao của tăng nhân đó rồi thừa thế giơ con đao lên đẩy mạnh vào thiền trượng một cái.
Nhờ sức mạnh đó y mới bắn ra ngoài xa mấy trượng.
Tên hòa thượng của phái Thiếu Lâm bị Bành hòa thượng đánh một chưởng vào đầu, vỡ sọ chết ngay.
Bảy người kia tức giận vô cùng liền đuổi theo.
Bành hòa thượng vừa chạy được mấy bước vấp phải một tảng đá suýt té nhào.
Vì vậy sáu người nọ đuổi kịp và tiếp tục vây đánh hòa thượng.
Tăng nhân của phái Thiếu Lâm tay cầm thiền trượng thấy Bành hòa thượng đánh chết sư đệ của mình, nổi khùng như con trâu điên, xông lại tấn công và quát lớn:
- Bành hòa thượng, mi đã giết sư đệ của ta, ta phải thí mạng với mi!
Ðạo sĩ của phái Côn Luân liền nói:
- Y đã bị Yết Vĩ Câu của bần đạo đánh trúng dùi, chỉ trong chốc lát là chất độc chạy vào trong người y sẽ chết ngay.
Ngay lúc ấy mọi người nhìn thấy chân của Bành hòa thượng đã sưng vù, chưởng pháp tán loạn.
Ngộ Xuân vội thì thầm:
- Bành hòa thượng là sư phụ của đại ca tôi. Tôi phải làm thế nào cứu y thoát chết mới được.
Vô Kỵ biết Ngộ Xuân là một người anh hùng, tuy chàng ta bị thương nặng nhưng vẫn muốn xông ra cứu người. Nhưng trường hợp này chàng ta chỉ thí mạng thôi, không ích lợi gì.
Vô Kỵ nghĩ ra một kế bèn kề tai Ngộ Xuân khẽ nói:
- Thường đại ca, muốn đi cứu Bành hòa thượng phải không?
Ngộ Xuân đáp:
- Không cứu không được, Bành hòa thượng đã bị ám khí độc bắn trúng, nhưng tôi .. tôi ...
Vô Kỵ lại hỏi:
- Tôi chỉ cho đại ca một phương pháp, đại ca có thể có thần lực trong nửa tiếng đồng hồ nhưng sau đó sẽ hao tổn nguyên khí rất nhiều đấy.
Vừa rồi Ngộ Xuân nghe Vô Kỵ nói về võ công của các môn phái rất rõ ràng, do đó chàng ta tin y là môn đồ của Trương Tam Phong thì thế nào cũng có bản lĩnh đặc biệt nên chàng ta vừa mừng vừa đáp:
- Phương pháp gì? Chú em nói mau lên để tôi ra cứu người. Sau đó dù có hao tổn một chút nguyên khí cũng không sao!
Vô Kỵ lại nói:
- Ðại ca kiếm một hòn đá nhọn đầu cho tôi!
Ngộ Xuân nhặt một hòn đá đưa cho Vô Kỵ và hỏi:
- Hòn này được chưa?
- Ðược rồi. Ðại ca cầm hòn đá này gõ mạnh vào hai bên đùi một cái!
Ngộ Xuân chỉ vào cạnh đùi hỏi:
- Có phải là chổ này không?
- Thấp xuống một chút! Phải rồi, nhưng sang bên trái nửa tấc! Ðược rồi, gõ đi!
Ngộ Xuân theo lời Vô Kỵ gõ mạnh một cái thấy đùi bên phải tên tái vô cùng.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Cách điểm huyệt này gọi là đề thần đả huyệt pháp, đại ca lại gõ vào chân trái đi!
Ngộ Xuân có vẻ ngần ngừ. Tuy chàng chưa học qua cách điểm huyệt nhưng cũng biết trong võ lâm không có môn điểm huyệt đó liền nghĩ thầm:
- Phái Võ Ðang tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, tất nhiên cách điểm huyệt của họ phải khác người.
Nghĩ đoạn, chàng gõ mạnh vào đùi bên trái một cái. Không ngờ chàng gõ xong, thấy từ lưng trở xuống tê tái vô cùng, nhất là hai chân cứng đờ không sao cử động được.
Ðang lúc ấy chàng thấy Bành hòa thượng nhảy một cái ra xa mấy trượng nhưng đã ngã lăn ra đất.
Chàng lo âu vô cùng đang định nhảy ra để cứu viện nhưng hai chân như bị tê liệt hẳn. Chàng kinh hãi vô cùng hỏi:
- Chú em họ Trương, sao thế này? ...
Vô Kỵ cười thầm nghĩ:
- Ta đánh lừa đại ca, bảo đại ca tự điểm huyệt , thế là hai chân đại ca đã tê liệt rồi!
Y vừa nghĩ vừa giả bộ kinh hoảng đáp:
- úi chà! Có lẽ đại ca không biết điểm huyệt nên không biết cách dùng sức của mình. Cứ đợi thêm một lát nữa thì sẽ thấy sức mạnh gấp bội ngay.
Ngộ Xuân không phải người ngu nên hiểu ngay mình đã bị chú bé kia lừa.
Nhưng chàng cũng hiểu sỡ dĩ Vô Kỵ đánh lừa mình là vì sợ mình bị toi mạng một cách vô ích.
Chàng vừa kinh hãi, vừa lo âu vừa tức giận và cũng buồn cười nữa.
Lúc ấy Bành hòa thượng đã ngã lăn ra đất, nằm im hình như bị chất độc ở ám khí phát ra giết hại rồi.
Bảy người nọ thấy vậy nhưng không dám tới gần.
Ðạo nhân của phái Côn Luân liền lên tiếng nói:
- Hứa sư đệ, thư ném thêm hai phi đao nữa, xem y đã chết thật chưa?
Ðạo nhân ném phi đao liền giơ tay phải lên, phẩy một cái.
Hai tiếng "phập phập" vang lên.
Một lưỡi phi đao đã trúng vai bên phải, một mũi nữa bắn trúng chân bên trái của Bành hòa thượng.
Mọi người thấy Bành hòa thượng vẫn nằm im, tin chắc là y đã chết.
Ðạo sĩ phái Côn Luân lại nói tiếp:
- Tiếc thay y đã chết, không hiểu y giấu Bạch Quy Thọ ở đâu?
Thế rồi bảy người xúm lại để xem xét.
Bỗng nghe "Bùng, bùng, bùng, bùng, bùng" năm tiếng lớn, năm người trong bọn họ đã bị đánh bắn ra xa.
Vừa lúc ấy Bành hòa thượng đã đứng thẳng dậy, trông rất oai phong lẫm liệt, đầu vai và đùi trái của y vẫn còn hai mũi phi đao cắm sâu.
Thì ra Bành hòa thượng bị ám khí độc bắn trúng tự biết gượng không nổi liền giả bộ chết để dụ kẻ địch tới gần rồi dùng Ngũ Hành Chưởng đánh vào giữa ngực năm đối thủ. Còn Hiểu Phù và Ðinh Mẫn Quân là đàn bà nên hòa thượng không tiện đánh vào ngực họ.
Sư tỷ muội Hiểu Phù thấy năm kẻ đồng bọn bị đánh ngã kinh hãi vô cùng vội vàng nhảy ra xa.
Lúc ấy năm người đàn ông kia đang nằm phun ồng ộc máu tươi ra.
Có hai người trong bọn họ, nội công hơi kém không sao đứng dậy được.
Về phần Bành hòa thượng đã giở hết sức lực đánh năm địch thủ cùng một lúc nên cũng hết hơi sức, loạng choạng sắp ngã.
Ðạo sĩ phái Côn Luân gượng nói:
- Ðinh, Kỷ cô nương mau giết y đi!
Trong bọn người đối địch, một hòa thượng phái Thiếu Lâm đã chết, Bành hòa thượng cùng năm địch thủ bị thương nặng chỉ còn Ðinh Mẫn Quân và Kỷ Hiểu Phù là không suy suyển chút nào.
Nghe đạo nhân của phái Côn Luân bảo vậy, Ðinh Mẫn Quân nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ ta không biết dùng kiếm giết chết y hay sao mà ngươi phải bảo?
Ðoạn nàng liền múa kiếm xông lại chém vào cổ Bành hòa thượng.
Bành hòa thượng thở dài nghĩ thầm:
- Vì hai người này là đàn bà, ta không tiện tấn công vào ngực hai người để khỏi mang tiếng và tha chết cho họ. Ngờ đâu lòng nhân từ đó lại là tai họa diệt thân cho ta!
Bành hòa thượng thấy mũi kiếm của Mẫn Quân đã đâm tới, đành nhắm mắt đợi chết. Ngờ đâu nghe kêu "keng keng" hai tiếng, đúng là tiếng khí giới chạm nhau liền mở mắt ra nhìn mới hay Hiểu Phù đã giơ kiếm ra gạt kiếm của Mẫn Quân.
Mẫn Quân ngạc nhiên vô cùng vội hỏi:
- Cô làm gì thế?
Hiểu Phù đáp:
- Ðinh sư tỷ, Bành hòa thượng đã không nỡ ra tay giết chúng ta, thì chúng ta cũng không nên đuổi tận, giết tuyệt như vậy!
- Chị có định giết y đâu chỉ muốn bắt y thổ lộ chổ giấu Bạch Quy Thọ thôi.
- Y trúng phải ám khí có chất độc bị thương rất nặng, bây giờ chúng ta phải giải độc cho y rồi hãy hỏi sau.
Nói đoạn Hiểu Phù đi tới trước mặt đạo sĩ phái Côn Luân lên tiếng nói:
- Tây Linh sư huynh làm ơn đưa thuốc giải độc của sư huynh cho tôi!
Thì ra đạo nhân đó là Tây Linh Tử, còn người xử dụng phi đao là Tây Tiệp Tử đều là sư đệ của Tây Hoa Tử. Tây Linh Tử đáp:
- Trước hết cô nương phải trói chân tay hắn lại, bằng không tên hòa thượng ấy nhiều qụ kế, khó mà đề phòng lắm đấy...
Y vừa nói vừa thở hổn hển, tay đè lên vết thương trên ngực để mấu khỏi phun ra. Y bị Bành hòa thượng dùng Ngũ Hành Chưởng đả thương rất nặng.
Hiểu Phù ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu lấy thắn lưng ra tới cạnh Bành hòa thượng, nhẹ nhàng nói:
- Bành đại sư, thông cảm nhé, không phải tự ý tôi muốn trói đại sư như thế này đâu.
Lúc ấy Bành hòa thượng thấy thuốc độc ở trên đùi bốc lên, mình mẩy chân tay tên tái dần, tự biết không có thuốc giải độc thì sẽ chết ngay. Vả lại, không để cho nàng ta trói thì nàng sẽ dùng kiếm chặt đứt gân tay, gân chân còn đau khổ hơn nhiều. Ðồng thời hòa thượng muốn ra tay đánh lén Hiểu Phù nhưng y thấy Ðinh Mẫn Quân cầm kiếm đứng cạnh, đành gượng cười đưa tay cho Hiểu Phù trói.
Tây Linh Tử lấy thuốc giải ra và nói rõ cách xử dụng.
Hiểu Phù rút hai phi đao ở trên vai và chân Bành hòa thượng rồi lại rút ám khí độc ra rồi mới rịt thuốc giải lên.
Ðinh Mẫn Quân lớn tiếng quát:
- Bành hòa thượng, sư muội của ta có lòng nhân từ, đã cứu ngươi thoát chết, vậy mi giấu Bạch Quy Thọ ở đâu, mau nói cho chúng ta rõ!
Bành hòa thượng ngẩng mặt lên trời cả cười đáp:
- Ðinh cô nương coi rẻ Bành Doanh Ngọc này quá! Trương ngũ hiệp của phái Võ Ðang đành tự tử chết chứ không chịu nói rõ chổ ở của nghĩa huynh mình. Doanh Ngọc này rất ngừng mộ lòng nghĩa khí của Trương ngũ hiệp. Tuy mỗ là kẻ bất tài nhưng cũng muốn bắt chước Trương Ngũ hiệp một phen.
Vô Kỵ nghe Bành hòa thượng nói máu nóng trong người sôi sùng sục, phát lòng mến mộ Bành hòa thượng vì từ khi cha mẹ y chết đến giờ y chưa thấy có ai có lòng thực hâm mộ cha y như vậy.
Ðinh Mẫn Quân cười nhạt đáp:
- Trương Thúy Sơn mù quáng nên mới kết hôn với yêu nữ của Ma Giáo, hay ho gì mà ngươi còn muốn bắt trước phái Võ Ðang của y ...
Hiểu Phù vội xen lời ngăn cản:
- Sư tỷ ...
Ðinh Mẫn Quân lại nói:
- Cô yên tâm, tôi không đả động tới Hân lục hiệp của cô đâu.
Nói xong, nàng quay lại dí mũi kiếm vào mắt phải của Bành hòa thượng và nói:
- Nếu ngươi không nói, ta đâm mù mắt phải của ngươi trước, rồi đâm mù mắt trái, cắt hai tai và cả mũi của ngươi. Nói tóm lại là ta sẽ hành hạ mà không làm cho ngươi chết ngay.
Mũi kiếm của nàng chỉ cách mắt của Bành hòa thượng chừng nửa tấc nhưng Bành hòa thượng không sợ hãi chút nào, trợn trừng mắt lên lạnh lùng trả lời:
- Bành mỗ nghe nói Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi hành sự rất độc ác đã lâu, những đệ tử của mụ ta thủ đoạn chắc cũng không kém gì. Ngày hôm nay, Doanh Ngọc này đã lọt vào tay mi thì mi muốn hành hạ như thế nào cũng được. Mi cứ việc giở những kiệt tác của mi ra đi.
Ðinh Mẫn Quân nhướn đôi lông mày, quát lớn:
- Tên giặc sói đầu táo gan thật, dám nhục mạ tới sư môn của ta phải không?
Nàng vừa nói vừa đâm kiếm vào mắt phải của Bành hòa thượng, tiếp theo lại dí mũi kiếm vào mắt trái của địch thủ. Tuy bị đâm mù một mắt, con mắt thứ hai đang bị kẻ địch uy hiếp, Bành hòa thượng vẫn lớn tiếng cả cười, càng trợn con mắt còn lại lên nhìn kẻ thù, không có vẻ gì nao núng.
Ðinh Mẫn Quân thấy Bành hòa thượng nhìn mình như vậy kinh hãi thầm nhưng vẫn quát hỏi tiếp:
- Ngươi không phải là người của Bạch Mi Giáo, hà tất phải hy sinh tính mạng cho Bạch Quy Thọ làm chi?
Doanh Ngọc ngang nhiên đáp:
- Ðạo làm người của một đại trượng phu phải như vậy, dù ta có giảng giải chắc ngươi cũng không hiểu gì đâu?
Mẫn Quân thấy đối thủ tuy không phản kháng được nhưng tinh thần vẫn bất khuất, lại có vẻ khinh miệt mình vô cùng nên nàng phẫn nộ khôn tả, đâm luôn vào mắt thứ hai của Bành hòa thượng.
Hiểu Phù vội đưa kiếm ra gạt và nói:
- Sư tỷ, hòa thượng này bướng bỉnh như vậy, dù sư tỷ có đâm chết y, y cũng không chịu nói đâu. Hà tất sư tỷ phải phí công làm chi?
Mẫn Quân đáp:
- Y mỉa mai sư phụ chúng tôi cố thủ đoạn ác độc, thì chở muốn cho y biết thủ đoạn tàn ác của chúng tôi như thế nào. Những kẻ yêu tà của Ma Giáo này sống trên đời chỉ chuyên làm hại người, nên chúng ta giết được tên nào là tích thêm được công đức từng ấy.
- Người này bướng bỉnh như vậy cũng là một anh hùng hảo hán. theo y tiểu muội thì nên tha cho y một phen.
- Phía chúng ta, hai vị sư huynh của phái Thiếu Lâm , một người bị giết, một người bị thương, còn hai đạo trưởng của phái Côn Luân và hai đại ca của phái Hải Sa đều bị thương nặng. Y ra tay như vậy chẳng độc ác bằng trăm ngàn lần chúng ta sao? Ta phế nốt mắt trái của y rồi lại tra hỏi, xem y có chịu nổi không?
Nàng vừa nói vừa nhanh tay nhắm mắt trái của Bành hòa thượng đâm luôn.
Nhưng trường kiếm của Hiểu Phù còn nhanh hơn đã khéo léo gạt trường kiếm của Mẫn Quân sang bên rồi nàng nói tiếp:
- Thưa sư tỷ, người ta bị trói chặt chân tay như vậy mà chúng ta ra tay giết hại, thế nào người trên giang hồ cũng chê cười chở em phái Nga Mi mình.
Ðinh Mẫn Quân trợn ngược đôi mắt quát lớn:
- Cô đứng ra xa, mặc tôi!
- Sư tỷ, chớ ...
- Cô đã gọi tôi là sư tỷ thì cô phải nghe lời tôi, đừng nói lôi thôi làm gì nữa.
- Vâng!
Ðinh Mẫn Quân liền múa kiếm đâm thẳng vào mắt của Bành hòa thượng, lần này nàng tăng thêm ba thành công lực.
Hiểu Phù không nỡ nhẫn tâm nhìn lại giơ kiếm ra gạt.
Thế kiếm của sư tỷ nàng rất mạnh nên lúc ra kiếm nàng cũng dùng nội công để tăng cường sức mạnh.
Hai thanh kiếm chạm nhau nghe "keng" một tiếng, tia lửa bắn tung tóe.
Cánh tay hai người đều bị chấn động đến tê tái và cả hai cùng phải lui về phía sau hai bước.
Mẫn Quân cả giận quát lớn:
- Sư muội, sao cô đôi ba phen bênh vực yêu tăng của Ma Giáo này vậy? Chẳng hay cô có dụng tâm gì vậy?
Hiểu Phù đáp:
- Tôi khuyên chở đừng đối xử với người quá tàn nhẫn như vậy thôi. Chớ muốn người ta nói chổ giấu Bạch Quy Thọ ở đâu thì cứ việc thong thả mà hỏi.
Ðinh Mẫn Quân cười đáp:
- Cô tưởng tôi không biết tâm ý của cô hay sao? Cô hãy gác tay lên trán thử nghĩ xem. Hân lục hiệp của phái Võ Ðang đã mấy lần cho người tới xin cưới, tại sao cô cứ mượn cớ này cớ nọ để trì hoãn. Tại sao cha cô thúc giục cô, cô lại bỏ nhà ra đi?
- Ðó là việc riêng của tiểu muội, không liên can gì đến việc trước mắt đây, sao sư tỷ lại lôi kéo chuyện đó ra làm gì?
- Ai còn lạ gì cô ở trong phái Nga Mi mà lòng cô lại hướng về Ma Giáo.
- Chớ là sư tỷ, lúc nào tôi cũng kính nể, tại sao hôm nay chở bỗng dưng đem chuyện đó ra bêu xấu tôi như vậy?
- Nếu cô không có lòng hướng về Ma Giáo thì cô đâm ngay mắt tên hòa thượng này đi!
- Từ Quách sư tổ khai tôn lập phái đến giờ, các tôn tổ của các đời trước đều có rất nhiều người không xuất giá. Mộ cao đức của các tiền nhân, tiểu muội cũng muốn bắt chước mà không xuất giá. Ðó là lẽ thường tình, chứ có gì lạ đâu mà chở cứ hỏi dồn tôi như vậy?
- Tha hồ cô muốn nói rồng nói phượng tôi cũng mặc, nếu cô không đâm nốt mắt trái của tên tặc hòa thượng này thì tôi sẽ vạch hết những sự bí mật của cô cho mọi người hay.
Hình như Hiểu Phù đã trót làm một việc gì trái lương tâm nên nghe Ðinh Mẫn Quân nói vậy nàng không cãi bướng nữa, liền dịu giọng đáp:
- Mong chị nghĩ tình đồng môn, đừng có dồn ép tôi nữa.
- Tôi có bảo cô làm việc gì khó khăn đâu? Sư phụ sai chúng ta đi dò xét xem Tạ Tốn đang ẩn núp ở đâu. Hiện giờ vì hòa thượng này là người đã biết tin tức ấy nhưng y không chịu thổ lộ thì chớ, lại còn đả thương và giết chết mấy người trong bọn chúng ta. Tôi đâm mù mắt phải, cô đâm mù mắt trái của y như vậy rất công bằng, tại sao cô lại không dám hạ thủ?
- Tiểu muội không thể nhẫn tâm nên không nỡ hạ thủ đấy thôi.
- Nhẫn tâm ư? Sư phụ vẫn thường khen ngợi kiếm pháp của cô rất ác độc, tính nết rất cương nghở, không khác gì sư phụ. Nên sư phụ mới có ý định truyền ngôi trưởng môn cho cô ...
Hai sư tỷ muội cãi nhau, những người có mặt đều ngạc nhiên vô cùng.
Lúc này mọi người mới hiểu rõ đôi chút, biết Diệt Tuyệt sư thái người trưởng môn của phái Nga Mi rất cưng Hiểu Phù, có ý định truyền lại ngôi trưởng môn cho nàng, vì vậy Ðinh Mẫn Quân ghen tức. Không hiểu lần này Ðinh Mẫn Quân đã biết rõ một việc bí mật gì của Hiểu Phù mà định bêu riếu sư muội ở trước mặt mọi người như vậy.
Vô Kỵ tuy còn nhỏ, nhưng rất trông ân oán, y nghĩ tới lúc cha mẹ y tự sát, Hiểu Phù đối với y rất tử tế.
Nay y lại thấy Hiểu Phù bị Ðinh Mẫn Quân áp bức như vậy chỉ muốn nhảy ra tát tai Ðinh Mẫn Quân mấy cái mới hả dạ.
Ðinh Mẫn Quân lại nói tiếp:
- Tôi hãy hỏi cô điều này, ba năm trước đây sư phụ triệu tập tất cả môn đồ, tụ họp trên kim đỉnh để truyền dậy hai pho kiếm pháp mà sư phụ mới sáng tác là Diệt Kiếm và Tuyệt Kiếm. Hôm đó tại sao cô lại không tới? Thấy cô vắng mặt sư phụ đã nổi trận lôi đình, bẻ gãy cả thanh trường kiếm và nói rằng từ nay trên đời này sẽ không có hai pho kiếm pháp đó nữa.
Hiểu Phù vội đáp:
- Hôm ấy tiểu muội đang ở Cam Châu, bỗng sinh bệnh, chân tay không cử động được. Việc này tiểu muội đã thưa cùng sư phụ rồi, tại sao sư tỷ còn nhắc lại?
- Việc ấy cô chỉ có thể giấu được sư phụ thôi, chứ giấu tôi sao được? Có một điều có điều nữa tôi định hỏi cô, nếu cô đâm mù mắt trái của tên hòa thượng này thì tôi không hỏi nữa.
- Sao chị không nghĩ đến tình đồng môn với nhau gì cả?
- Cô có chịu đâm không?
- Chị yên trí, dù sư phụ có truyền ngôi trưởng môn cho tiểu muội, tiểu muội cũng không dám nhận đâu.
- Giỏi lắm! Nói đi nói lại, cô cứ cho là tôi ghen tức với cô phải không? Có chổ nào tôi không bằng cô mà phải được cô nhường cho thì tôi mới chiếm được ngôi trưởng môn ấy ...Cô có chịu đâm hay không?
- Nếu tiểu muội có làm việc gì không nên không phải, sư tỷ khiển trách tiểu muội đâu dám không thuận lòng, ở đây có mấy bạn của các môn phái, hà tất chở cứ phải áp bức tôi ...
Nói tới đó, Hiểu Phù đã ứa nước mắt. Ðinh Mẫn Quân cười nhạt hỏi tiếp:
- Hừ, sao tôi lại không biết, trong lòng cô đang chửi rủa cô. Ba năm trước đây, cô ở Cam Châu có sinh bệnh ư? Sinh thì có sinh, nhưng không phải sinh bệnh mà là sinh ra một đứa con.
Nghe Ðinh Mẫn Quân nói chưa dứt, Hiểu Phù quay mình cắm đầu chạy ngay.
Biết nàng thế nào cũng bỏ chạy, Ðinh Mẫn Quân đã nhanh chân, tiến lên giơ kiếm ra ngăn lại và nói:
- Tôi khuyên cô ngoan ngoãn nghe lời tôi mà đâm ngay mắt của tặc hòa thượng này đi, bằng không tôi phải hỏi cho ra, coi cha của đứa bé là ai? Và hỏi cô tại sao một đệ tử của danh môn chính phái lại đi bảo vệ cho một yêu tăng của Ma Giáo như vậy?
- Chị ...Chị có để cho em đi không?
Ðinh Mẫn Quân dí mũi kiếm vào ngực Hiểu Phù lớn tiếng hỏi tiếp:
- Con đẻ mà cô sinh ra hiện giờ ở đâu? Cô là vợ chưa cưới của Võ Ðang lục hiệp Hân Lợi Hanh tại sao cô lại đẻ con với người khác?
Vô Kỵ ngẩn người ra nghĩ thầm:
- Kỷ cô nương là một người hiền lành ngoan ngoãn, tại sao cô lại thất tiết, bất trinh như thế được?
Vô Kỵ chỉ là đứa trẻ mới mười ba tuổi, tất nhiên chưa hiểu rõ việc trai gái ra sao nhưng Ngộ Xuân, Bành hòa thượng và bọn Tây Linh Tử thì ngạc nhiên hết sức.
Hiểu Phù mặt nhợt nhạt , cứ tiến về phía trước.
Ngờ đâu, Ðinh Mẫn Quân không nể nang chút nào đã đâm ngay một kiếm vào cánh tay nàng, sâu đến tận xương.
Bị thương khá nặng, Hiểu Phù không sao nhịn được nữa, liền rút kiếm ra và nói:
- Nếu sư tỷ còn áp bức tôi nữa tôi sẽ không vị nể nữa đâu!
Ðinh Mẫn Quân biết chuyện ngày hôm này không sao hàn gắn lại được nữa liền nghĩ thầm:
- Ta đã vạch rõ việc bí mật của nàng cho mọi người rỗ tất nhiên nàng phải giết ta để diệt khẩu. Võ công của ta lại kém nàng nhiều nếu ra tay đấu thì thế nào ta cũng bị bại trận.
Nghĩ như vậy, nhân lúc Hiểu Phù không đề phòng, Ðinh Mẫn Quân đâm ngay vào cánh tay phải của nàng một nhát kiếm.
Sau nàng thấy Hiểu Phù nói như vậy liền múa kiếm tấn công luôn.
Hiểu Phù bị đâm nhát kiếm đó rất đau, lại thấy sư tỷ của mình ra tay toàn giở những thế kiếm rất ác độc nên nàng cũng phải dùng tay trái để chống đỡ.
Nàng biết nếu nhường nhởn thế nào nàng cũng bị người sư tỷ ác dộc bất nhân đó giết hại.
Nàng nhanh tay múa kiếm, chống đỡ luôn mười hai thế.
Những người có mặt tại đó đều là hàng hảo thủ của võ lâm thấy Hiểu Phù bị thương nặng như vậy biết là có khuyên giải cũng vô ích, hơn nữa không biết bênh ai cho phải nên người nào người nấy chỉ giương mắt nhìn nghĩ thầm:
- Phái Nga Mi là một trong bốn đại môn phái, kiếm pháp tất nhiên phải siêu tuyệt.
Hai chị em Hiểu Phù càng đấu càng kịch liệt.
Phần vì vết thương chảy máu ra nhiều, phần vì dùng tay trái cầm kiếm đối địch nên Hiểu Phù võ công tuy hơn hẳn Mẫn Quân thật nhưng nhất thời không sao thắng nổi đối thủ. Cũng may, xưa nay Ðinh Mẫn Quân vẫn e ngại tài ba của sư muội nên không dám dồn ép quá.
Nàng chỉ muốn chống đỡ và cầm cự cho tới khi Hiểu Phù mất máu nhiều rồi kiệt lực mà thảm bại.
Nàng đã thấy Hiểu Phù bắt đầu đuối sức, kiếm pháp rối loạn, hình như chịu đựng không nổi nữa, liền giở thế kiếm độc ra tấn công lia lịa.
Ðầu vai phải của Hiểu Phù lại bị đâm trúng một kiếm, máu tươi chảy ra như suối, chẳng trong mấy chốc đã ướt nửa cái áo, trông thật thảm thương.
Bành hòa thượng bỗng lên tiếng nói:
- Kỷ cô nương, mau lại đây đâm nốt mắt trái của mỗ đi, Bành mỗ cám ơn cô nương nhiều lắm rồi nên không thể nhìn cô nương bị giết thê thảm.
Tuy nhiên Hiểu Phù cũng dư hiểu là cả hai đều lâm vào ngõ cụt.
Lúc này dù nàng có đâm mù mắt của Bành hòa thượng đi nữa, Ðinh Mẫn Quân cũng không để cho nàng yên.
Nếu hôm nay nàng không nhân dịp này mà diệt trừ Ðinh Mẫn Quân thì sau này Ðinh Mẫn Quân sẽ gây họa lớn.
Thấy Ðinh Mẫn Quân càng đánh càng giở toàn thế kiếm hiểm độc, Bành hòa thượng vừa hét vừa chửi rủa:
- Con ác phụ không biết hổ thẹn! Thảo nào giang hồ đã đặt cho mi biệt hiệu Ðộc Thủ Vô Diệm Ðinh Mẫn Quân! Quả nhiên mặt mũi mi xấu như Chung Vô Diệm, lòng của mi độc như rắn rít. Nếu trên giang hồ này thiếu nữ nào cũng như mi, ai thấy cũng phải nôn mửa thì đàn ông trên thiên hạ đều phải đi tu.
Sự thực Ðinh Mẫn Quân tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm.
Bành hòa thượng rất hiểu đời và tâm lý của thiếu nượ. Bất cứ đàn bà con gái nào, dù xấu hay đẹp cũng không ưa người ta chê mình.
Y thấy tình thế nguy ngập đành đặt điều và gọi bừa cái biệt hiệu Ðộc Thủ Vô Diệm như vậy là để chọc tức Ðinh Mẫn Quân, khiến nàng ta tức giận mà quay lại đối phó với mình mà để cho Hiểu Phù có dịp thoát thân hay ít ra cũng có thời gian mà băng bó vết thương.
Ngờ đâu Ðinh Mẫn Quân cũng khôn ngoan và giảo hoạt vô cùng.
Nghe Bành hòa thượng nói xấu mình như vậy, trong lòng tức giận vô cùng nghĩ thầm:
- Ðể ta giết xong con nhãi Hiểu Phù này đã, còn tên hòa thượng khốn nạn kia, đã bị trói nằm đấy đào tẩu đi đâu cho được ...
Nghĩ đoạn, nàng vẫn tiến lên tấn công Hiểu Phù mặc cho Bành hòa thượng tiếp tục mắng nhiếc:
- Kỷ nữ hiệp là một thiếu nữ trong sạch, trên giang hồ ai mà chẳng biết. Nhưng Ðộc Thủ Vô Diệm Ðinh Mẫn Quân không biết xấu hổ, tưởng mình xinh đẹp, chọc ghẹo Hân Lợi Hanh của phái Võ Ðang, định cướp người yêu của sư muội.Ngờ đâu Hân Lợi Hanh không thèm đếm xỉa tới nên Ðinh Mẫn Quân mới tức giận đem lòng oán hận mà hại nữ hiệp. Hà hà! Mi không soi gương mà xem ... Hai gò má cao như trứng vịt, mồm to như tô máu, da mặt vàng khè, mình mẩy gầy gò như que củi. Con người xấu xí như thế, khi nào Hân lục hiệp thèm để ý đến? Không biết thân biết phận mi còn theo đuổi người ta mà tống tình luôn.
Ðinh Mẫn Quân nghe tới đó, không sao nhịn được, liền quay lại nhảy tới trước mặt Bành hòa thượng , giơ kiếm đâm luôn vào mồm y.
Ðột nhiên từ trong bụi rậm một người phi ra, vừa quát lớn vừa nhảy tới trước mặt Bành hòa thượng đỡ ngọn kiếm của Ðinh Mẫn Quân.
Thân pháp của người đó nhanh khôn tả.
Ðinh Mẫn Quân không kịp thu kiếm lại nên mũi kiếm đâm sụt vài trán của người đó, dồng thời người đó cũng kịp múa chưởng đánh vào ngực Ðinh Mẫn Quân một cái nghe "bình" một tiếng thật lớn.
Ðinh Mẫn Quân bị đánh bắn tung ra ngoài xa mấy bước ngã lăn ra đất, mồm hộc máu tươi, thanh kiếm của nàng vẫn còn cắm sâu trên trán của người kia.
Ai có mặt tại đó đều đoán chắc người lạ mặt ấy không thể sống sót được.
Tây Linh Tử nhìn kỹ mặt người nọ rồi kinh ngạc la lớn:
- Bạch Quy Thọ! Bạch Quy Thọ!
/102
|