Chương 2:
Tim Bối Duyệt nhảy dựng lên, không được tự nhiên, nói trong lòng: Cô gái ngốc, tớ rất muốn làm mẹ cậu.
Nghĩ đến ánh mắt sâu thẩm còn có côn ŧᏂịŧ thô to nóng hổi của người nọ, Bối Duyệt âm thầm nuốt nước miếng, qυầи ɭóŧ ẩm ướt dính dính làm cô xấu hổ.
"Con gái ngoan, mau về nhà nào." Bối Duyệt lặng lẽ thoát khỏi cánh tay Lăng Nhiên, gió thổi vô chân có chút lạnh.
"Được, Bối Duyệt cậu chiếm tiện nghi tớ, đừng chạy!"
Hoàng hôn buông xuống, là bóng dáng nữ sinh hoan thanh tiếu ngữ* tùy ý chạy như bay.
*Hoan thanh tiếu ngữ: cười nói vui vẻ
"Oa... Thơm quá thơm quá." Lăng Nhiên đá văng giày, quăng cặp sách lập tức chạy tới bàn ăn.
Bối Duyệt đi theo phía sau, cất gọn giày: “Cậu có thể chạy từ từ không... Aizzz, rửa tay rồi mới ăn nha."
"Aaaa...Duyệt Duyệt cậu là cái đồ cổ hủ, lại bắt đầu nói, mẹ tớ cũng không nói nhiều như cậu đâu!" Lăng Nhiên xé cánh gà nhét vào miệng, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Bối Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi nấu ăn xong dì giúp việc liền rời đi, chỉ còn lại hai cô, Lăng Nhiên càng thêm tự do tiêu sái không cần hình tượng, từ ống tay áo móc ra nịt ngực ném lên sô pha.
"Ai nha... Thoải mái quá." Ánh mắt thoáng nhìn qua Duyệt Duyệt: “Dừng dừng dừng, đừng nói, tớ biết tớ không thục nữ, tớ tự mình phê phán trước."
Ai ngờ khóe miệng Bối Duyệt cong lên, bàn tay bỏ vào trong áo bắt chước Lăng Nhiên cởi nội y: “Chiêu này không tồi."
Không có nội y gò bó, Bối Duyệt cảm thấy cả người như nhẹ đi hai cân.
Lăng Nhiên trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi không phải Duyệt Duyệt nhà ta, Duyệt Duyệt nhà ta sẽ không như vậy! Duyệt Duyệt cũ đi đâu rồi? Yêu quái mau mau hiện hình!"
Hai người náo loạn một trận: “Được được, mau ăn cơm, coi chừng nguội."
"Thật nhiều đồ ăn ngon, Duyệt Duyệt cậu ăn nhiều chút, sao đây đó đều là món cậu thích vậy nhỉ." Lăng Nhiên thuận miệng nói.
Một câu không có ý tứ, lại gieo trong lòng Bối Duyệt vô vàn gợn sóng.
Đây là người nào đó đang nhớ cô?
Đôi mắt anh sâu như biển cùng đôi môi luôn treo ý cười, Bối Duyệt không khỏi xuân tâm nhộn nhạo.
“Duyệt Duyệt, không cần dọn đâu, ngày mai có dì tới làm là được rồi.” Lăng Nhiên ôm gối nằm trên sô pha tiến vào thời gian hiền giả*.
*Hiền giả là một bậc hiền triết, một bậc thánh hiền.
Động tác của Bối Duyệt vẫn tiếp tục: “Thuận tay rửa thôi, không có việc gì.”
Cô thuận tiện cắt quả dưa hấu, cầm hai cái muông dự tính mỗi người ăn một nửa, lại nhớ đến anh nửa đêm sẽ quay về, lại cất nửa trái vào tủ lạnh.
Ăn dưa hấu xong, Bối Duyệt rửa tay, dự định lấy đề thi ra làm, bị Lăng Nhiên giật lấy: “Cầu xin cậu, Duyệt Duyệt, tha cho tớ đi, ngày mai cuối tuần, đêm nay cần phải happy. Thời gian quý giá như vậy, sao có thể làm bài thi, hả?”
Bộ dáng vô cùng đau đớn làm Bối Duyệt buồn cười.
/194
|