Chương 3:
“Vậy cậu muốn happy như nào?”
“Chúng ta lên phòng xem phim đi.” Lăng Nhiên vẻ mặt thần bí.
“Cái này là sao?” Bối Duyệt không hiểu ra sao, thấy phim có chút kì lạ.
“Tưởng Tâm đưa.” Tưởng Tâm, trùm trong ban tự nhiên, trong tay nắm giữ tiểu thuyết, truyện tranh, phim ảnh không lành mạnh.
“Này?” Cuối cùng Bối Duyệt đã biết nguyên nhân tại sao Lăng Nhiên kích động như vậy, thì ra là rủ cô tới xem phim cấm.
“Đừng chạy mà.” Túm chặt Bối Duyệt đang muốn bỏ chạy, Lăng Nhiên đè thấp giọng: “Nghe nói bộ phim này siêu hay, tới đây, sách cấm còn không sợ, sao có thể sợ phim cấm?”
Lăng Nhiên ép Bối Duyệt lên giường, mở máy tính, nhất thời trong phòng chỉ có tiếng điều hòa và tiếng khởi động máy tính.
Phim cấm Hàn Quốc luôn có cảm giác chân thật, cốt truyện mới mẻ diễn xuất tinh tế. Hai người đều bị hấp dẫn bởi cốt truyện, nhìn không chớp mắt.
Đột nhiên màn ảnh chuyển cảnh, đến cảnh nam chính nổi điên đè lên người nữ chính, quần áo từng thứ một bị ném xuống sàn, chỉ để lộ ra ngoài dáng người quyến rũ hấp dẫn của nữ chính.
“Oa…Lộ cỡ này luôn sao… Kí©ɧ ŧɧí©ɧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Một lát sau, cặp mông cứng rắn cũng bắt đầu nhấp, thân hình cường tráng, vẻ mặt hứng thú nằm trên người nữ chính điên cuồng cắm vào. Thậm chí còn nắm lấy núʍ ѵú non mềm gặm cắn, âm thanh dính nhớp làm hai thiếu nữ vô cùng xấu hổ.
Từ trước đến nay Lăng Nhiên miệng lưỡi lợi hại, nay lại mất can đảm, kêu nháo muốn xem là cô ấy, chịu không nổi cũng là cô ấy.
Gương mặt Lăng Nhiên ửng hồng như trái cà chua, không khí xấu hổ giữa hai người tỏa ra khắp nơi. Bối Duyệt bất đắc dĩ bang một tiếng tắt máy tính, chạm vào đầu Lăng Nhiên: “Cậu nha! Cũng biết ngại ngùng sao?”
Lăng Nhiên giống một cục thịt, hừ hừ hai tiếng vùi đầu vào chăn.
Bối Duyệt sợ cô mắc cỡ, đá chân bạn thân một cái rồi rời phòng.
Tuy trên mặt Bối Duyệt tỏ vẻ bình thường, thực chất gương mặt đã nóng rực. Cô vỗ vỗ mặt, âm thầm kiềm nén kích động trong lòng.
Cô ngồi vào ghế sô pha dưới phòng khách, chân có chút nhũn ra, qυầи ɭóŧ lại dính dính ướt ướt. Lúc này cô rất nhớ Lăng Thanh Thầm, muốn anh giống đêm đó bá đạo hôn môi, muốn anh vội vàng vuốt ve người mình, men say làm cả hai đều mê muội.
Người đàn ông kia làm cô trầm luân, ngày đêm nhung nhớ si mê người đàn ông này.
Lăng Thanh Thầm, ba ba của Lăng Nhiên.
Anh kết hôn sinh con sớm, dù 37 tuổi nhưng vẫn kiên trì rèn luyện sức khỏe không hề giống người đã gần 40. Năm tháng mang cho anh không có tang thương chỉ có thành thục, khí chất kín đáo càng mê người.
“Duyệt Duyệt!” Âm thanh trên lầu đánh gãy suy nghĩ mơ màng của cô: “Cậu ở dưới lầu làm gì vậy?”
Cô ngẩng đầu trả lời: “Tớ làm đề một lát.”
“Ai nha, cậu thật nhàm chán.”
“Chúng ta đã lớp 12. ” Bối Duyệt nhẹ giọng nói: “Cậu muốn làm cùng tớ không?”
“Không cần, tớ buồn ngủ quá tớ muốn đi ngủ.”
Cái đầu nhỏ trên lầu lập tức rụt trở về, yên lặng không một tiếng động.
Bối Duyệt lắc đầu: “Bé lười.”
Tâm tư hỗn loạn bị đánh gãy, cô dứt khoát đặt tâm tư vào làm đề. Từ huyền quan* truyền đến tiếng động, một tờ đề đã gần xong, cô đang làm các câu nâng cao cuối bài.
*huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách
Đang đắm mình trong suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng động cô ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Thanh Thầm.
Anh đưa tay kéo cà vạt, cúc áo bị cởi hai nút, xương quai xanh lấp ló dưới lớp áo. Mang theo men say: “dáng vẻ khổ đại cừu thâm**, làm đề Olympic Toán?”
**Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng
Xem ra không phải hoàn toàn say, còn có thể nói giỡn.
Bối Duyệt bị âm thanh ngà ngà say của anh làm xao đãng tinh thần, trên mặt lạnh lùng trong lời nói lại ẩn chứa giận dỗi: “Không phải, là Cát Quân* ra đề.”
Gia Cát Quân (tiếng Trung: 諸葛均; bính âm: Zhuge Jun; ? - 263?), không rõ tên tự, là quan viên, tướng lĩnh nhà Quý Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Lạnh lùng đáp trả, lại vẫn làm anh cười ra tiếng.
Tiếng cười rất trầm, rất vang chám vào tai Bối Duyệt, đáy lòng run lên. Cô nghĩ rằng đêm nay sẽ không chờ được anh, ngoài ý muốn chờ tới khi anh về.
Cuối cùng anh cũng cởi cà vạt ném qua một bên, đầu tóc có chút hỗn loạn, một chút cũng không ảnh hưởng tới mị lực của anh.
“Sao giờ này còn chưa ngủ?” sắc mặt Lăng Thanh Thầm tiêu sái*, âm thầm chú ý đến cô.
*Tiêu sái: Phóng khoáng, thanh cao.
Ngìn bộ dáng nhíu mày cắn bút, rất là đáng yêu.
“Còn vài bài, vốn định làm xong.” Suy nghĩ bị quấy rầy, lại bị anh nhìn chằm chằm, cô cảm thấy bản thân sắp bị thiêu cháy.
Dứt khoát đặt bút sang một bên, đứng dậy đi bưng cho trà giải rượu đã sớm chuẩn bị cho anh.
Lời tác giả:
Lão nam nhân lên sân khấu ~~~
/194
|