Chương 26:
Hai người đều mang dáng vẻ hỗn độn, Lăng Thanh Thầm một thân tây trang đã sớm nhăn nhúm, áo sơmi trắng cũng dính chút máu, trên tay quấn lấy băng gạc trông rất chật vật.
Còn Bối Duyệt đáng thương hơn nhiều, trên mặt khóe miệng đều sưng đỏ. Trên người nhiều chỗ bị trầy da, Lăng Thanh Thầm nhìn thấy càng đau lòng.
Đáy mắt phẫn nộ, đầu sỏ gây tội kia anh tuyệt đối không bỏ qua.
Cởi bỏ áo khoác dơ, Lăng Thanh Thầm đứng dậy đi về phía phòng tắm pha nước cho cô. Anh vừa đứng dậy, ánh mắt Bối Duyệt lập tức chuyển động theo anh.
Miệng cô tuy nói không sao, nhưng thật ra cơn khủng hoảng trong lòng còn chưa tan. Lăng Thanh Thầm hiểu được nỗi sợ của cô, vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
“Ngoan, anh đi pha nước cho em tắm, ngâm mình thả lỏng một chút.” Anh vẫn bị cô giữ lại, Bối Duyệt túm chặt tay anh.
Lăng Thanh Thầm nhận ra bàn tay cô đang run, ôn nhu khuyên bảo: “Bé ngoan, anh đi pha nước ấm sẽ ra liền với em.”
Dỗ dành một lúc tay anh mới được: “Giải thoát: “.
Điều chỉnh độ ấm, chờ nước đầy bồn là được, bồn tắm rất lớn muốn đầy phải mất một lúc. Anh ra ngoài muốn luộc hai trái trứng gà cho cô lăn mặt, Bối Duyệt thấy anh từ phòng tắm muốn đi ra ngoài, lập tức đứng lên đi theo phía sau.
Lăng Thanh Thầm vừa đau lòng vừa buồn cười, cô giống cái đuôi nhỏ bám dính sau lưng.
Anh lấy hai quả trứng gà rửa sạch đặt trong nồi, lại xoay người hỏi cô: “Đói bụng không, trong nồi còn có cháo.”
Bối Duyệt lắc đầu, cô cảm thấy cổ họng đau rát, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc. Lăng Thanh Thầm tiếp tục hâm nóng ly sữa bò cho cô, độ ấm vừa đủ liền đưa cô, cô ngửa đầu "‘ừng ực ừng ực..."’ uống hết một hơi.
Uống có chút vội, cuối cùng còn có vài giọt theo khóe miệng chảy ra ngoài.
Ánh mắt Lăng Thanh Thầm buồn bã, nâng cằm cô lên dùng môi mình giúp cô liếʍ sạch, Bối Duyệt như tìm được chỗ dựa vội vàng ôm chặt lấy anh.
Cô nhón mũi chân, dâng đôi môi lên cho anh.
Lăng Thanh Thầm ôm lấy cô, vòng tay ôm lấy eo cô, một tay chống lên bàn ăn động tình hôn môi. Hận không thể đem người khảm vào cơ thể, đi nơi nào cũng có thể mang cô theo, không bao giờ sợ cô gặp chuyện gì nguy hiểm.
Nồi trứng bắt đầu bốc ra hơi nước, phát ra âm thanh ‘ục ục", làm hai người bừng tỉnh.
Lăng Thanh Thầm vội vàng buông cô ra, áp chế du͙© vọиɠ.
Anh xoa lên môi cô: “Nên đi tắm thôu.”
Chân cô mềm nhũn bất động, anh nén cười duỗi tay ôm cô vào lòng, Lăng Thanh Thầm thầm may mắn bản thân chưa già đến mức ôm kiểu công chúa cũng ôm không nỗi.
Anh cẩn thận bước lên bậc thang, sợ cục cưng bị đυ.ng đầu.
Quả nhiên, bồn tắm đã sớm chứa đầy nước sắp tràn ra bên ngoài.
Đem người đặt trên ghế: “em ngâm mình một lúc, anh ở bên ngoài chờ em?”
Cô vẫn không chịu thả người, Lăng Thanh Thầm thở dài: “Anh không thể tắm rửa với em được.” Nói xong, chú già đỏ mặt
/194
|