Chương 27:
Ánh mắt Bối Duyệt chuyển động, trên mặt đỏ bừng có chút ý động. Lăng Thanh Thầm liên tục chạy trối chết: “Để anh đi lấy quần áo cho em tắm.”
Bước vào bồn tắm, Bối Duyệt trốn vào trong bồn nước, dòng nước ấm áp bao quanh cô xua tan cái lạnh lẽo của đêm nay. Đây là phòng tắm của Lăng Thanh Thầm, trong đây nơi nơi đều là hơi thở của anh, nhớ khi nãy anh bị cô dọa sợ, cuối cùng cô cũng nở nụ cười.
Lăng Thanh Thầm nhớ cô có để lại mấy bộ quần áo ở phòng cho khách, đột nhiên nhớ tới cái qυầи ɭóŧ, chuyện hoang đường nhất mà anh từng làm, không tránh được đỏ mặt.
Kiềm chế tâm tư xao động, tiếp tục tìm đồ ngủ cho cô. Nhưng đồ cô để lại đây toàn váy ngủ mùa hè, mặc như vậy sẽ bị cảm lạnh, Lăng Thanh Thầm quyết định lấy đồ của mình cho cô mặc.
Nhìn thời gian đã trôi qua một hồi lâu, Bối Duyệt thì không có động tĩnh gì, Lăng Thanh Thầm lo lắng chạy nhanh tới gõ cửa: “Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt?”
Không ai trả lời.
“Duyệt Duyệt, em có sao không?”
Lăng Thanh Thầm sợ cô xảy ra chuyện gì đó, lập tức mở cửa. Anh vọt vào thì thấy đối phương đang nhìn mình với ánh mắt giảo hoạt, thì ra là cô cố ý. Không cẩn thận nhìn thấy cơ thể của cô, Lăng Thanh Thầm vội vàng rời khỏi phòng tắm.
Thấy cô còn có tâm tư trêu đùa mình, nhẹ nhàng thở ra. Anh đặt quần áo sạch sẽ lên ghế: “Xong thì ra đây, anh bôi thuốc cho em.”
Lúc anh bôi thuốc, Bối Duyệt rất ngoan ngoãn không có quấy rối.
Ngược lại Lăng Thanh Thầm xuân tâm nhộn nhạo, thật vất vả mới kết thúc anh lập tức đứng dậy đi lấy trứng gà, thuận tiện giải cứu cho mình.
Dùng trứng gà lăn vết thương, cơn giận mới tiêu tán một ít lại tới tăng cao.
Âm thầm nghĩ, đêm nay phải chăm sóc Vương Vĩ thật tốt.
Chờ lăn xong trứng gà, vỏ trứng cũng bị anh nóp nát.
Lăng Thanh Thầm nhìn lòng trắng non mềm lộ ra, ngơ ngác hỏi cô: “Em có muốn ăn không?” Bối Duyệt thấy anh như đồ ngốc: “Không ạ.”
Nói xong, liền chui vào chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Buổi tối này, thật sự quá mệt mỏi.
Lăng Thanh Thầm hơi hé miệng muốn nói đây là phòng anh, nhưng thấy cô mệt mỏi nằm trong chăn vẫn còn nhíu mày, rốt cuộc cũng không mở miệng.
Anh ném trứng gà vào chén, ngồi ở mép giường giúp cô sửa chăn.
Cô thuận thế áp má vào tay anh.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, hai người không ai nói chuyện, nhưng rất bình yên.
Lăng Thanh Thầm nhìn cô, muốn cả đời bảo vệ cho cô. Không hề báo trước, nước mắt nóng bỏng rơi xuống tay anh.
“Lăng Thanh Thầm, sao chú đối xử với em tốt thế?”
Giọng nói rầu rĩ xen chút nức nở thật đáng thương.
Lăng Thanh Thầm không biết trả lời thế nào, nào có lý do.
“Chú không cần đối tốt như vậy. Nếu chú vì thương hại mà đối tốt với em, thì em đây tình nguyện không cần.” nước mắt liên tục lăn xuống tay anh bỏng rát.
Cô nức nở, kiên định: “Nếu cho em hy vọng rồi đột nhiên lấy đi, thì chú rất tàn nhẫn.”
“Em tình nguyện, chưa bao giờ hối hận vì yêu chú.”
/194
|