Chương 8:
Kỳ thật Bối Duyệt có thể lý giải việc anh chần chờ và băn khoăn, cô cũng có suy nghĩ như vậy. Nếu như Lăng Nhiên biết chuyện cô với Lăng Thanh Thầm qua lại, có tức giận phẫn nộ không, có khi Lăng Thanh Thầm lại cảm thấy cô chỉ ham mê vật chất của anh.
Bản thân một lòng chân thành có bị xem là giả dối không, cảm thấy tình cảm cô giành cho anh không thật lòng.
Nhưng cô chắc chắn mình yêu anh.
Cũng có thể nói là luyến phụ tình kết*, ba cô mất khi cô còn nhỏ mẹ ruột lại không quan tâm nên cô chưa bao giờ trải nghiệm tư vị được người khác yêu thương chăm sóc, cho dù chỉ một bóng hình, cũng muốn bắt lấy.
*Luyến phụ tình kết: Tình cảm phát triển từ tình cha con.
Chưa bao giờ được nhận yêu thương, chỉ một chút thương hại cô đã rất cảm kích. Sau đó, càng lún sâu vào muốn lấy nhiều hơn.
Càng thích em một chút, càng yêu em một chút, ôm em một cái, hôn môi em.
Cô cũng có thể làm mọi thứ, chỉ cần anh yêu cô.
Bối Duyệt phát hiện ra ánh mắt anh nhìn cô khác với Lăng Nhiên, chứa đựng tìиɧ ɖu͙© thậm chí cô còn mặt dày suy đoán anh cũng yêu cô không thua gì cô yêu anh.
Nên đêm đó anh mang men say ôm lấy cô, thậm chí Bối Duyệt sướиɠ muốn khóc.
Cô nơm nớp lo sợ rúc vào ngực anh, sợ giây tiếp theo anh sẽ đẩy cô ra.
Nhưng anh ôm cô chặt hơn, hơi thở nóng hổi phả vào gò má cô. Ngực anh cứng cáp, cánh tay siết chặt sợ cô sẽ bỏ chạy.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Lăng Thanh Thầm thâm trầm tựa mặt biển hàm chứa yêu thương vô bờ.
Anh cười khẽ nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh nói: “Cô gái nhỏ... Vì sao luôn nhìn lén chú, hửm?"
Bối Duyệt lo sợ không nói gì, nhưng cô rất mềm... Như người không xương dựa vào ngực anh.
Ánh mắt anh càng có tính xâm lược, như có thể nhìn thấu cơ thể cô qua lớp quần áo. Lăng Thanh Thầm không cho phép cô trầm mặc, anh nhéo nhẹ mặt cô, mặt tiến lại gần.
Thoang thoảng mùi rượu vang đỏ, môi cọ môi: “Trả lời, vì sao?"
Bối Duyệt bị anh làm cho nói không ra lời, phải dựa vào anh mới có thể ổn định. Có dũng khí nói ra chuyện tình cảm đã nhịn gần hai năm, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Chú muốn biết sao?"
Giọng nói của người đàn ông nhiễm tìиɧ ɖu͙© trầm thấp khàn khàn: “Đương nhiên."
"Em yêu chú, Lăng Thanh Thầm."
Cho nên, ánh mắt cô luôn luôn đuổi theo anh, luyến tiếc không từ một chút cơ hội.
Cô sợ không có cơ hội, cho nên mỗi một giây đều quý trọng, khắc ghi anh trong đầu không bao giờ quên.
Bối Duyệt sẽ không quên ánh mắt anh lúc đó, thâm thúy có chút du͙© vọиɠ chiếm hữu nhìn cô. Giây tiếp theo, anh liền ngậm lấy môi cô.
Hương rượu say lòng người, anh hôn cô không biết quét, vội vàng đảo quanh từng ngóc ngách trong miệng cô.
Đầu lưỡi anh bên trong liếʍ láp, từng đợt ngứa ngáy truyền khắp người cô. Bối Duyệt chỉ có thể "ưm" mềm mại dựa vào lòng anh, chấp nhận anh nhiệt tình lấp đầy.
Dươиɠ ѵậŧ anh cứng rắn, va chạm cọ xát vào bụng nhỏ cô.
Cô đã từng tưởng tượng dáng vẻ của nó.
Rất lớn cũng rất thô.
Nóng bỏng cứng rắn.
/194
|