Chương 9:
Cô cũng ướt, nước không ngừng chảy ra làm qυầи ɭóŧ ẩm ướt. Tiểu huyệt ngứa ngáy, cô phối hợp với anh dính chặt vào người anh.
Dường như muốn khảm dươиɠ ѵậŧ anh vào trong cơ thể.
Lăng Thanh Thầm điên cuồng cuốn mυ"ŧ đầu lưỡi, quấn lấy cô cùng nhau trầm luân.
Bàn tay không khách khí mà tiến vào váy ngủ, dọc theo vòng eo mảnh khảnh hướng lên trên vuốt ve.
Ngón tay mang vết chai mỏng khiến cả người cô run rẩy, cổ họng Bối Duyệt phát ra rêи ɾỉ yêu kiều, giống mèo hoang nhỏ.
Âm thanh mềm mại càng làm Lăng Thanh Thầm hưng phấn, côn ŧᏂịŧ cọ vào bụng nhỏ của cô, bàn tay không chút do dự nắm lấy hai khối mềm mại trước ngực.
Hung hăng xoa nắn, anh nhịn không được tăng nhanh tốc độ xoa, côn ŧᏂịŧ mãnh liệt cọ xát người cô.
Hận không thể xé qυầи иᏂỏ cắm vào tiểu huyệt.
Bối Duyệt nhắm hai mắt hưởng thụ, bàn tay mạnh mẽ nóng hổi vuốt ve làm cô rất thích. Môi bị anh mυ"ŧ sưng lên, nhưng Bối Duyệt không muốn tách ra.
Cô câu lấy cổ anh, dựa xát vào anh.
Lăng Thanh Thầm nảy sinh ý định áp mông cô vào dươиɠ ѵậŧ: “Bé... Chú nhịn không được..."
Hơi thở nóng rực phun lên cổ cô, sau đó cô bị anh ôm lên. Bối Duyệt vòng lấy cổ anh, nội tâm một trận thấp thỏm.
Rốt cuộc muốn tới sao?
Có chút mong chờ cùng sợ hãi.
Cô bị ném lên giường, tiếp theo là cơ thể cao lớn đè xuống.
Tầm mắt nóng bỏng nhìn cô, đôi mắt cô đỏ hoe ươn ướt.
Cô một lòng chân thành, muốn anh biết được.
"Lăng Thanh Thầm."
Váy cô bị anh xốc lên, lộ ra cơ thể trắng nõn. Cơ thể thiếu nữ là vậy mềm mịn thơm tho, ánh mắt anh lập tức dính trên người cô, không dời mắt được.
Thiếu nữ ở dưới thân anh thẹn thùng mà dùng tay che chắn, rồi lại:bạo dạn nhìn thẳng anh.
Mắt Bối Duyệt nhìn thẳng anh, như ủng hộ anh lớn mật một chút.
Lớn mật mà chiếm hữu cô.
Quả thật Lăng Thanh Thầm bị ánh mắt cô tạo thêm động lực, xốc váy ngủ cô lên lộ ra cặρ √υ" trắng hồng. Anh giống như thiếu niên xốc nổi muốn nếm thử hương vị mới mẻ vội vàng cúi xuống nhấm nháp, dươиɠ ѵậŧ dựng lên kêu gào muốn hung hăng cắm vào mật huyệt.
Bối Duyệt nhìn anh hung hăng mà hoảng loạn, đầṳ ѵú bị anh mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ đến tê dại, cơn ngứa truyền khắp toàn thân.
Cơ thể non mịn run nhẹ, cô vô ý rêи ɾỉ, ôm đầu anh, một tiếng: “ Chú Lăng..."
Tiếng gọi "chú"" khiến anh lập tức dừng mọi hành động, Lăng Thanh Thầm bừng tỉnh.
Tay anh còn ở dây quần, quần tây bị anh kéo xuống một nửa lộ côn ŧᏂịŧ cương cứng, phía trên ướŧ áŧ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ.
Anh kéo quần lên, dươиɠ ѵậŧ kiêu ngạo bị che lấp.
Lăng Thanh Thầm buồn bã nhắm mắt từ trên người cô đi xuống, anh buồn rầu nói: “Bé... Là chú quá phận, xin lỗi em."
Giường khẽ rung, là khoảnh khắc anh ngồi dậy.
Lòng cô thấp thỏm, cô vội vàng giữ chặt anh khẩn cầu "Đừng đi."
"Không được." Anh kéo tay cô ra run rẩy: “Chú sẽ nhịn không được."
"Vậy không cần nhịn nữa."
Lăng Thanh Thầm trấn an vuốt đầu cô: “Em còn nhỏ."
......
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Bối Duyệt cũng mở miệng: “Em không ngại."
"Nhưng chú để ý." Lăng Thanh Thầm thở dài.
Một khắc im lặng, Lăng Thanh Thầm nhìn xuống sàn nhà, nói "Bé...Chú cũng..."
Lời nói chưa hết, anh đã đứng dậy rời đi.
Bối Duyệt nhìn ga giường xộc xệch, cô vuốt ngực mình. Núʍ ѵú còn đứng thẳng, là bị anh ngậm mυ"ŧ cho sưng cứng.
Trên người cô còn có mấy dấu hôn, nhắc nhở cô đây không phải là mơ.
Anh để lại câu nói kia là có ý gì, anh cũng...
Anh cũng để ý đến cô phải không?
Hay là... Anh cũng yêu cô?
Cô tình nguyện tin như vậy.
/194
|