Bách Khả, cô tắm đến chết ngạt trong đó rồi hả? Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào chói tai.
Tôi chậm chạp khoác áo choàng tắm lên, từ từ mở cửa phòng tắm, vốn có chút khẩn trương, nhưng mà sau khi thấy rõ hình ảnh của người nào đó, không khỏi tức cười.
Cười cái p, mau ra đây. Con sói nào đó vừa khôi phục hình người trợn mắt cả người bọc ga trải giường màu hồng , vị trí trên vai vừa khớp là cái nơ hình con bướm, thật sự giống nhân vật bà ngoại của sói hơn.
Anh thật sự là người sói sao? Mặc dù tận mắt nhìn thấy anh biến thân, tôi vẫn có chút không tin tưởng.
Nói nhảm, chẳng lẽ là người chó, mau đi ra cho tôi, tôi muốn tắm. Anh nhịn không được rống lên.
Tôi tặng phòng tắm cho anh, nhường cho anh tắm rửa. . . . . . Ôi chao, ai, ôi, không có cách nào thay quần áo.
Không lâu sau, đầu người họ Âm nào đó bóc ra hơi nóng ra khỏi phòng tắm, lần này đổi thành quấn khăn tắm của tôi.
Mặc dù rất tò mò, mặc dù có chút không thể tin, nhưng tôi không thể không thừa nhận, thân hình này không tồi.
Anh vẫn nên quấn gra giường đi. Tôi nhẹ giọng đề nghị, bộ dáng kia của anh, tôi chính là nữ chính thuần khiết, không phải là nữ chính lang sói!
(con gái ơi, không ngờ da mặt của ngươi cũng không mỏng nha.)
Dơ bẩn. Anh không chút khách khí lên giường.
Tôi kéo chăn lên, gói kỹ lưỡng chính mình, hai chúng tôi trên cùng một cái giường, một cái giường, một ngồi, một đứng, cứ nhìn nhau như vậy.
Một lúc sau, anh thở dài cam chịu nói: Muốn hỏi cái gì, hỏi đi.
Anh làm sao có thể là người sói?
Anh làm sao có thể là người?
. . . . . . !
Anh liếc nhìn đầy giễu cợt không phản bác tôi: Rất nhiều việc đều không có nguyên nhân, tồn tại chính là tồn tại. Hiểu chưa? !
Tôi gật đầu ấp úng, thận trọng nói: Vậy anh cũng thích máu hả?
Anh nhíu mày lại: Cô sợ tôi ăn cô?
Tôi theo bản năng lùi về sau mấy bước: Anh không ăn thịt người chứ?
Cô đoán xem?
Tôi cười khan, dưới chân lùi lại hai bước: Tôi tin tưởng anh là văn minh. . . . . . ôi chao, ai, ôi. . . . . . người sói văn minh.
Vậy cô đứng xa làm gì? Tới đây!
Tôi chần chừ không tiến lên Tại sao anh không trở về nhà?
Cô nghĩ rằng tôi muốn ở lại đây sao? Anh khó chịu nói thầm Bà nội nhìn thấy bộ dạng nhết nhác này của tôi lại càm ràm!
Vậy tôi giúp anh hong khô quần áo, anh về nhà đi.
Được thôi, trước tiên là giặt đồ, sau đó hong khô, thuận tiện nấu giúp tôi bữa tối, sau đó gọi một chiếc xe taxi.
Tôi ngây người không nói gì, chỉ có tên thiếu gia nhà giàu xấu xa này mới có thể sai bảo một người không quá quen thuộc một cách hùng hồn như vậy đi ? !
Đừng suy nghĩ bậy bạ, tôi không ăn thịt người, mau lên giường đi ngủ.
Anh thì sao?
Cô để ý nhiều như vậy không mệt hả? Nhanh tới đây.
Tôi giống như bị ức hiếp đi đến bên giường, thấy anh không có ý rời đi, lại hỏi: Tối hôm qua đến trước nhà tôi rõ ràng là con chó trắng. . . . . . ôi chao, ai, ôi. . . . . . sói trắng cũng là anh đi?
Ánh mắt cô có vấn đề sao?
Tôi lắc đầu.
Không có vấn đề thì tự mình xem? Người này đúng là khó nói chuyện, không nên chấp nhất với anh.
Anh sao lại bị thương? Làm sao có thể tới nhà của tôi?
Chân mày của anh hơi dãn ra, vừa nhớ lại vừa nói: Tôi cũng không rõ lắm, sau khi vào tới khách sạn mới phát hiện có người theo dõi, sau khi cô đi, bọn họ xuất hiện, một người trong bọn họ dùng đạn bạc bắng tôi bị thương, mặc dù chỉ là vết trầy da, nhưng lại làm cho tôi không cách nào biến lại thành người, tôi sợ hù dọa mọi người xung quanh, đành phải đánh hơi đi đến chỗ này, vốn chỉ muốn thử vận may, ai biết lại gặp phải người không phân biệt được sói và chó, đần độn u mê mời tôi vào cửa.
Thì ra người sói sợ đạn bạc, xem ra tiểu thuyết nói cũng không phải hoàn toàn sai.
Ai lại hãm hại anh nhiều lần như vậy?
Anh cau mày bất mãn Cô có thể thay đổi cách hình dung này? Cứ làm cho tôi có cảm thấy tôi đặc biệt bị người ta căm thù!
Tôi che miệng cười trộm Anh biết người cố ý hại anh nhiều lần là ai hả?
Anh trừng tôi một cái cảnh cáo, mày nhíu lại như một tòa núi nhỏ Nếu như tôi
/168
|