Editor: Hoa Trong Tuyết
Beta: lonbia214
Bà nội Âm nói, người sói lúc mới ra đời có hình người, sau khoảng hai đến ba tuổi sẽ biến thân lần đầu tiên.
Số tuổi càng lớn, sẽ khống chế biến thân từ từ quen thuộc, đến năm sáu tuổi có thể biến thân thành thạo, mà cũng không giống như trong phim ảnh hay miêu tả, chỉ có đêm trăng mới biến thân thành sói.
Dĩ nhiên, trừ lúc khẩn cấp, hoặc là khi bị thương, bọn họ sẽ không tùy tiện biến thân.
Theo như lời bà cụ nói, người sói ngoại trừ có thể hóa thân thành sói, tốc độ nhanh nhẹn, sức lực lớn, còn lại không khác người bình thường, tuổi thọ trung bình cũng chỉ khoản bảy mươi tuổi, cũng không phải là sinh vật bất tử.
Tôi hỏi bà nội Âm tại sao lại nói cho tôi biết những thứ này, vành mắt bà cụ khẽ cong, cười hiền lành Rất rõ ràng, vì bà muốn chọn cháu dâu cho mình.
Thái độ Âm Hạng Thiên ngả ngớn đáng đánh đòn hừ một tiếng, tôi thì hoa lệ ngã xuống!
Cháu là loài người thuần chủng mà! Tôi dùng lời nói nhắc nhở bà nội Âm.
Bà cụ lơ đễnh khoát tay tôi Vậy thì có làm sao, con cháu của người sói càng ngày càng ít, biết đi đâu tìm những đứa cháu dâu là người sói đây? Lại nói, bà cũng là con người, cũng chung sống với ông nội nó nhiều năm như thế.
Tôi im lặng một lúc lâu, mới lấy hết dũng khí nói Cám ơn bà nội yêu quý, nhưng mà, cháu không đồng ý.
Âm Hạng Thiên khinh thường liếc nhìn tôi nói Đừng đánh giá mình cao quá, cho dù cô đầu thai lần nữa, tôi cũng không chọn cô.
Tôi bị chê, nhưng mà, tôi rất vui vẻ Cảm ơn đại ân đại đức của anh, Bách Khả trọn đời không quên!
Chắc hẳn Âm Hạng Thiên rất có duyên với phụ nữ, có lẽ chưa bao giờ bị đối xử như vậy, có chút thẹn quá hóa giận, chỉ là, anh giận cũng không sao, có bà nội Âm ở đây, anh không dám lỗ mãng.
Cháu đi ra ngoài, bà muốn nói chuyện với Bách Khả một chút. Bà cụ phất tay đuổi người.
Âm Hạng Thiên xốc áo khoát lên, giận dữ trợn mắt nhìn tôi, mới bước ra khỏi phòng.
Bà cụ thân thiết cầm tay của tôi, cười hỏi Tối hôm qua bị dọa sợ?
Nếu như không xảy ra tai nạn xe, con sẽ bị anh ấy dọa sợ đến thét chói tai, nhưng mà, nước biển lạnh quá, não của con bị nước biển đông lạnh không dùng được nữa, phản ứng có chút chậm chạp.
Bà cụ vỗ tay của tôi, nói Có can đảm, bà nội quả nhiên không nhìn lầm.
Tôi bị choáng, bà cụ nghe không hiểu lời tôi hay là cố gắng xuyên tạc lời tôi nói nhỉ? Tôi nói rõ ràng, là bởi vì quá lạnh nên mới suy nghĩ chậm chạp, phản ứng trì độn, câu nói kia có thể biểu thị, tôi có can đảm à?!
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bà cụ cười híp mắt nói Cháu biết rõ Âm Tam Nhi là sói, còn có thể ngủ chung với nó, không cam đảm thì gọi là cái gì?
Tôi lại choáng, cần phải giải thích về việc này một chút Không phải như bà nghĩ đâu, cháu vốn là ở đây. . . . . .
Bà nội hiểu. Bà cụ ý vị sâu xa cắt đứt lời nói của tôi, chỉ là đôi mắt sáng long lanh cho thấy, bà cụ nghĩ sai lệch rồi.
Bà nội, chuyện tối ngày hôm qua không giống như bà tưởng tượng đâu. . . . . .
Bà nội hiểu.
Tôi khóc không ra nước mắt Bà nội, bà không để cho cháu nói hết sao?
Có chút chuyện nói quá rõ sẽ không còn thú vị. Bà yêu thương sờ sờ đầu tôi Đến ở cùng bà nội đi, làm bạn với bà, vẫn là câu nói kia, cho dù cháu và Âm Tam Nhi không thành đôi, thì bà nội vẫn yêu thương cháu.
Tôi cảm thấy bất lực, cũng không hiểu Tại sao vậy? Chúng ta rõ ràng mới quen biết. Tại sao bà lại kiên trì muốn cháu đến sống cùng?
Cháu hợp ý bà nội nha.
Beta: lonbia214
Bà nội Âm nói, người sói lúc mới ra đời có hình người, sau khoảng hai đến ba tuổi sẽ biến thân lần đầu tiên.
Số tuổi càng lớn, sẽ khống chế biến thân từ từ quen thuộc, đến năm sáu tuổi có thể biến thân thành thạo, mà cũng không giống như trong phim ảnh hay miêu tả, chỉ có đêm trăng mới biến thân thành sói.
Dĩ nhiên, trừ lúc khẩn cấp, hoặc là khi bị thương, bọn họ sẽ không tùy tiện biến thân.
Theo như lời bà cụ nói, người sói ngoại trừ có thể hóa thân thành sói, tốc độ nhanh nhẹn, sức lực lớn, còn lại không khác người bình thường, tuổi thọ trung bình cũng chỉ khoản bảy mươi tuổi, cũng không phải là sinh vật bất tử.
Tôi hỏi bà nội Âm tại sao lại nói cho tôi biết những thứ này, vành mắt bà cụ khẽ cong, cười hiền lành Rất rõ ràng, vì bà muốn chọn cháu dâu cho mình.
Thái độ Âm Hạng Thiên ngả ngớn đáng đánh đòn hừ một tiếng, tôi thì hoa lệ ngã xuống!
Cháu là loài người thuần chủng mà! Tôi dùng lời nói nhắc nhở bà nội Âm.
Bà cụ lơ đễnh khoát tay tôi Vậy thì có làm sao, con cháu của người sói càng ngày càng ít, biết đi đâu tìm những đứa cháu dâu là người sói đây? Lại nói, bà cũng là con người, cũng chung sống với ông nội nó nhiều năm như thế.
Tôi im lặng một lúc lâu, mới lấy hết dũng khí nói Cám ơn bà nội yêu quý, nhưng mà, cháu không đồng ý.
Âm Hạng Thiên khinh thường liếc nhìn tôi nói Đừng đánh giá mình cao quá, cho dù cô đầu thai lần nữa, tôi cũng không chọn cô.
Tôi bị chê, nhưng mà, tôi rất vui vẻ Cảm ơn đại ân đại đức của anh, Bách Khả trọn đời không quên!
Chắc hẳn Âm Hạng Thiên rất có duyên với phụ nữ, có lẽ chưa bao giờ bị đối xử như vậy, có chút thẹn quá hóa giận, chỉ là, anh giận cũng không sao, có bà nội Âm ở đây, anh không dám lỗ mãng.
Cháu đi ra ngoài, bà muốn nói chuyện với Bách Khả một chút. Bà cụ phất tay đuổi người.
Âm Hạng Thiên xốc áo khoát lên, giận dữ trợn mắt nhìn tôi, mới bước ra khỏi phòng.
Bà cụ thân thiết cầm tay của tôi, cười hỏi Tối hôm qua bị dọa sợ?
Nếu như không xảy ra tai nạn xe, con sẽ bị anh ấy dọa sợ đến thét chói tai, nhưng mà, nước biển lạnh quá, não của con bị nước biển đông lạnh không dùng được nữa, phản ứng có chút chậm chạp.
Bà cụ vỗ tay của tôi, nói Có can đảm, bà nội quả nhiên không nhìn lầm.
Tôi bị choáng, bà cụ nghe không hiểu lời tôi hay là cố gắng xuyên tạc lời tôi nói nhỉ? Tôi nói rõ ràng, là bởi vì quá lạnh nên mới suy nghĩ chậm chạp, phản ứng trì độn, câu nói kia có thể biểu thị, tôi có can đảm à?!
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bà cụ cười híp mắt nói Cháu biết rõ Âm Tam Nhi là sói, còn có thể ngủ chung với nó, không cam đảm thì gọi là cái gì?
Tôi lại choáng, cần phải giải thích về việc này một chút Không phải như bà nghĩ đâu, cháu vốn là ở đây. . . . . .
Bà nội hiểu. Bà cụ ý vị sâu xa cắt đứt lời nói của tôi, chỉ là đôi mắt sáng long lanh cho thấy, bà cụ nghĩ sai lệch rồi.
Bà nội, chuyện tối ngày hôm qua không giống như bà tưởng tượng đâu. . . . . .
Bà nội hiểu.
Tôi khóc không ra nước mắt Bà nội, bà không để cho cháu nói hết sao?
Có chút chuyện nói quá rõ sẽ không còn thú vị. Bà yêu thương sờ sờ đầu tôi Đến ở cùng bà nội đi, làm bạn với bà, vẫn là câu nói kia, cho dù cháu và Âm Tam Nhi không thành đôi, thì bà nội vẫn yêu thương cháu.
Tôi cảm thấy bất lực, cũng không hiểu Tại sao vậy? Chúng ta rõ ràng mới quen biết. Tại sao bà lại kiên trì muốn cháu đến sống cùng?
Cháu hợp ý bà nội nha.
/168
|