Editor: Hoa Trong Tuyết
Beta: Sakura Trang
Vào ở nhà họ Âm năm ngày, tôi nhận ra được một hiện thực tàn khốc!
Nhà họ Âm không phả là hào môn sâu như biển, mà là một ổ sói cực kỳ nguy hiểm.
Âm Tam Nhi tuyệt đối là, hoàn toàn, là một tên khốn kiếp! Bạch Xảo Dĩnh gọi anh rời giường, anh tìm tôi nổi giận, còn dùng mệnh lệnh cưỡng chế tôi không được phép để người khác làm giúp phần việc mình chưa hoàn thành.
Tôi không làm gì được anh, nhưng mà, không có nghĩa là tôi chịu đàn áp, học sinh tiểu học bị bắt nạt cũng có thể tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, tôi không thể học theo sao?
Nhưng mà, thái độ của bà nội Âm nhìn tôi bị ấm ức cũng không giải quyết, bà cũng không bênh vực cháu trai của mình, nhưng lại xem việc tôi và cháu trai của bà nháo loạn như vậy là trẻ con đùa giỡn. Ông trời, trẻ con nhà ai đùa giỡn lại có bộ dáng bị bắt nạt đến khổ sở giống tôi?!
Không chỉ có việc gọi anh dậy, bưng trà rót nước cho anh, còn phải kể chuyện cười làm cho anh vui, lại nói, nhìn đi tôi đâu có tướng làm diễn viên?!
Tố cáo không thành, tôi chỉ có thể cứng đối cứng, tôi nói với Âm Tam Nhi Anh không phải là người trả lương cho tôi, cũng không xây núi vàng cho tôi ở, tôi cũng không phải người làm thuê cho anh để kiếm sống.
Sau đó, anh nở nụ cười Không làm cũng phải làm!
Tôi nổi giận Tại sao? Tôi bị bán cho anh rồi hả?
Không có, chỉ là, khi cô bị vậy ở nhà vệ sinh nữ đã từng hứa sẽ nói gì nghe nấy, không phải cô quên chuyện này rồi chứ? Quên cũng không sao, cô chỉ cần nhớ rằng, tôi sẽ xử lý cô thế nào là được.
Tôi làm ra vẻ sợ hãi, cực kỳ sợ hãi nói Đó là nói đùa, sao có thể xem là thật?
Anh nhìn tôi khinh miệt, cười như không cười nói Tôi nói là nói giỡn thì mới là nói giỡn, hiện tại, tôi nói không phải!
Tôi bại trận, gương mặt khổ sở đến góc tường trồng nấm, tôi biết sai rồi! Từ nay về sau sẽ không bao giờ tốt bụng lung tung nữa, ai có thể quay ngược thời gian? Tôi sắp trở thành con dâu nuôi từ bé của họ rồi!
Ông trời khinh thường không thèm nhìn đến sự xám hối của tôi, cho nên, cuộc sống cực khổ của tôi vẫn tiếp tục diễn ra.
Trời chuyển sáng, tôi đứng trước cửa phòng Âm Tam Nhi nửa tiếng, đáng tiếc, hai chân nhất định không nghe sai bảo, đang chuẩn bị tâm lý, Bạch Xảo Dĩnh xuất hiện.
Tôi kéo cứu tinh lại, lắp bắp nói Chị Bạch, chị có thể dạy em làm cách nào để không bị lôi công đánh xuống được không?
Bạch Xảo Dĩnh chỉ cười không nói, bàn tay trắng nõn, một chuỗi chìa khóa bạc xuất hiện. Sau đó mở khóa, đẩy cửa, đi vào, làm liền một mạch.
Bên trong phòng yên tĩnh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi thấp thỏm nấp ở sau cánh cửa, sau năm phút, Bạch mỹ nữ chậm rãi đi ra, nụ cười không giảm nói Dậy rồi.
Tôi ôm lấy cánh tay của cô Hôn, có thể chỉ dạy cho em một ít kinh nghiệm được không?
Cô lắc đầu thần bí khó lường, bước chân nhanh nhẹn đi xuống lầu, tôi gãi gãi gương mặt, nghiêng đầu nhìn cửa phòng, trong lòng suy nghĩ, làm sao cô có thể làm được.
Bách Khả! Cô nhất định phải chết! Đột nhiên một tiếng hét vang dội khắp nhà họ Âm, âm lượng xông lên thẳng trời, làm hơn vạn chim chóc sợ hãi bay mất.
Tôi lấy tốc độ duy chuyển nhanh nhất, vèo — vèo — vèo, bước ba bước dài, chạy đến phòng khách ở lầu một.
Bách Khả, tới ăn sáng. Bà nội Âm hiền lành khẽ gọi.
Cháu no rồi, bà nội từ từ mà dùng. Tôi mang túi xách lên, vèo — vèo — vèo, lại bước nhanh ra nhà xe bên ngoài.
Hai người vức bỏ không quan tâm đến tôi, hai anh em bất nghĩa biến mất cả ngày đang nói chuyện với tài xế hôm nay sẽ đi xe nào. Nhìn thấy hành động quỷ dị của tôi, không khỏi tức cười.
Tam thiếu lại nổi đóa. Thiên Hoa nói.
Thiên Vũ lắc đầu Là lại giận chó đánh mèo rồi.
Chỉ hai người hiểu, tiểu nhân! Tôi lườm lườm nhìn hai người hừ một cái, giống như người thân bắt lấy cánh tay tài xế Chú Lưu, có thể đưa cháu tới trường trước được không?
Phong cảnh xung quanh nhà họ Âm rất đẹp, là khu nhà giàu địa linh nhân kiệt, mặc dù nơi này có rất nhiều ưu điểm, lại có một khuyết điểm duy nhất —— nó thực sự cách trường học quá xa, bên ngoài ngay cả một trạm xe buýt cũng không có.
Chú muốn đưa Bạch tiểu thư đến trường học. Lưu thúc khổ sở nói.
Tôi cúi đầu, cảm xúc nổi lên, ngẩng đầu, dụng tâm diễn trò Chú Lưu, chú giúp cháu một chút đi, cháu có chuyện gấp cần phải đến trường, tới trễ sẽ bị khấu trừ học phần, chú nhẫn tâm nhìn cháu nợ môn sao? Chú nhẫn tâm nhìn cháu lưu ban sao? Chú nhẫn tâm sao?
Chú Lưu vừa lau mặt, kéo cửa xe
Beta: Sakura Trang
Vào ở nhà họ Âm năm ngày, tôi nhận ra được một hiện thực tàn khốc!
Nhà họ Âm không phả là hào môn sâu như biển, mà là một ổ sói cực kỳ nguy hiểm.
Âm Tam Nhi tuyệt đối là, hoàn toàn, là một tên khốn kiếp! Bạch Xảo Dĩnh gọi anh rời giường, anh tìm tôi nổi giận, còn dùng mệnh lệnh cưỡng chế tôi không được phép để người khác làm giúp phần việc mình chưa hoàn thành.
Tôi không làm gì được anh, nhưng mà, không có nghĩa là tôi chịu đàn áp, học sinh tiểu học bị bắt nạt cũng có thể tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, tôi không thể học theo sao?
Nhưng mà, thái độ của bà nội Âm nhìn tôi bị ấm ức cũng không giải quyết, bà cũng không bênh vực cháu trai của mình, nhưng lại xem việc tôi và cháu trai của bà nháo loạn như vậy là trẻ con đùa giỡn. Ông trời, trẻ con nhà ai đùa giỡn lại có bộ dáng bị bắt nạt đến khổ sở giống tôi?!
Không chỉ có việc gọi anh dậy, bưng trà rót nước cho anh, còn phải kể chuyện cười làm cho anh vui, lại nói, nhìn đi tôi đâu có tướng làm diễn viên?!
Tố cáo không thành, tôi chỉ có thể cứng đối cứng, tôi nói với Âm Tam Nhi Anh không phải là người trả lương cho tôi, cũng không xây núi vàng cho tôi ở, tôi cũng không phải người làm thuê cho anh để kiếm sống.
Sau đó, anh nở nụ cười Không làm cũng phải làm!
Tôi nổi giận Tại sao? Tôi bị bán cho anh rồi hả?
Không có, chỉ là, khi cô bị vậy ở nhà vệ sinh nữ đã từng hứa sẽ nói gì nghe nấy, không phải cô quên chuyện này rồi chứ? Quên cũng không sao, cô chỉ cần nhớ rằng, tôi sẽ xử lý cô thế nào là được.
Tôi làm ra vẻ sợ hãi, cực kỳ sợ hãi nói Đó là nói đùa, sao có thể xem là thật?
Anh nhìn tôi khinh miệt, cười như không cười nói Tôi nói là nói giỡn thì mới là nói giỡn, hiện tại, tôi nói không phải!
Tôi bại trận, gương mặt khổ sở đến góc tường trồng nấm, tôi biết sai rồi! Từ nay về sau sẽ không bao giờ tốt bụng lung tung nữa, ai có thể quay ngược thời gian? Tôi sắp trở thành con dâu nuôi từ bé của họ rồi!
Ông trời khinh thường không thèm nhìn đến sự xám hối của tôi, cho nên, cuộc sống cực khổ của tôi vẫn tiếp tục diễn ra.
Trời chuyển sáng, tôi đứng trước cửa phòng Âm Tam Nhi nửa tiếng, đáng tiếc, hai chân nhất định không nghe sai bảo, đang chuẩn bị tâm lý, Bạch Xảo Dĩnh xuất hiện.
Tôi kéo cứu tinh lại, lắp bắp nói Chị Bạch, chị có thể dạy em làm cách nào để không bị lôi công đánh xuống được không?
Bạch Xảo Dĩnh chỉ cười không nói, bàn tay trắng nõn, một chuỗi chìa khóa bạc xuất hiện. Sau đó mở khóa, đẩy cửa, đi vào, làm liền một mạch.
Bên trong phòng yên tĩnh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi thấp thỏm nấp ở sau cánh cửa, sau năm phút, Bạch mỹ nữ chậm rãi đi ra, nụ cười không giảm nói Dậy rồi.
Tôi ôm lấy cánh tay của cô Hôn, có thể chỉ dạy cho em một ít kinh nghiệm được không?
Cô lắc đầu thần bí khó lường, bước chân nhanh nhẹn đi xuống lầu, tôi gãi gãi gương mặt, nghiêng đầu nhìn cửa phòng, trong lòng suy nghĩ, làm sao cô có thể làm được.
Bách Khả! Cô nhất định phải chết! Đột nhiên một tiếng hét vang dội khắp nhà họ Âm, âm lượng xông lên thẳng trời, làm hơn vạn chim chóc sợ hãi bay mất.
Tôi lấy tốc độ duy chuyển nhanh nhất, vèo — vèo — vèo, bước ba bước dài, chạy đến phòng khách ở lầu một.
Bách Khả, tới ăn sáng. Bà nội Âm hiền lành khẽ gọi.
Cháu no rồi, bà nội từ từ mà dùng. Tôi mang túi xách lên, vèo — vèo — vèo, lại bước nhanh ra nhà xe bên ngoài.
Hai người vức bỏ không quan tâm đến tôi, hai anh em bất nghĩa biến mất cả ngày đang nói chuyện với tài xế hôm nay sẽ đi xe nào. Nhìn thấy hành động quỷ dị của tôi, không khỏi tức cười.
Tam thiếu lại nổi đóa. Thiên Hoa nói.
Thiên Vũ lắc đầu Là lại giận chó đánh mèo rồi.
Chỉ hai người hiểu, tiểu nhân! Tôi lườm lườm nhìn hai người hừ một cái, giống như người thân bắt lấy cánh tay tài xế Chú Lưu, có thể đưa cháu tới trường trước được không?
Phong cảnh xung quanh nhà họ Âm rất đẹp, là khu nhà giàu địa linh nhân kiệt, mặc dù nơi này có rất nhiều ưu điểm, lại có một khuyết điểm duy nhất —— nó thực sự cách trường học quá xa, bên ngoài ngay cả một trạm xe buýt cũng không có.
Chú muốn đưa Bạch tiểu thư đến trường học. Lưu thúc khổ sở nói.
Tôi cúi đầu, cảm xúc nổi lên, ngẩng đầu, dụng tâm diễn trò Chú Lưu, chú giúp cháu một chút đi, cháu có chuyện gấp cần phải đến trường, tới trễ sẽ bị khấu trừ học phần, chú nhẫn tâm nhìn cháu nợ môn sao? Chú nhẫn tâm nhìn cháu lưu ban sao? Chú nhẫn tâm sao?
Chú Lưu vừa lau mặt, kéo cửa xe
/168
|