Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 146 - Chương 140

/168


Edit: Bảo Ngân(baonganpham)

Beta: tieu_hao

Nhiễm Nhiễm là người thông minh, cũng xem như hiểu rõ một chút về tôi. Biết đùa thế nào là đủ, nhưng đùa quá thì không tốt, vậy nên chỉ yêu cầu tôi ăn gì đó trước, những chuyện khác bàn sau.

Từ mùi hương trong không khí, tôi đã có thể nhận ra, trong túi đồ ăn nhanh là hamburger gà và khoai tây chiên, nhưng tôi vẫn mở túi, cố chịu đựng cái mùi từng ngửi thấy là buồn nôn ấy, lấy đồ ăn ra.

Nhiễm Nhiễm đặt con mèo sang một bên, đón lấy bé cưng trong lòng tôi, nhéo nhéo mũi nó như đang trêu mèo, cu cậu cũng không nghe lời như con mèo kia, tóm lấy ngón tay Nhiễm Nhiễm bỏ vào miệng. Nhiễm Nhiễm chỉ cười không tránh, hình như cảm thấy chơi rất vui.

Anh vừa sờ con mèo đó. Tôi đẩy tay anh ra, Đá mài răng đã đến miệng lại biến mất, miệng cậu chàng vểnh lên như sắp khóc.

Không sao. Nhiễm Nhiễm nói xong, lại muốn nhét ngón tay vào miệng nó.

Có sao đấy. Tôi lại kéo tay anh ta ra, lấy núm vú cao su trong hộp nhét vào trong miệng bé cưng, lúc này nó mới chịu yên.

Ăn ngon không? Nhiễm Nhiễm rút núm vú cao su ra, bỏ vào miệng mình mút mút, phát âm không rõ: Ăn không ngon, có điều, rất thú vị.

Cu cậu bị giật đồ Oa một tiếng khóc ré lên, tôi chán nản giật lại núm vú cao su, muốn cho vào miệng bé cưng, lại cảm thấy không được sạch sẽ, vì vậy đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch núm vú cao su. Nhưng khi trở lại, lúc đặt lại vào miệng bé cưng, cu cậu cáu kỉnh không cần. Nhiễm Nhiễm thấy mình đã gây họa, nhét thằng nhóc trở lại trong lòng tôi, trốn qua một bên đùa với mèo.

Chọc nó khóc vui lắm sao? Tôi vừa dỗ dành bé cưng đang khóc vừa quở trách Nhiễm Nhiễm.

Anh thấy hiếm khi nào nó ngoan như vậy, chỉ đùa một chút thôi ~

Tư duy của nó không theo kịp với trò đùa của anh. Tôi dỗ bé cưng nín khóc, lúc này mới ngồi xuống.

Nhiễm Nhiễm ôm con mèo trước ngực, cầm lấy một cái chân mèo học theo Chibi Maruko nói: Cho mi cơ hội báo thù, bóp chết con ma nhỏ, bóp chết con ma nhỏ, bóp chết con ma nhỏ...

Anh im miệng cho tôi! Tôi không thể tức giận, tôi cần không khí trong lành.

Nhiễm Nhiễm để chân mèo xuống, mặt cau có làu nhàu: Nó chính là kẻ thù của em mà, nếu không phải tại nó, Âm Hạng Thiên làm sao có thể dây dưa không rõ với chị anh, làm sao em bị hại thảm như vậy. Nó vốn phải chết, nếu không phải nể tình nó gọi anh một tiếng cậu, anh đã mặc kệ nó...

Anh nói nó gọi anh là gì?!

Là cậu đó. Nhiễm Nhiễm cố ý chọc chọc cái trán của bé cưng: Gọi cậu, không gọi thì sẽ cho con mèo này ăn nhóc.

Tôi kinh ngạc nhìn bé cưng đang bập bẹ trong lòng thật lâu không cách nào lấy lại bình tĩnh, đây chính là Thai chết lưu đó?!

Sao thằng bé lại ở chỗ anh? Nhiễm Du nhờ anh trông sao?

Nếu chị anh mà có được một nửa sự lương thiện của em, nó đã không phải ở chỗ anh rồi.

Có ý gì?

Nhiễm Nhiễm gãi cổ mèo, tư tưởng không tập trung nói: Thằng nhóc này vốn là lợi thế lớn nhất của chị anh, điều kiện tiên quyết, nó là con của Âm Hạng Thiên. Trước khi nó được sinh ra, không ai có thể xác định được. Cho nên, thằng bé không thể sinh ra dưới sự giám sát của nhà họ Âm, chị anh cùng đường, chỉ có thể nhờ vả anh.

Nếu thằng bé là người nhà họ Âm, chị anh tất nhiên vui mừng đưa thằng bé về nhà, ngược lại, chị ấy không thể đưa nó về. Nhưng chị ấy không đưa thằng bé về, đồng nghĩa với việc nói cho mọi người, thằng bé là con của Lạc Quân Dật, nhà họ Lạc chắc chắn sẽ tìm thằng bé về, nếu phát triển thành tình cảnh đó thật, Âm Hạng Thiên khẳng định sẽ không quan tâm chị anh. Vậy nên, thằng bé này hoặc là con




/168

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status