Chu Quỳnh ngạc nhiên cúi đầu nhìn tôi: Chị đứng đây làm gì?
Tôi nhanh chóng ra dấu im lặng, nháy mắt ra hiệu cho cô ấy ngồi thẳng lên, đừng nhìn tôi nữa.
Bách Khả, cô còn không ra? Giọng người đàn ông nhẹ nhàng vươn lên, trong phòng yên tĩnh, tiếp đến Nina cùng với Chu Cùng đồng thanh ngạc nhiên hỏi: Chú biết Bách Khả?
Không chỉ biết, chúng tôi quen thuộc đến nỗi, chú có thể ngửi được cô ấy đang nấp ở chỗ nào. Giọng người đàn ông lại vang lên lần nữa, một đôi giầy nam bước đến trước mắt tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt, nhìn lên, cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: Anh hai .
Xung quanh đồng loạt hiện vang lên tiếng sụt sịt.
Âm Nhị Nhi vươn tay: Đứng lên đi.
Tôi không dám để anh ta đỡ, nhưng cái bụng tròn xoe lại không cho phép, đành giao tay của mình cho vuốt sói, ngại ngùng đứng lên.
Bỏ nhà đi mấy tháng, tôi không nghĩ lại bị tìm ra, mỗi lần nghĩ, trong lòng đều loạn lên. Nhưng mà, nhân loại vốn là loài sinh vật yếu đuối không muốn đối mặt với hiện thực, cho nên tôi vẫn thường an ủi chính mình: Nhiễm Nhiễm làm việc rất cẩn thận, sẽ không ai tìm được mình. Nhưng mà giờ phút này không còn cách nào lừa mình dối người nữa. Ban đầu bỏ đi khiến bây giờ tôi lại thấy chột dạ, sợ hãi, không biết làm sao.
Âm Nhị Nhi bình tĩnh nhìn tôi một lát, dịu dàng nói: Về nhà đi .
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: Anh hai... Tại sao lại thản nhiên như thế? Sao không trách tội? Sao không trách Ngã Ly trốn nhà đi?
Từ lúc em mất tích, bà nội cũng chưa có được một giấc ngủ ngon, mỗi lần Xảo Dĩnh về nhà đều khóc, sắp hơn cả Lâm Đại Ngọc rồi . Anh cười khanh khách vuốt tóc tôi, giữa hai hàng lông mày đều là sự bao dung: Về nhà đi, tất cả mọi người đều nhớ thương em .
Mũi tôi bỗng chốc cay xè: Anh hai, thật xin lỗi, em không thể trở về cùng anh.
Dường như Âm Nhị Nhi đang suy nghĩ điều gì đó, sửng sốt trong giây lát, thấy tôi co rúm lại, nhẹ nhàng trấn an nói: Đừng sợ, anh không ép em, cũng sẽ không nói cho chú ba. Anh sẽ ở vài ngày tại Côn Minh, số điện thoại không thay đổi, nếu như em đổi ý, thì gọi cho anh . Dứt lời, anh nhìn đồng hồ: Anh có chút việc phải làm, cũng không thể ở lại lâu, nếu như muốn nói với anh thì vài ngày nữa nói, hoặc có thể gọi cho anh. Dứt lời xoay người rời khỏi quầy bar, đi về phía cửa.
Nhìn bóng lưng của anh, tôi cảm thấy xót xa: Anh hai, xin lỗi mọi người giúp em!
Âm Nhị Nhi ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười nhẹ: Nếu như em chịu về nhà, anh tình nguyện cùng ông nội nhận lỗi với em, là mọi người đã không chăm sóc tốt cho em.
Anh rời đi, đến giống như trận gió, đi giống như mây bay. Tôi lại bởi vì giây phút lưu lại ngắn ngủi của anh mà hồn bay phách lạc.
Tôi không nghĩ ra, tại sao Âm Nhị Nhi có thể tìm được nơi này! Theo lý thì Nhiễm Nhiễm làm việc rất kín đáo, trước khi rời thành phố D hơn một tháng, tôi vẫn ở tại nhà anh, sau khi xảy ra hỏa hoạn, Âm Hạng Thiên cùng với Âm Nhị Nhi tới nhà Nhiễm Nhiễm tìm tôi, nhưng mà, bọn họ không biết, do Nhiễm Nhiễm là cháu trai bên ngoại nên không bị người khác để ý, biến hầm rượu nhà mình trở thành phòng sinh hoạt chung, lúc Âm Hạng Thiên đến, tôi đã ở trong đó. Gần trong gang tấc cũng không bị phát hiện, khi trốn ở ngoài Côn Minh cách ngàn dặm lại bị tìm được! Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi.
Gió đêm từ cửa sổ hắt vào phòng, màn cửa sổ theo gió lay động, ánh trăng màu bạc chiếu xuống mặt đất, chuyện ban ngày vẫn còn quanh quẩn trong đầu không tan, trong lòng rất loạn, đêm không thể ngủ say cũng coi như xong, cục cưng còn làm ầm ĩ.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của tôi, nên cục cưng trong bụng cử động thường xuyên, hình như cũng bồn chồn không yên. Cuối cùng đến lúc thấy buồn ngủ thì trời cũng gần
Tôi nhanh chóng ra dấu im lặng, nháy mắt ra hiệu cho cô ấy ngồi thẳng lên, đừng nhìn tôi nữa.
Bách Khả, cô còn không ra? Giọng người đàn ông nhẹ nhàng vươn lên, trong phòng yên tĩnh, tiếp đến Nina cùng với Chu Cùng đồng thanh ngạc nhiên hỏi: Chú biết Bách Khả?
Không chỉ biết, chúng tôi quen thuộc đến nỗi, chú có thể ngửi được cô ấy đang nấp ở chỗ nào. Giọng người đàn ông lại vang lên lần nữa, một đôi giầy nam bước đến trước mắt tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt, nhìn lên, cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: Anh hai .
Xung quanh đồng loạt hiện vang lên tiếng sụt sịt.
Âm Nhị Nhi vươn tay: Đứng lên đi.
Tôi không dám để anh ta đỡ, nhưng cái bụng tròn xoe lại không cho phép, đành giao tay của mình cho vuốt sói, ngại ngùng đứng lên.
Bỏ nhà đi mấy tháng, tôi không nghĩ lại bị tìm ra, mỗi lần nghĩ, trong lòng đều loạn lên. Nhưng mà, nhân loại vốn là loài sinh vật yếu đuối không muốn đối mặt với hiện thực, cho nên tôi vẫn thường an ủi chính mình: Nhiễm Nhiễm làm việc rất cẩn thận, sẽ không ai tìm được mình. Nhưng mà giờ phút này không còn cách nào lừa mình dối người nữa. Ban đầu bỏ đi khiến bây giờ tôi lại thấy chột dạ, sợ hãi, không biết làm sao.
Âm Nhị Nhi bình tĩnh nhìn tôi một lát, dịu dàng nói: Về nhà đi .
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: Anh hai... Tại sao lại thản nhiên như thế? Sao không trách tội? Sao không trách Ngã Ly trốn nhà đi?
Từ lúc em mất tích, bà nội cũng chưa có được một giấc ngủ ngon, mỗi lần Xảo Dĩnh về nhà đều khóc, sắp hơn cả Lâm Đại Ngọc rồi . Anh cười khanh khách vuốt tóc tôi, giữa hai hàng lông mày đều là sự bao dung: Về nhà đi, tất cả mọi người đều nhớ thương em .
Mũi tôi bỗng chốc cay xè: Anh hai, thật xin lỗi, em không thể trở về cùng anh.
Dường như Âm Nhị Nhi đang suy nghĩ điều gì đó, sửng sốt trong giây lát, thấy tôi co rúm lại, nhẹ nhàng trấn an nói: Đừng sợ, anh không ép em, cũng sẽ không nói cho chú ba. Anh sẽ ở vài ngày tại Côn Minh, số điện thoại không thay đổi, nếu như em đổi ý, thì gọi cho anh . Dứt lời, anh nhìn đồng hồ: Anh có chút việc phải làm, cũng không thể ở lại lâu, nếu như muốn nói với anh thì vài ngày nữa nói, hoặc có thể gọi cho anh. Dứt lời xoay người rời khỏi quầy bar, đi về phía cửa.
Nhìn bóng lưng của anh, tôi cảm thấy xót xa: Anh hai, xin lỗi mọi người giúp em!
Âm Nhị Nhi ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười nhẹ: Nếu như em chịu về nhà, anh tình nguyện cùng ông nội nhận lỗi với em, là mọi người đã không chăm sóc tốt cho em.
Anh rời đi, đến giống như trận gió, đi giống như mây bay. Tôi lại bởi vì giây phút lưu lại ngắn ngủi của anh mà hồn bay phách lạc.
Tôi không nghĩ ra, tại sao Âm Nhị Nhi có thể tìm được nơi này! Theo lý thì Nhiễm Nhiễm làm việc rất kín đáo, trước khi rời thành phố D hơn một tháng, tôi vẫn ở tại nhà anh, sau khi xảy ra hỏa hoạn, Âm Hạng Thiên cùng với Âm Nhị Nhi tới nhà Nhiễm Nhiễm tìm tôi, nhưng mà, bọn họ không biết, do Nhiễm Nhiễm là cháu trai bên ngoại nên không bị người khác để ý, biến hầm rượu nhà mình trở thành phòng sinh hoạt chung, lúc Âm Hạng Thiên đến, tôi đã ở trong đó. Gần trong gang tấc cũng không bị phát hiện, khi trốn ở ngoài Côn Minh cách ngàn dặm lại bị tìm được! Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi.
Gió đêm từ cửa sổ hắt vào phòng, màn cửa sổ theo gió lay động, ánh trăng màu bạc chiếu xuống mặt đất, chuyện ban ngày vẫn còn quanh quẩn trong đầu không tan, trong lòng rất loạn, đêm không thể ngủ say cũng coi như xong, cục cưng còn làm ầm ĩ.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của tôi, nên cục cưng trong bụng cử động thường xuyên, hình như cũng bồn chồn không yên. Cuối cùng đến lúc thấy buồn ngủ thì trời cũng gần
/168
|