Edit: ღDuღ
Beta: ViVu
Bà nội đã mở miệng, về chuyện lão Tam, tôi một chữ cũng không thể nói. Anh hai cầm lên một điếu xì gà, như muốn hút, nhưng ánh mắt lướt qua bụng cao ngất của tôi thì lại buông xuống.
Trong ba anh em, anh hai là tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt nhất, không muốn để cho bà nội quan tâm nhất, anh đã nói như vậy, tôi ngoại trừ buông tha, cũng không có lựa chọn khác. Lúc tôi quay đầu sắp rời đi, anh hai chợt nhỏ giọng nói: Đi hỏi ba, đừng để cho mẹ biết. Mẹ và bà nội là người chung chiến tuyến .
Tôi ngoái đầu lại nhìn anh hai, không nhịn được cười, anh hai rất ít dễ kích động như thế, càng sẽ không làm trái với bà nội, đã tiết lộ tin tức cho tôi, chỉ có thể nói anh hiểu rõ, quá đau lòng em trai thứ ba của anh rồi.
Đêm đó, đêm khuya yên tĩnh, tôi ôm điện thoại nói chuyện phiếm với cha nuôi, nói nhăn nói cuội thật lâu, tôi mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Cha nuôi sửng sốt một chút, mới cười ha hả nói: Lão Tam đi nghỉ phép.
Mặc dù tính chân thật của câu trả lời này còn cần phải xem xét lại, nhưng cha nuôi cũng nói như vậy, tôi cũng không nên hỏi tiếp.
Vậy không sao, con chỉ tùy tiện hỏi một chút. Tôi ngượng ngùng nói.
Cha nuôi cũng không có để ý, chỉ nói ông và mẹ nuôi rất nhớ tôi, nhưng công việc lại rất bận rộn, trong thời gian ngắn không cách nào trở về nước thăm tôi, nói chuyện thêm một lát, cha nuôi tâm huyết dâng trào nói: Con có muốn đi nghĩ phép hay không? Năm ngoái cha nuôi mua một hải đảo rất đẹp, nếu con muốn tới, cha sắp xếp giúp con.
Tôi vuốt bụng tròn vo cười: Bây giờ tình hình cơ thể con không thích hợp đi xa nhà.
Cha nuôi giúp con. Cha nuôi không đáng tin cậy rất nóng lòng đề nghị: Cha để cho Thiên Vũ đưa con tới Úc, giúp con sắp xếp máy bay qua biển, trời xanh biển xanh, chim hót hoa nở, thích hợp dưỡng thai rồi.
Thật sự tôi có chút động lòng, trở lại gần nửa tháng, mặc kệ tôi đi tới đâu cũng có một đống người đi theo, tất cả mọi người xem tôi như thủy tinh, còn kém dán chữ ở sau lưng tôi Đồ dễ bể, xin cầm nhẹ để nhẹ đi quảng cáo rồi. Hơn nữa, bà nội còn mở miệng, làm cho không khí trong nhà là lạ, mọi người không chỉ cố ý không đề cập tới chủ đề liên quan đến Âm Hạng Thiên, ngay cả món ăn Âm Hạng Thiên thích ăn cũng sẽ không xuất hiện ở trên bàn cơm.
Tôi không phải đứa ngốc, tự nhiên có cảm giác, kiểu cố ý tạo hoàn cảnh Vô khuẩn này để cho tôi vô cùng không được tự nhiên. Cũng có thể nói, bọn họ càng cố ý, tôi càng sẽ nhớ tới người kia, cảm giác này rất không tự nhiên.
Hoàn cảnh trên đảo rất tốt, nhà gỗ nhỏ cũng rất đáng yêu, một chút bóng dáng thành phố cũng không có. Nếu không phải công việc bận rộn, cha và mẹ nuôi của con đã sớm đi đến đó dưỡng lão rồi. Cha nuôi vẫn còn đang thao thao bất tuyệt tán dương hải đảo của mình, không biết, tôi đã bắt đầu rục rịch.
Cha nuôi, cha và bà nội thương lượng một chút trước đi?
Cha nuôi sửng sốt một chút, kích động nói: Con muốn đi sao?
Dạ.
Được, được, con muốn đi, cha nuôi nhất định không màng sống chết cũng giúp con đạt thành nguyện vọng. Tôi nhẹ nhàng trả lời một tiếng kia hình như đốt lên tất cả nhiệt tình của cha nuôi, ông vội vàng đáp lời, thậm chí bây giờ tôi có thể
Beta: ViVu
Bà nội đã mở miệng, về chuyện lão Tam, tôi một chữ cũng không thể nói. Anh hai cầm lên một điếu xì gà, như muốn hút, nhưng ánh mắt lướt qua bụng cao ngất của tôi thì lại buông xuống.
Trong ba anh em, anh hai là tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt nhất, không muốn để cho bà nội quan tâm nhất, anh đã nói như vậy, tôi ngoại trừ buông tha, cũng không có lựa chọn khác. Lúc tôi quay đầu sắp rời đi, anh hai chợt nhỏ giọng nói: Đi hỏi ba, đừng để cho mẹ biết. Mẹ và bà nội là người chung chiến tuyến .
Tôi ngoái đầu lại nhìn anh hai, không nhịn được cười, anh hai rất ít dễ kích động như thế, càng sẽ không làm trái với bà nội, đã tiết lộ tin tức cho tôi, chỉ có thể nói anh hiểu rõ, quá đau lòng em trai thứ ba của anh rồi.
Đêm đó, đêm khuya yên tĩnh, tôi ôm điện thoại nói chuyện phiếm với cha nuôi, nói nhăn nói cuội thật lâu, tôi mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Cha nuôi sửng sốt một chút, mới cười ha hả nói: Lão Tam đi nghỉ phép.
Mặc dù tính chân thật của câu trả lời này còn cần phải xem xét lại, nhưng cha nuôi cũng nói như vậy, tôi cũng không nên hỏi tiếp.
Vậy không sao, con chỉ tùy tiện hỏi một chút. Tôi ngượng ngùng nói.
Cha nuôi cũng không có để ý, chỉ nói ông và mẹ nuôi rất nhớ tôi, nhưng công việc lại rất bận rộn, trong thời gian ngắn không cách nào trở về nước thăm tôi, nói chuyện thêm một lát, cha nuôi tâm huyết dâng trào nói: Con có muốn đi nghĩ phép hay không? Năm ngoái cha nuôi mua một hải đảo rất đẹp, nếu con muốn tới, cha sắp xếp giúp con.
Tôi vuốt bụng tròn vo cười: Bây giờ tình hình cơ thể con không thích hợp đi xa nhà.
Cha nuôi giúp con. Cha nuôi không đáng tin cậy rất nóng lòng đề nghị: Cha để cho Thiên Vũ đưa con tới Úc, giúp con sắp xếp máy bay qua biển, trời xanh biển xanh, chim hót hoa nở, thích hợp dưỡng thai rồi.
Thật sự tôi có chút động lòng, trở lại gần nửa tháng, mặc kệ tôi đi tới đâu cũng có một đống người đi theo, tất cả mọi người xem tôi như thủy tinh, còn kém dán chữ ở sau lưng tôi Đồ dễ bể, xin cầm nhẹ để nhẹ đi quảng cáo rồi. Hơn nữa, bà nội còn mở miệng, làm cho không khí trong nhà là lạ, mọi người không chỉ cố ý không đề cập tới chủ đề liên quan đến Âm Hạng Thiên, ngay cả món ăn Âm Hạng Thiên thích ăn cũng sẽ không xuất hiện ở trên bàn cơm.
Tôi không phải đứa ngốc, tự nhiên có cảm giác, kiểu cố ý tạo hoàn cảnh Vô khuẩn này để cho tôi vô cùng không được tự nhiên. Cũng có thể nói, bọn họ càng cố ý, tôi càng sẽ nhớ tới người kia, cảm giác này rất không tự nhiên.
Hoàn cảnh trên đảo rất tốt, nhà gỗ nhỏ cũng rất đáng yêu, một chút bóng dáng thành phố cũng không có. Nếu không phải công việc bận rộn, cha và mẹ nuôi của con đã sớm đi đến đó dưỡng lão rồi. Cha nuôi vẫn còn đang thao thao bất tuyệt tán dương hải đảo của mình, không biết, tôi đã bắt đầu rục rịch.
Cha nuôi, cha và bà nội thương lượng một chút trước đi?
Cha nuôi sửng sốt một chút, kích động nói: Con muốn đi sao?
Dạ.
Được, được, con muốn đi, cha nuôi nhất định không màng sống chết cũng giúp con đạt thành nguyện vọng. Tôi nhẹ nhàng trả lời một tiếng kia hình như đốt lên tất cả nhiệt tình của cha nuôi, ông vội vàng đáp lời, thậm chí bây giờ tôi có thể
/168
|