Chương 12 : về Nước
Tại sân Bay TÂN SƠN NHẤT :
Có một cô gái xinh đẹp , sành điệu trong tay cầm vali lướt qua ngàn người để bước tới một chiếc xe màu đen tuyền . Từ trong chiếc xe ấy bước ra một người đàn ông mặc một bộ vest nghiêm trang , rồi bước tới gần nó , trên môi người đàn ông đó là một nụ cười hiền từ nụ cười còn mang theo cho người mọt cảm giác nhớ nhung sâu sắc ko thể nào quên được (TG: mọi người cứ yên tâm đây khôg phải là anh giai nam chính nhà ta đâu yên tâm cứ yên tâm ).
tới khi đứng trước mặt cô gái thì người đàn ông kính cẩn cuối xuống trên môi vẫn là nụ cười hiền từ mang một nỗi nhớ nhưng sau sắc và nói:
- Tiểu thư cuối cùng cô cũng về rùi , lão già đây rất nhớ cô .người đàn ông ấy nó .
- chú đừng gọi con là tiểu thư nữa con ngại lắm ạ , với lại con cũng nhơ chú lắm ạ. nó vừa nói vừa đỡ người đàn ông ấy .
- vâng tôi biết. người đàn ông nói
- chú ơi sao ko thấy anh hai của con đâu ạ .đúng vậy từ khi bước ra khỏi sân bay tới đây thì nó không thấy anh hai của nó đâu nên rất thắc mắc .
- Cậu chủ đang ở trog xe chờ cô ạ .người đán ông ấy trả lời một cách kính cảnh rùi chỉ tay mình về hướng chiếc xe màu đen tuyền ấy .
- Vâng cháu biết rùi cảm ơn ạ. nó nói .
sau đó nó cùng người đàn ông đó tiến tới xe và... tất nhiên là đi về rùi.
---------- dãy phân cách đây hú hú ----------
Khi nó bước lên xe nó cảm nhận thấy một bầu khi khí lạnh cực độ không phải là vì máy lạnh hư mà là những hơi lạnh ấy phát ra từ chính anh hai thân yêu của nó . Khi đó nó cũng khôg hiểu tại sao anh hai của nó lại như vậy, chưa đợi nó nói một chữ nào thì Hoàng phong đã lên tiếng (TG: nếu các bn mới đọc truyện của mình mà ko biết đây là ai mời các bn xem lại chương 6 để hiểu rõ về nhân vật này nhé , cảm ơn các bn đã đọc dòng chữ này, xin mời các bn đọc truyện tiếp):
- Về rùi sao nhóc con anh đây tưởng em sẽ ko ngoan ngoãn chị nghe lời anh đây mà về chứ. Hoàng Phong đã hết nhả khí lạnh từ người mình và bắt đầu nói chuyện với nó .
- Hả ý anh nói anh em luôn là đứa em bướng bỉnh ko bao giờ nghe lời hả. Nó bắt đầu dở lại tính bướng bỉnh với Hoàng phong .
- Em hiểu thế nào là tùy em thôi, nhóc con bướng bỉnh. Anh nói
- Anh ....anh ..... tới đây thì nó cạn lời với anh luôn , ko còn một lời gì để nói đẻ nói.
- Được rồi .... được rồi ko đôi co với nhóc con như em nữa đâu . Hoàng phong vừa nói vừa len nở một nụ cười nhẹ trên môi .
Từ đó trở đi không khí trog xe cũng trở nên yên ổn hơn.
------------- Dãy Phân cách Đây hú hú hú ------------ .
Trên đường nó nhìn xung mọi thứ bên ngoài cửa xe nhìn những hàng cây gió mát đến những bông hoa yêu kiều rực rỡ ven đường nhìn những con người tấp bật vội vã hàng ngày . Nhìn những thứ đây làm cho nó cảm thấy nơi này vẫn ko thay thay đổi nơi đây vẫn như vậy vẫn như ngày nào khi nó còn ở đây .
Chiếc xe màu đen đi qua những dòng đường dài ngắn, đi qua những chiếc xe tuyệt đẹp để tới một khu nhà tuyệt đẹp đi sâu vào trong à những căn biệt thị cao thấp , hai bên đường là những chiếc siêu xe tuyệt đẹp nối tiếp nhau trỡ thanhg một dãy siêu xe đắt tiền người nào nhìn vào cũng thèm thuồng, ghen tị với những người ở đây .
Khi nó vẫn còn đang tán thưởng những ngôi nhà ở đây thì nó đã đến trước mặt một biệt thự màu trắng tuyệt đẹp bên ngoài là những dàn hoa đẹp , thơm . Khi cổng nhà đã mở trả chiếc xe tiến vào trong hai bên trong phía trước của căn biệt thự là một vườn hoa và một hồ bơi . khi tiến sát đến cửa nhà người đàn ong trog xe bước ra mở của cho nó còn về phần hoàng phong thì .... là hắn tụ xuống .
Khi vào trong nhà nó đã cảm thấy được những điều quen thuộc . khi ấy nó đã không biết hoàng phong sâu lưng nó nở một cụ cười hạnh phúc khi nhìn về phía nó trong lòng thầm nói rằng NHất ĐỊNH PHẢI BẢO VỆ EM ẤY CHO DÙ EM ẤY KHONG YÊU MÌNH .
---------- TA LÀ ĐƯỜNG PHÂN CÁCH ĐÂY ------------.
THE END CHƯƠNG 12.
Tại sân Bay TÂN SƠN NHẤT :
Có một cô gái xinh đẹp , sành điệu trong tay cầm vali lướt qua ngàn người để bước tới một chiếc xe màu đen tuyền . Từ trong chiếc xe ấy bước ra một người đàn ông mặc một bộ vest nghiêm trang , rồi bước tới gần nó , trên môi người đàn ông đó là một nụ cười hiền từ nụ cười còn mang theo cho người mọt cảm giác nhớ nhung sâu sắc ko thể nào quên được (TG: mọi người cứ yên tâm đây khôg phải là anh giai nam chính nhà ta đâu yên tâm cứ yên tâm ).
tới khi đứng trước mặt cô gái thì người đàn ông kính cẩn cuối xuống trên môi vẫn là nụ cười hiền từ mang một nỗi nhớ nhưng sau sắc và nói:
- Tiểu thư cuối cùng cô cũng về rùi , lão già đây rất nhớ cô .người đàn ông ấy nó .
- chú đừng gọi con là tiểu thư nữa con ngại lắm ạ , với lại con cũng nhơ chú lắm ạ. nó vừa nói vừa đỡ người đàn ông ấy .
- vâng tôi biết. người đàn ông nói
- chú ơi sao ko thấy anh hai của con đâu ạ .đúng vậy từ khi bước ra khỏi sân bay tới đây thì nó không thấy anh hai của nó đâu nên rất thắc mắc .
- Cậu chủ đang ở trog xe chờ cô ạ .người đán ông ấy trả lời một cách kính cảnh rùi chỉ tay mình về hướng chiếc xe màu đen tuyền ấy .
- Vâng cháu biết rùi cảm ơn ạ. nó nói .
sau đó nó cùng người đàn ông đó tiến tới xe và... tất nhiên là đi về rùi.
---------- dãy phân cách đây hú hú ----------
Khi nó bước lên xe nó cảm nhận thấy một bầu khi khí lạnh cực độ không phải là vì máy lạnh hư mà là những hơi lạnh ấy phát ra từ chính anh hai thân yêu của nó . Khi đó nó cũng khôg hiểu tại sao anh hai của nó lại như vậy, chưa đợi nó nói một chữ nào thì Hoàng phong đã lên tiếng (TG: nếu các bn mới đọc truyện của mình mà ko biết đây là ai mời các bn xem lại chương 6 để hiểu rõ về nhân vật này nhé , cảm ơn các bn đã đọc dòng chữ này, xin mời các bn đọc truyện tiếp):
- Về rùi sao nhóc con anh đây tưởng em sẽ ko ngoan ngoãn chị nghe lời anh đây mà về chứ. Hoàng Phong đã hết nhả khí lạnh từ người mình và bắt đầu nói chuyện với nó .
- Hả ý anh nói anh em luôn là đứa em bướng bỉnh ko bao giờ nghe lời hả. Nó bắt đầu dở lại tính bướng bỉnh với Hoàng phong .
- Em hiểu thế nào là tùy em thôi, nhóc con bướng bỉnh. Anh nói
- Anh ....anh ..... tới đây thì nó cạn lời với anh luôn , ko còn một lời gì để nói đẻ nói.
- Được rồi .... được rồi ko đôi co với nhóc con như em nữa đâu . Hoàng phong vừa nói vừa len nở một nụ cười nhẹ trên môi .
Từ đó trở đi không khí trog xe cũng trở nên yên ổn hơn.
------------- Dãy Phân cách Đây hú hú hú ------------ .
Trên đường nó nhìn xung mọi thứ bên ngoài cửa xe nhìn những hàng cây gió mát đến những bông hoa yêu kiều rực rỡ ven đường nhìn những con người tấp bật vội vã hàng ngày . Nhìn những thứ đây làm cho nó cảm thấy nơi này vẫn ko thay thay đổi nơi đây vẫn như vậy vẫn như ngày nào khi nó còn ở đây .
Chiếc xe màu đen đi qua những dòng đường dài ngắn, đi qua những chiếc xe tuyệt đẹp để tới một khu nhà tuyệt đẹp đi sâu vào trong à những căn biệt thị cao thấp , hai bên đường là những chiếc siêu xe tuyệt đẹp nối tiếp nhau trỡ thanhg một dãy siêu xe đắt tiền người nào nhìn vào cũng thèm thuồng, ghen tị với những người ở đây .
Khi nó vẫn còn đang tán thưởng những ngôi nhà ở đây thì nó đã đến trước mặt một biệt thự màu trắng tuyệt đẹp bên ngoài là những dàn hoa đẹp , thơm . Khi cổng nhà đã mở trả chiếc xe tiến vào trong hai bên trong phía trước của căn biệt thự là một vườn hoa và một hồ bơi . khi tiến sát đến cửa nhà người đàn ong trog xe bước ra mở của cho nó còn về phần hoàng phong thì .... là hắn tụ xuống .
Khi vào trong nhà nó đã cảm thấy được những điều quen thuộc . khi ấy nó đã không biết hoàng phong sâu lưng nó nở một cụ cười hạnh phúc khi nhìn về phía nó trong lòng thầm nói rằng NHất ĐỊNH PHẢI BẢO VỆ EM ẤY CHO DÙ EM ẤY KHONG YÊU MÌNH .
---------- TA LÀ ĐƯỜNG PHÂN CÁCH ĐÂY ------------.
THE END CHƯƠNG 12.
/13
|