Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 1417: Bão kỹ thuật diễn xuất sao?
/2329
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Lâm Khuyết núp trong bóng tối nhìn thấy Tư Dạ Hàn rời đi, vốn đang muốn tiến lên đi tìm anh ta nói chuyện. Không nghĩ tới vừa mới chuẩn bị đi qua, liền thấy Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn gặp nhau, vì vậy vội vàng thắng gấp xe một cái, núp sang một bên, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi theo sau...
Rất nhanh, Diệp Oản Oản theo chàng trai tiến vào bên trong một gian thư phòng.
Lâm Khuyết theo sát núp ở bên cạnh cửa, đẩy khe cửa ra.
Tư Dạ Hàn sau khi vào nhà, ngồi xuống trên chiếc ghế da trước bàn đọc sách, ngay sau đó giương mắt lên, thần sắc hờ hững hướng về cô gái trước mặt nhìn lại: "Bạch Minh chủ có chuyện gì mời nói thẳng."
Diệp Oản Oản đón lấy ánh mắt hờ hững của chàng trai, cảm giác co rút đau đớn quen thuộc trong lòng lại hiện ra.
Nếu như nói mới vừa rồi là do có quá nhiều người không thuận tiện nói, hiện tại anh ta chung quy cũng không còn bất kỳ lý do nào phải làm bộ làm tịch, không nhận biết nàng mới đúng chứ?
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, cố làm cho mình tỉnh táo lại, ngay sau đó khẽ cười một tiếng, mở miệng nói, "Tu La Chủ lớn lên vóc người rất giống một người bạn cũ của ta, thật là làm ta hết sức tò mò..."
Nam nhân mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Trên đời, người giống nhau vốn là rất nhiều."
Diệp Oản Oản nghe vậy hai con ngươi híp lại, "Ồ? Thật sao? Vậy dám hỏi Tu La Chủ một câu, mới vừa rồi bên trong trang viên, ngài vì sao lại phải bảo vệ Không Sợ Minh bọn ta? Cái logic này, đều đã bị bẻ cong đến muốn biến thành hình chữ U rồi đi?"
Nam nhân thản nhiên liếc nàng một cái: "Ta chỉ cần đạt được mục đích của ta, mà quá trình cũng không quan trọng. Chờ Yến gia trả hết nợ, số tiền tiến cống của Không Sợ Minh, vẫn như cũ phải nộp lên hàng tháng."
Ý bóng gió của câu này chính là, mục đích hôm nay của hắn chính là tới thu tiền cống nạp, chỉ cần có thể nhận được tiền là được.
Nhìn thấy vẻ mặt không hề sơ hở chút nào của anh ta, ngọn lửa giận trong lòng Diệp Oản Oản thiêu đốt phần phật.
Cái tên này, con mịa nó là đang cùng nàng bão kỹ thuật diễn xuất sao?
Dáng dấp giống nhau như đúc, trừ phi nàng mù mới đi tin tưởng câu chuyện hoang đường của anh ta, có được không?
Diệp Oản Oản dĩ nhiên là sẽ không đơn giản tin tưởng như vậy. Được, muốn bão kỹ thuật diễn xuất đúng không?
Bàn về kỹ thuật diễn xuất, nàng còn chưa từng ngán ai đâu nha!
"Ồ?" Diệp Oản Oản từng bước từng bước một chậm rãi hướng về phía bàn đọc sách mà tiếp cận, "Vậy... Nếu như ta chính là không có tiền, chính là không giao thì sao đây?"
Trong nháy mắt khi nàng dứt tiếng, Diệp Oản Oản đi tới trước bàn đọc sách, hai tay chống ở trên mặt bàn, cơ thể hơi nghiêng về trước, ép tới gần.
Tư Dạ Hàn ngước mắt lên, nhìn thấy cô gái cách mình chỉ một cánh tay, chỉ cần anh đưa tay ra, liền có thể ôm ấp được nàng...
"Bạch Minh chủ có thể thử xem!" Nam nhân lạnh như băng mở miệng khiêu khích.
Nghe giọng nói đầy uy hiếp cảnh cáo của đối phương, Diệp Oản Oản cúi thấp đầu, ngón tay khẽ siết chặt, một giây kế tiếp, cô gái lại đột nhiên nâng con ngươi lên, một đôi con ngươi sáng rỡ trong vắt tràn đầy nụ cười mê người, thanh âm thong thả, từng chữ từng chữ một mở miệng nói, "Ồ? Thật sao?"
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản nói xong, lại đột nhiên nghiêng người, xít lại gần đến bên tai chàng trai, hai người nhất thời chỉ còn cách nhau một khoảng cách ngắn ngủi, thậm chí có thể nghe được hơi thở của nhau.
Giọng của cô gái mang theo hương thơm ôn nhuyễn vang lên ở bên tai của anh, "Tu La Chủ đại nhân, tiền này nhất định là không có! Không bằng... Ta đem mình dâng cho ngươi thì sao?"
Trong nháy mắt khi thiếu nữ vừa dứt tiếng, sống lưng của nam nhân bỗng căng thẳng đến cực hạn, đáy mắt u ám đến mức không còn một tia sáng nào.
Lâm Khuyết núp ở cửa thấy một màn như vậy thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng, vội vàng bưng kín miệng của mình.
Đệt đệt đệt! Nha đầu này âm hiểm, quá âm hiểm à nha!
Chơi chiêu này!
Cửu ca cũng không biết có thể chống đỡ nổi hay không?
Không hiểu tại sao, đột nhiên thật đồng cảm với Cửu ca quá đi…
Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, liền như vậy cười khanh khách, mang theo mấy phần khiêu khích, hướng về nam nhân nhìn lại.
Nàng liền muốn ép anh ta lộ ra sơ hở!
---
Lâm Khuyết núp trong bóng tối nhìn thấy Tư Dạ Hàn rời đi, vốn đang muốn tiến lên đi tìm anh ta nói chuyện. Không nghĩ tới vừa mới chuẩn bị đi qua, liền thấy Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn gặp nhau, vì vậy vội vàng thắng gấp xe một cái, núp sang một bên, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi theo sau...
Rất nhanh, Diệp Oản Oản theo chàng trai tiến vào bên trong một gian thư phòng.
Lâm Khuyết theo sát núp ở bên cạnh cửa, đẩy khe cửa ra.
Tư Dạ Hàn sau khi vào nhà, ngồi xuống trên chiếc ghế da trước bàn đọc sách, ngay sau đó giương mắt lên, thần sắc hờ hững hướng về cô gái trước mặt nhìn lại: "Bạch Minh chủ có chuyện gì mời nói thẳng."
Diệp Oản Oản đón lấy ánh mắt hờ hững của chàng trai, cảm giác co rút đau đớn quen thuộc trong lòng lại hiện ra.
Nếu như nói mới vừa rồi là do có quá nhiều người không thuận tiện nói, hiện tại anh ta chung quy cũng không còn bất kỳ lý do nào phải làm bộ làm tịch, không nhận biết nàng mới đúng chứ?
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, cố làm cho mình tỉnh táo lại, ngay sau đó khẽ cười một tiếng, mở miệng nói, "Tu La Chủ lớn lên vóc người rất giống một người bạn cũ của ta, thật là làm ta hết sức tò mò..."
Nam nhân mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Trên đời, người giống nhau vốn là rất nhiều."
Diệp Oản Oản nghe vậy hai con ngươi híp lại, "Ồ? Thật sao? Vậy dám hỏi Tu La Chủ một câu, mới vừa rồi bên trong trang viên, ngài vì sao lại phải bảo vệ Không Sợ Minh bọn ta? Cái logic này, đều đã bị bẻ cong đến muốn biến thành hình chữ U rồi đi?"
Nam nhân thản nhiên liếc nàng một cái: "Ta chỉ cần đạt được mục đích của ta, mà quá trình cũng không quan trọng. Chờ Yến gia trả hết nợ, số tiền tiến cống của Không Sợ Minh, vẫn như cũ phải nộp lên hàng tháng."
Ý bóng gió của câu này chính là, mục đích hôm nay của hắn chính là tới thu tiền cống nạp, chỉ cần có thể nhận được tiền là được.
Nhìn thấy vẻ mặt không hề sơ hở chút nào của anh ta, ngọn lửa giận trong lòng Diệp Oản Oản thiêu đốt phần phật.
Cái tên này, con mịa nó là đang cùng nàng bão kỹ thuật diễn xuất sao?
Dáng dấp giống nhau như đúc, trừ phi nàng mù mới đi tin tưởng câu chuyện hoang đường của anh ta, có được không?
Diệp Oản Oản dĩ nhiên là sẽ không đơn giản tin tưởng như vậy. Được, muốn bão kỹ thuật diễn xuất đúng không?
Bàn về kỹ thuật diễn xuất, nàng còn chưa từng ngán ai đâu nha!
"Ồ?" Diệp Oản Oản từng bước từng bước một chậm rãi hướng về phía bàn đọc sách mà tiếp cận, "Vậy... Nếu như ta chính là không có tiền, chính là không giao thì sao đây?"
Trong nháy mắt khi nàng dứt tiếng, Diệp Oản Oản đi tới trước bàn đọc sách, hai tay chống ở trên mặt bàn, cơ thể hơi nghiêng về trước, ép tới gần.
Tư Dạ Hàn ngước mắt lên, nhìn thấy cô gái cách mình chỉ một cánh tay, chỉ cần anh đưa tay ra, liền có thể ôm ấp được nàng...
"Bạch Minh chủ có thể thử xem!" Nam nhân lạnh như băng mở miệng khiêu khích.
Nghe giọng nói đầy uy hiếp cảnh cáo của đối phương, Diệp Oản Oản cúi thấp đầu, ngón tay khẽ siết chặt, một giây kế tiếp, cô gái lại đột nhiên nâng con ngươi lên, một đôi con ngươi sáng rỡ trong vắt tràn đầy nụ cười mê người, thanh âm thong thả, từng chữ từng chữ một mở miệng nói, "Ồ? Thật sao?"
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản nói xong, lại đột nhiên nghiêng người, xít lại gần đến bên tai chàng trai, hai người nhất thời chỉ còn cách nhau một khoảng cách ngắn ngủi, thậm chí có thể nghe được hơi thở của nhau.
Giọng của cô gái mang theo hương thơm ôn nhuyễn vang lên ở bên tai của anh, "Tu La Chủ đại nhân, tiền này nhất định là không có! Không bằng... Ta đem mình dâng cho ngươi thì sao?"
Trong nháy mắt khi thiếu nữ vừa dứt tiếng, sống lưng của nam nhân bỗng căng thẳng đến cực hạn, đáy mắt u ám đến mức không còn một tia sáng nào.
Lâm Khuyết núp ở cửa thấy một màn như vậy thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng, vội vàng bưng kín miệng của mình.
Đệt đệt đệt! Nha đầu này âm hiểm, quá âm hiểm à nha!
Chơi chiêu này!
Cửu ca cũng không biết có thể chống đỡ nổi hay không?
Không hiểu tại sao, đột nhiên thật đồng cảm với Cửu ca quá đi…
Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, liền như vậy cười khanh khách, mang theo mấy phần khiêu khích, hướng về nam nhân nhìn lại.
Nàng liền muốn ép anh ta lộ ra sơ hở!
/2329
|