Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 1418: Mặt không cách nào dễ nhìn nổi!
/2329
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Nụ cười khiêu khích đầy giảo hoạt của cô gái, quả thật giống như là độc dược, ăn mòn lớp tường thành đang bao phủ trái tim của anh, cơ hồ trong nháy mắt suýt chút nữa đã làm cho anh toàn quân tan rã.
Trái tim Tư Dạ Hàn tê dại một trận, không biết mình rốt cuộc phải làm cách nào để có thể kiềm chế dục vọng muốn ôm ấp và hôn nàng…
Mấy giây ngắn ngủi, lại giống như là mấy thế kỷ đã trôi qua…
"Như thế nào?" Diệp Oản Oản mở miệng.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn thanh lãnh bình tĩnh, không nhanh không chậm hướng về phía cô gái nhìn một cái: "Ta không bao giờ làm ăn lỗ vốn."
Diệp Oản Oản nghe được câu này, đầu tiên sửng sốt ba giây, ngay sau đó quả thật là không cách nào tin tưởng nổi.
Mịa nó!!!
Nàng muốn “dâng hiến”, cái tên này lại còn nói hắn bị thua thiệt!
Coi như... Coi như dung mạo của ngươi đẹp mắt! Coi như nàng cũng cảm thấy là chính mình kiếm lời! Nhưng mà lúc này, mặt nàng không cách nào dễ nhìn nổi!
"Ngươi..." Diệp Oản Oản trợn to hai mắt, quả thực là đã muốn tức điên rồi, "Ngươi" cả nửa ngày cũng đều không nói ra lời.
Mãi hồi lâu mới đứng dậy, cắn răng nghiến lợi nói, "Vậy cũng được, Tu La Chủ đại nhân ngài, phong thái tuyệt đại này, dù sao cũng là ta tương đối có lời..."
Lâm Khuyết núp ở bên cửa vừa xem, vừa xuýt xoa, vừa nuốt nước miếng.
Còn tưởng rằng sẽ hỏng việc rồi chứ, năng lực tự kiềm chế này của Cửu ca, hắn coi như là phục rồi...
Diệp Oản Oản làm sao cũng nghĩ không thông, Tu La Chủ cùng Tư Dạ Hàn lớn lên giống nhau như đúc, rõ ràng cho thấy là cùng một người, nhưng tại sao lại không để ý tới mình? Cũng không hề có ý tứ nhận nhau cùng mình! Điều này thật sự khiến cho nàng không cách nào tiếp nhận được.
Đồng dạng khiến cho nàng nghi ngờ là, nếu như Tư Dạ Hàn quả thật là Tu La Chủ, tại Độc Lập Châu nắm giữ thế lực đáng sợ như vậy, vì sao lại phải trở về Hoa quốc, làm cái gì mà Tư gia gia chủ?
Dường như cũng không được hợp với lẽ thường cho lắm…
Hơn nữa, sau khi Tư Dạ Hàn trở lại Độc Lập Châu, chẳng lẽ không biết được biến cố tại Tư gia? Anh ta cứ như vậy mặc kệ Tư gia sao?
Thật ra thì, coi như là thời điểm ban đầu nàng phát hiện ra hết thảy, hay là thời điểm anh ta chuồn đi mất, nội tâm của nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn còn sót lại một ý niệm, nàng nhất định phải tin tưởng anh ta.
Nhưng vào giờ phút này, sự lạnh lùng và ánh mắt như đang nhìn người xa lạ của chàng trai, lại làm cho trái tim ôm ấp chút hi vọng cuối cùng đã lâu như vậy của nàng, bỗng lạnh tê tái.
Lửa giận của Diệp Oản Oản rốt cuộc đã dồn nén đến cực hạn, không muốn vòng vo nữa, chỉ thẳng vào người đàn ông, trực tiếp mở miệng nói: "Tư Dạ Hàn, anh tại sao khi đó tại Hoa quốc không nói tiếng nào liền rời đi? Hôm nay sau khi thấy em xong, lại còn làm bộ không quen biết em?"
Trên mặt người đàn ông như mang một chiếc mặt nạ bằng sắt không thể nào rạn nứt, nhàn nhạt mở miệng: "Bạch Minh chủ, lời này nói ra, ta có chút không hiểu được!"
"Không hiểu?" Diệp Oản Oản cười lạnh nói: "Tư Dạ Hàn, anh ở trước mặt em còn giả bộ cái gì? Anh dám nói anh không phải là Tư Dạ Hàn?"
Tư Dạ Hàn lắc đầu một cái, trên mặt khôi phục lại vẻ lãnh đạm thờ ơ: "Là sao?"
"Anh có nghe rõ không vậy?" Chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhíu lại.
Nam nhân gật đầu: "Bạch Minh chủ là đem ta nhận lầm thành vị bằng hữu kia của ngươi, chỉ bất quá... Ta từ nhỏ lớn lên ở Độc Lập Châu, chưa bao giờ đi đến Hoa quốc! Ngược lại cũng có mấy người bạn làm ăn tại Hoa quốc, Bạch Minh chủ sợ là nhận lầm người rồi."
"Ngươi không hề đến Hoa quốc?" Diệp Oản Oản nhìn vào con ngươi của Tư Dạ Hàn, muốn từ trong mắt anh ta tìm ra một chút kẽ hở.
Nhưng mà, một đôi con ngươi thâm thúy của Tư Dạ Hàn lại không hề đung đưa rung động chút nào, phảng phất bình tĩnh như mặt hồ không lay động.
"Không sai." Tư Dạ Hàn nói.
"Vậy cũng thật trùng hợp, cõi đời này, lại còn có người tướng mạo giống nhau như đúc, hơn nữa, càng thêm trùng hợp chính là, vị bằng hữu kia của ta, bây giờ cũng đang ở tại Độc Lập Châu."
---
Nụ cười khiêu khích đầy giảo hoạt của cô gái, quả thật giống như là độc dược, ăn mòn lớp tường thành đang bao phủ trái tim của anh, cơ hồ trong nháy mắt suýt chút nữa đã làm cho anh toàn quân tan rã.
Trái tim Tư Dạ Hàn tê dại một trận, không biết mình rốt cuộc phải làm cách nào để có thể kiềm chế dục vọng muốn ôm ấp và hôn nàng…
Mấy giây ngắn ngủi, lại giống như là mấy thế kỷ đã trôi qua…
"Như thế nào?" Diệp Oản Oản mở miệng.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn thanh lãnh bình tĩnh, không nhanh không chậm hướng về phía cô gái nhìn một cái: "Ta không bao giờ làm ăn lỗ vốn."
Diệp Oản Oản nghe được câu này, đầu tiên sửng sốt ba giây, ngay sau đó quả thật là không cách nào tin tưởng nổi.
Mịa nó!!!
Nàng muốn “dâng hiến”, cái tên này lại còn nói hắn bị thua thiệt!
Coi như... Coi như dung mạo của ngươi đẹp mắt! Coi như nàng cũng cảm thấy là chính mình kiếm lời! Nhưng mà lúc này, mặt nàng không cách nào dễ nhìn nổi!
"Ngươi..." Diệp Oản Oản trợn to hai mắt, quả thực là đã muốn tức điên rồi, "Ngươi" cả nửa ngày cũng đều không nói ra lời.
Mãi hồi lâu mới đứng dậy, cắn răng nghiến lợi nói, "Vậy cũng được, Tu La Chủ đại nhân ngài, phong thái tuyệt đại này, dù sao cũng là ta tương đối có lời..."
Lâm Khuyết núp ở bên cửa vừa xem, vừa xuýt xoa, vừa nuốt nước miếng.
Còn tưởng rằng sẽ hỏng việc rồi chứ, năng lực tự kiềm chế này của Cửu ca, hắn coi như là phục rồi...
Diệp Oản Oản làm sao cũng nghĩ không thông, Tu La Chủ cùng Tư Dạ Hàn lớn lên giống nhau như đúc, rõ ràng cho thấy là cùng một người, nhưng tại sao lại không để ý tới mình? Cũng không hề có ý tứ nhận nhau cùng mình! Điều này thật sự khiến cho nàng không cách nào tiếp nhận được.
Đồng dạng khiến cho nàng nghi ngờ là, nếu như Tư Dạ Hàn quả thật là Tu La Chủ, tại Độc Lập Châu nắm giữ thế lực đáng sợ như vậy, vì sao lại phải trở về Hoa quốc, làm cái gì mà Tư gia gia chủ?
Dường như cũng không được hợp với lẽ thường cho lắm…
Hơn nữa, sau khi Tư Dạ Hàn trở lại Độc Lập Châu, chẳng lẽ không biết được biến cố tại Tư gia? Anh ta cứ như vậy mặc kệ Tư gia sao?
Thật ra thì, coi như là thời điểm ban đầu nàng phát hiện ra hết thảy, hay là thời điểm anh ta chuồn đi mất, nội tâm của nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn còn sót lại một ý niệm, nàng nhất định phải tin tưởng anh ta.
Nhưng vào giờ phút này, sự lạnh lùng và ánh mắt như đang nhìn người xa lạ của chàng trai, lại làm cho trái tim ôm ấp chút hi vọng cuối cùng đã lâu như vậy của nàng, bỗng lạnh tê tái.
Lửa giận của Diệp Oản Oản rốt cuộc đã dồn nén đến cực hạn, không muốn vòng vo nữa, chỉ thẳng vào người đàn ông, trực tiếp mở miệng nói: "Tư Dạ Hàn, anh tại sao khi đó tại Hoa quốc không nói tiếng nào liền rời đi? Hôm nay sau khi thấy em xong, lại còn làm bộ không quen biết em?"
Trên mặt người đàn ông như mang một chiếc mặt nạ bằng sắt không thể nào rạn nứt, nhàn nhạt mở miệng: "Bạch Minh chủ, lời này nói ra, ta có chút không hiểu được!"
"Không hiểu?" Diệp Oản Oản cười lạnh nói: "Tư Dạ Hàn, anh ở trước mặt em còn giả bộ cái gì? Anh dám nói anh không phải là Tư Dạ Hàn?"
Tư Dạ Hàn lắc đầu một cái, trên mặt khôi phục lại vẻ lãnh đạm thờ ơ: "Là sao?"
"Anh có nghe rõ không vậy?" Chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhíu lại.
Nam nhân gật đầu: "Bạch Minh chủ là đem ta nhận lầm thành vị bằng hữu kia của ngươi, chỉ bất quá... Ta từ nhỏ lớn lên ở Độc Lập Châu, chưa bao giờ đi đến Hoa quốc! Ngược lại cũng có mấy người bạn làm ăn tại Hoa quốc, Bạch Minh chủ sợ là nhận lầm người rồi."
"Ngươi không hề đến Hoa quốc?" Diệp Oản Oản nhìn vào con ngươi của Tư Dạ Hàn, muốn từ trong mắt anh ta tìm ra một chút kẽ hở.
Nhưng mà, một đôi con ngươi thâm thúy của Tư Dạ Hàn lại không hề đung đưa rung động chút nào, phảng phất bình tĩnh như mặt hồ không lay động.
"Không sai." Tư Dạ Hàn nói.
"Vậy cũng thật trùng hợp, cõi đời này, lại còn có người tướng mạo giống nhau như đúc, hơn nữa, càng thêm trùng hợp chính là, vị bằng hữu kia của ta, bây giờ cũng đang ở tại Độc Lập Châu."
/2329
|