“Có nói hay không?” Lâm Vũ Mặc vừa thọc lét cô, vừa uy hiếp hỏi.
“Em nói, em nói, mau buông em ra.” Tần Phong cười đến mức như câu liễu đung đưa trong gió.
Lâm Vũ Mặc lúc này mới hài lòng dừng tay lại, ánh mắt mang theo đe dọa nhìn hai mắt ngấn nước của Tần Phong.
Khóe miệng Tần Phong khẽ nhếch, trong mắt có xấu hổ, khẽ mở đôi môi nhỏ mọng, nhỏ giọng nói một câu: “Em yêu anh.”
“Nghe không rõ, lớn tiếng lên.” Lâm Vũ Mặc cố ý gây khó khăn, thanh âm của Tiểu Phong Nhi rất ngọt, câu yêu ngữ này hắn mãi mãi cũng nghe không đủ, thật là muốn nghe thêm mấy lần nữa.
Tần Phong xấu hổ đến tai cũng đỏ hồng, nhanh chóng hô to một câu: “Em yêu anh.”
Nói xong liền vùi mặt vào trong ngực Lâm Vũ Mặc, thề không bao giờ làm chuyện xấu hổ như vậy nữa.
“Ha ha ha.” Lâm vũ Mặc rốt cuộc cũng hài lòng nở nụ cười. Hai tay hắn cũng không buông Tần Phong ra mà càng ôm chặt cô vào lòng.
Hai người rúc vào nhau thật chặt.
Lâm Vũ Mặc hơi nới lỏng khoảng cách giữa hai người, hai tay hắn nắm bả vai Tần Phong, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt động lòng người của cô, như có điều muốn nói: “Tiểu Phong Nhi.”
“Hả?” Tần Phong bồn chồn nhướn lông mày. Không biết Lâm Vũ Mặc rốt cuộc muốn nói cái gì.
Lâm Vũ Mặc lộ ra hai hàm răng trắng, tà tà cười nói: “Làm người yêu của anh đi.”
“Không làm.” Nghe xong câu nói của Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong lập tức đỏ bừng. Mặc dù cô đã sớm quyết định làm người yêu của hắn nhưng đột nhiên nghe hắn bày tỏ, khiến trái tim cô nhảy lên bùm bùm.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tần Phong, Lâm Vũ Mặc đột nhiên nhích tới gần bờ môi cô, cười năn nỉ: “Tiểu Phong Nhi thân ái, em đồng ý đi. Có được hay không?”
“Đừng.” Tần Phong uốn éo thân thể, dẩu môi bất mãn nói: “Làm người yêu của anh có chỗ nào tốt? em mới không cần đâu.”
“Van cầu em! Tiểu Phong Nhi, làm người yêu của anh có rất nhiều chỗ tốt nha.” Lâm Vũ Mặc dụ dỗ Tần Phong. Vì Tiểu Phong Nhi, hắn đã ẫn nhẫn thật lâu. Hiện tại mối quan hệ giữa hai người bọn họ rốt cuộc cũng tiến lên một nấc thang mới, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí thời cơ. Vì tiến đến ngày hôm nay, hắn nhịn đến toàn thân đều đâu. Nhưng hắn không thể chờ đợi thêm nữa. Một giây cũng không thể!
Tần Phong xoay người đối mặt với Lâm Vũ Mặc, hưng phấn nháy đôi mắt to laong lanh hỏi: “Có ích lợi gì a? Anh thử nói xem, để em suy tính. Nếu là điều kiện không ưu việt như lời nói, anh đừng mơ em sẽ gật đầu đồng ý.”
“Điều kiện tùy em quyết định.” Lâm Vũ Mặc hương Tần Phong chớp chớp đôi mắt hẹp dài, thanh âm tràn đầy mập mờ nói.
“Cho em quyết định?” Tần Phong không tin hỏi.
“Ừh.” Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái cam đoan.
Lấy tính cách yêu tiền như mạng của Tiểu Phong Nhi nhà hắn, nhất định sẽ đưa ra một điều kiện chấn động.
Hắn mỏi mắt mong chờ a.
Ha ha!
Lâm Vũ Mặc hắn là ai chứ! Hắn sẽ không bị những điều kiện kia hù ngã.
“Vậy em nói nhé.” Tần Phong nháy nháy đôi mắt to tròn, khuôn mặt mang theo tinh toán cười lên: “Mỗi cái hôn, một ngàn đồng.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Vũ Mặc tiến tới trước mặt Tần Phong, từng cái hôn ồ ạt rơi xuống. Nụ hôn của hắn rất nhẹ, lại tràn đầy nhu tình. Như muốn đem Tần Phong trở thành bảo bối của hắn mà che chở, sủng ái.
“Tiểu Phong Nhi, đây là mấy cái hôn?” Rốt cuộc thỏa mãn buông tha cho cô, Lâm Vũ Mặc tà mị hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Phong Nhi đỏ bừng nói: “Nhiều như vậy, anh bảo em làm sao đếm a?”
Lâm Vũ Mặc này, hôn người ta đến cả người nóng ran, đang lúc ý loạn tình mê lại hỏi ra cái loại vấn đề này.
“Ha ha ha! Vậy thì … để xem, coi như ba cái là tốt rồi.” Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong ôm vào trong ngực, cười lớn nói.
“Hừ! Quỷ keo kiệt. Hôn Tần Phong em nào có rẻ như vậy.” Tần Phong bĩu môi nói.
“Hả? Tiểu Phong Nhi còn chưa hài lòng sao? Vậy coi như mười cái thế nào?” Lâm Vũ Mặc ngậm vành tai cô mà nói.
“Ưhm…” Tần Phong bị hắn trêu chọc đến mức cả người run rẩy, cô tức giận thở hổn hển. “Muốn kiếm chút tiền lẻ mà thôi.”
“Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi nhà ta thật đúng là bản tính yêu tiền không thay đổi nha. Tiền lẻ nô, cho em.” Lâm Vũ Mặc ngắt cái mũi nhỏ của cô, từ trong vì tiền lấy ra một xấp tiền nhét vào trong tay Tần Phong.
“Không cần véo mũi người ta. Cũng sắp bị anh bóp xẹp.” Tần Phong bất mãn khãng nghị nói.
“Ha ha ha! Bóp xẹp tốt hơn, tiểu Phong Nhi biến dạng rồi, sẽ không còn ai tranh giành em với anh.” Lâm Vũ Mặc cười lớn, đem tần Phong bế lên, sải bước đi vào phòng ngủ.
Tần Phong che cái mũi mình, gắt giọng: “Em mới không cần biến dạng, em còn muốn làm tuyệt thế đại mỹ nữ.”
Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong ném trên đệm tơ tằm, sau đó nằm xuống, áp lên người cô, cười nói: “Mặc dù Tiểu Phong Nhi rất đẹp nhưng nếu muốn làm tuyệt thế đại mĩ nữ, còn cần anh trợ giúp nha.”
“Trợ giúp cái gì?” Tần Phong bồn chồn hỏi. Dung mạo cô đẹp xấu cùng Lâm Vũ Mặc có quan hệ gì?
Lâm Vũ Mặc ngụ ý liếc nhìn thân thể Tần Phong từ trên xuống dưới, cười nói: “Em còn cần anh làm ướt, mới có thể trở nên đẹp hơn a.”
“Ghét.”Tần phong giưof phút này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Vũ Mặc, cô đỏ mặt quở nhẹ.
Lâm Vũ Mặc đang muốn tiến thêm một bước lại bị tần Phong ngăn lại.
“Từ từ… đợi đã nào.” Tần Phong đột nhiên đẩy thân thể Lâm Vũ Mặc ra, ngăn không cho hắn tiến thêm một bước.
“Sao vậy?” lâm Vũ Mặc không cam lòng bị cắt đứt, nhíu mày hỏi.
“Sờ một cái, hai ngàn nguyên.” Tần Phong dí dỏm nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng đến mữ giống như quả Hải đường vào mùa thu, rất là mê người.
Lâm Vũ Mặc bị lời nói của Tần Phong làm cho bất đắc dĩ, hắn cười nói: “Em nha! Lúc nào cũng nhân cơ hội giựt tiền.”
“Tần Phong em là ai, anh bây giờ mới biết sao? Nếu anh mất hứng vậy thì buông em ra.” Tần Phong làm bộ như muốn dứng dậy rời đi.
Lâm Vũ Mặc vội vàng đem cô ôm vào ngực, nhẹ giọng dụ dỗ: “Tiểu Phong Nhi đừng nóng giận. Anh đống ý với em là được chứ gì.”
Lúc này Tần Phong mới hài lòng nở nụ cười.
Lâm Vũ Mặc không kiềm chế được, vội vàng hôn lên từng tấc trên cơ thể cô.
“Bao nhiêu?”
“5000.”
“Hiện tại thì sao?”
“Một vạn hai.”
Từng nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi trên người Tần Phong như trút nước, hại cô chỉ có thể yêu kiều thở hổn hển.
“Vậy thế này thì sao?” Lâm Vũ Mặc đột nhiên kéo hai chân mảnh khảnh của cô ra, gầm lên một tiếng rồi vọt vào bên trong mật thất chặt khít, mê người của cô.
“Em nói, em nói, mau buông em ra.” Tần Phong cười đến mức như câu liễu đung đưa trong gió.
Lâm Vũ Mặc lúc này mới hài lòng dừng tay lại, ánh mắt mang theo đe dọa nhìn hai mắt ngấn nước của Tần Phong.
Khóe miệng Tần Phong khẽ nhếch, trong mắt có xấu hổ, khẽ mở đôi môi nhỏ mọng, nhỏ giọng nói một câu: “Em yêu anh.”
“Nghe không rõ, lớn tiếng lên.” Lâm Vũ Mặc cố ý gây khó khăn, thanh âm của Tiểu Phong Nhi rất ngọt, câu yêu ngữ này hắn mãi mãi cũng nghe không đủ, thật là muốn nghe thêm mấy lần nữa.
Tần Phong xấu hổ đến tai cũng đỏ hồng, nhanh chóng hô to một câu: “Em yêu anh.”
Nói xong liền vùi mặt vào trong ngực Lâm Vũ Mặc, thề không bao giờ làm chuyện xấu hổ như vậy nữa.
“Ha ha ha.” Lâm vũ Mặc rốt cuộc cũng hài lòng nở nụ cười. Hai tay hắn cũng không buông Tần Phong ra mà càng ôm chặt cô vào lòng.
Hai người rúc vào nhau thật chặt.
Lâm Vũ Mặc hơi nới lỏng khoảng cách giữa hai người, hai tay hắn nắm bả vai Tần Phong, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt động lòng người của cô, như có điều muốn nói: “Tiểu Phong Nhi.”
“Hả?” Tần Phong bồn chồn nhướn lông mày. Không biết Lâm Vũ Mặc rốt cuộc muốn nói cái gì.
Lâm Vũ Mặc lộ ra hai hàm răng trắng, tà tà cười nói: “Làm người yêu của anh đi.”
“Không làm.” Nghe xong câu nói của Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong lập tức đỏ bừng. Mặc dù cô đã sớm quyết định làm người yêu của hắn nhưng đột nhiên nghe hắn bày tỏ, khiến trái tim cô nhảy lên bùm bùm.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tần Phong, Lâm Vũ Mặc đột nhiên nhích tới gần bờ môi cô, cười năn nỉ: “Tiểu Phong Nhi thân ái, em đồng ý đi. Có được hay không?”
“Đừng.” Tần Phong uốn éo thân thể, dẩu môi bất mãn nói: “Làm người yêu của anh có chỗ nào tốt? em mới không cần đâu.”
“Van cầu em! Tiểu Phong Nhi, làm người yêu của anh có rất nhiều chỗ tốt nha.” Lâm Vũ Mặc dụ dỗ Tần Phong. Vì Tiểu Phong Nhi, hắn đã ẫn nhẫn thật lâu. Hiện tại mối quan hệ giữa hai người bọn họ rốt cuộc cũng tiến lên một nấc thang mới, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí thời cơ. Vì tiến đến ngày hôm nay, hắn nhịn đến toàn thân đều đâu. Nhưng hắn không thể chờ đợi thêm nữa. Một giây cũng không thể!
Tần Phong xoay người đối mặt với Lâm Vũ Mặc, hưng phấn nháy đôi mắt to laong lanh hỏi: “Có ích lợi gì a? Anh thử nói xem, để em suy tính. Nếu là điều kiện không ưu việt như lời nói, anh đừng mơ em sẽ gật đầu đồng ý.”
“Điều kiện tùy em quyết định.” Lâm Vũ Mặc hương Tần Phong chớp chớp đôi mắt hẹp dài, thanh âm tràn đầy mập mờ nói.
“Cho em quyết định?” Tần Phong không tin hỏi.
“Ừh.” Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái cam đoan.
Lấy tính cách yêu tiền như mạng của Tiểu Phong Nhi nhà hắn, nhất định sẽ đưa ra một điều kiện chấn động.
Hắn mỏi mắt mong chờ a.
Ha ha!
Lâm Vũ Mặc hắn là ai chứ! Hắn sẽ không bị những điều kiện kia hù ngã.
“Vậy em nói nhé.” Tần Phong nháy nháy đôi mắt to tròn, khuôn mặt mang theo tinh toán cười lên: “Mỗi cái hôn, một ngàn đồng.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Vũ Mặc tiến tới trước mặt Tần Phong, từng cái hôn ồ ạt rơi xuống. Nụ hôn của hắn rất nhẹ, lại tràn đầy nhu tình. Như muốn đem Tần Phong trở thành bảo bối của hắn mà che chở, sủng ái.
“Tiểu Phong Nhi, đây là mấy cái hôn?” Rốt cuộc thỏa mãn buông tha cho cô, Lâm Vũ Mặc tà mị hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Phong Nhi đỏ bừng nói: “Nhiều như vậy, anh bảo em làm sao đếm a?”
Lâm Vũ Mặc này, hôn người ta đến cả người nóng ran, đang lúc ý loạn tình mê lại hỏi ra cái loại vấn đề này.
“Ha ha ha! Vậy thì … để xem, coi như ba cái là tốt rồi.” Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong ôm vào trong ngực, cười lớn nói.
“Hừ! Quỷ keo kiệt. Hôn Tần Phong em nào có rẻ như vậy.” Tần Phong bĩu môi nói.
“Hả? Tiểu Phong Nhi còn chưa hài lòng sao? Vậy coi như mười cái thế nào?” Lâm Vũ Mặc ngậm vành tai cô mà nói.
“Ưhm…” Tần Phong bị hắn trêu chọc đến mức cả người run rẩy, cô tức giận thở hổn hển. “Muốn kiếm chút tiền lẻ mà thôi.”
“Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi nhà ta thật đúng là bản tính yêu tiền không thay đổi nha. Tiền lẻ nô, cho em.” Lâm Vũ Mặc ngắt cái mũi nhỏ của cô, từ trong vì tiền lấy ra một xấp tiền nhét vào trong tay Tần Phong.
“Không cần véo mũi người ta. Cũng sắp bị anh bóp xẹp.” Tần Phong bất mãn khãng nghị nói.
“Ha ha ha! Bóp xẹp tốt hơn, tiểu Phong Nhi biến dạng rồi, sẽ không còn ai tranh giành em với anh.” Lâm Vũ Mặc cười lớn, đem tần Phong bế lên, sải bước đi vào phòng ngủ.
Tần Phong che cái mũi mình, gắt giọng: “Em mới không cần biến dạng, em còn muốn làm tuyệt thế đại mỹ nữ.”
Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong ném trên đệm tơ tằm, sau đó nằm xuống, áp lên người cô, cười nói: “Mặc dù Tiểu Phong Nhi rất đẹp nhưng nếu muốn làm tuyệt thế đại mĩ nữ, còn cần anh trợ giúp nha.”
“Trợ giúp cái gì?” Tần Phong bồn chồn hỏi. Dung mạo cô đẹp xấu cùng Lâm Vũ Mặc có quan hệ gì?
Lâm Vũ Mặc ngụ ý liếc nhìn thân thể Tần Phong từ trên xuống dưới, cười nói: “Em còn cần anh làm ướt, mới có thể trở nên đẹp hơn a.”
“Ghét.”Tần phong giưof phút này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Vũ Mặc, cô đỏ mặt quở nhẹ.
Lâm Vũ Mặc đang muốn tiến thêm một bước lại bị tần Phong ngăn lại.
“Từ từ… đợi đã nào.” Tần Phong đột nhiên đẩy thân thể Lâm Vũ Mặc ra, ngăn không cho hắn tiến thêm một bước.
“Sao vậy?” lâm Vũ Mặc không cam lòng bị cắt đứt, nhíu mày hỏi.
“Sờ một cái, hai ngàn nguyên.” Tần Phong dí dỏm nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng đến mữ giống như quả Hải đường vào mùa thu, rất là mê người.
Lâm Vũ Mặc bị lời nói của Tần Phong làm cho bất đắc dĩ, hắn cười nói: “Em nha! Lúc nào cũng nhân cơ hội giựt tiền.”
“Tần Phong em là ai, anh bây giờ mới biết sao? Nếu anh mất hứng vậy thì buông em ra.” Tần Phong làm bộ như muốn dứng dậy rời đi.
Lâm Vũ Mặc vội vàng đem cô ôm vào ngực, nhẹ giọng dụ dỗ: “Tiểu Phong Nhi đừng nóng giận. Anh đống ý với em là được chứ gì.”
Lúc này Tần Phong mới hài lòng nở nụ cười.
Lâm Vũ Mặc không kiềm chế được, vội vàng hôn lên từng tấc trên cơ thể cô.
“Bao nhiêu?”
“5000.”
“Hiện tại thì sao?”
“Một vạn hai.”
Từng nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi trên người Tần Phong như trút nước, hại cô chỉ có thể yêu kiều thở hổn hển.
“Vậy thế này thì sao?” Lâm Vũ Mặc đột nhiên kéo hai chân mảnh khảnh của cô ra, gầm lên một tiếng rồi vọt vào bên trong mật thất chặt khít, mê người của cô.
/98
|