Editor: Sendyle
"A!Đau quá!" Tần Phong cắn môi dưới, bởi vì đột nhiên thân thể truyền tới đau đớn, chân mày nhíu chặt lại.
"Tiểu Phong Nhi ngoan, lập tức không đau." Lâm Vũ Mặc đau lòng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Phong, bàn tay vỗ về an ủi cô.
Nơi ấm áp của Tần Phong bao phủ anh ta thật chặt, tạo cho anh ta cảm giác thoải mái khác thường.
Trong lòng anh ta thật thỏa mãn, rốt cuộc anh ta đã trở thành người đàn ông đầu tiên của tiểu Phong Nhi.
Anh ta chẳng những phải làm người đàn ông đầu tiên của tiểu Phong Nhi, còn phải là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời này của cô.
Cả đời này, anh ta quyết sẽ không buông tay!
Cảm thấy nơi ấy của cô dần dần buông lỏng, Lâm Vũ Mặc mới giải phóng tâm bản thân nâng người lên, hung hăng tiến vào trong thân thể xinh đẹp của Tần Phong. Lần lượt, từng đợt chống đỡ tiến đến chỗ sâu nhất.
Hai người yêu nhau không biết triền miên bao lâu, chỉ cảm thấy không khí tràn ngập hơi thở hoan ái nồng nặc, chỉ nghe được âm thanh rên rỉ vô tận cùng tiếng thở dốc đan xen vào nhau.
Giường lớn là bóng dáng của hai người đang yêu nhau, trầm luân trong từng đợt kích tình mà quên mọi thứ, chỉ có thể cảm nhận được lẫn nhau.
Cảnh xuân kiều diễm tràn lan trong căn phòng.
Lúc này mọi thứ đều tĩnh lặng, bên ngoài sắc trời đã tối, trong bầu trời đêm những ngôi sao đang chíu sáng vạn vật trên trái đất, ánh trăng sâu kín xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng soi sáng hình ảnh hai người đang ôm nhau hạnh phúc.
Lâm Vũ Mặc ôm chặt lấy Tần Phong không mảnh vải che thân vào trong ngực, bàn tay nóng rực vẫn chưa thỏa mãn ở trên người của cô lưu luyến không ngừng.
Tần Phong ôm chặt lấy eo Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắm dán lên lồng ngực của Lâm Vũ Mặc, lắng nghe nhịp tim của anh ta đang đập liên hồi. Nhịp tim của anh còn chưa từ trong đợt kích tình vừa rồi khôi phục lại bình thường, cứ phập phồng từng đợt.
Tần Phong đưa ra tay nhỏ bé khẽ xoa ngực anh ta, cười duyên hôn lên.
"A tiểu Phong Nhi, xem ra em đã nghỉ ngơi đủ rồi, vậy thì chúng ta làm lại một lần nữa." Lâm Vũ Mặc lật người lại, đem Tần Phong đặt ở phía dưới.
Tần Phong ngượng ngùng nhìn Lâm Vũ Mặc, trong mắt tràn ngập thâm tình.
Lâm Vũ Mặc hôn như mưa xuống, khi anh ta hôn tới ngực Tần Phong thì đụng phải khuyên tai treo lủng lẳng, Lâm Vũ Mặc khẽ cau mày. Khuyên tai ngọc này, anh ta vừa nhìn thấy, nhìn ra ngay nó thuộc hàng thượng hạng, phía trên hoa văn này rất ít nhìn thấy, có lẽ những hoa văn này là của một gia tộc nào đó.
Gia tộc Đường thị
Trong đầu của anh ta mơ hồ có ấn tượng đối với Đường thị.
Hình như từng có một gia tộc Đường thị, bây giờ đã di cư sang Canada.
Mà cái khuyên tai ngọc giá trị xa xỉ này cùng Đường thị có quan hệ gì?
Là ai đưa cho tiểu Phong Nhi?
Bụng đầy nghi vấn, bàn tay Lâm Vũ Mặc đưa về phía sau cổ Tần Phong, muốn bỏ khuyên tai kia xuống.
"Đừng!" Tần Phong ý thức được Lâm Vũ Mặc muốn làm gì, lập tức đưa ra tay nhỏ bé ngăn động tác của Lâm Vũ Mặc lại.
"Tại sao? Khuyên tai ngọc này đối với em rất quan trọng sao?" Lâm Vũ Mặc cau mày hỏi.
"Đây là một người bạn rất quan trọng tặng em, em không muốn lấy nó xuống." Tần Phong đem khuyên tai ngọc bảo hộ ở trong lòng bàn tay, không muốn Lâm Vũ Mặc đụng vào.
Lâm Vũ Mặc vừa nghe Tần Phong nói là một người bạn rất quan trọng tặng cho cô, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ chua xót ghen tức, mặc kệ người bạn kia là nam hay nữ, anh ta cũng cảm thấy không vui chút nào.
Không được!
Tiểu Phong Nhi là của anh ta!
Trên người cô chỉ có thể lưu vật của anh ta!
Lâm Vũ Mặc không hài lòng nói: "Nhưng tiểu Phong Nhi, anh chỉ muốn em mang đồ trang sức của anh, không muốn nhìn thấy nó, chúng ta tháo nó xuống, cất vào trong hộp, có được hay không?"
"Không được!" Tần Phong dẩu môi, không thuận theo nói.
Mặc dù mỗi lần thấy khuyên tai ngọc kia, trong lòng sẽ sinh ra một loại cảm giác bị người ta lừa gạt cùng cảm giác đâm nhói khi bị vứt bỏ, mấy lần cô muốn bỏ, nhưng lần nào cũng vậy đến cuối cùng đều không thể bỏ mà đeo nó lại lần nữa.
Là thói quen sao?
Hoặc giả có lẽ là bởi vì trong lòng cô đối với đoạn hạnh phúc kia vẫn còn quyến luyến chăng?
Cô cũng không hiểu rốt cuộc là tại sao.
Tóm lại, trong lòng của cô, vẫn có một góc nho nhỏ, trong góc kia là hình ảnh một người đàn ông, một người đàn ông đã từng thâm tình che chở cho cô, một người đàn ông tàn nhẫn bỏ rơi cô khi cô cần sự quan tâm của anh nhất.
Cô cũng không hiểu cảm giác hiện tại của mình đối với Đường Chá rốt cuộc là một loại cảm giác gì.
Chỉ cần nghĩ tới anh ta,
Cô sẽ không nhịn được rơi lệ.
Cho dù anh ta vứt bỏ cô đi,
Cô còn không bỏ,
Không bỏ được vẫn nhớ nhung hình bóng anh ta,
Có phải tận sâu trong lòng cô vẫn chờ mong Đường Chá trở về tìm gặp cô?
Trái tim quá đau khổ!
Không!
Không cần suy nghĩ nữa!
Chân mày Tần Phong nhăn lại, trong đầu hiện ra bóng dáng cao ngất của Đường Chá, nụ cười ôn nhu cùng sự che chở của anh.
Những điều này đối với cô đã không còn rồi!
Đường Chá cũng sẽ không trở lại nữa!
Càng muốn tâm càng đau!
Nhìn thấy Tần Phong đang trầm tư suy nghĩ về điều gì đó, Lâm Vũ Mặc sinh cảm giác bất mãn, anh ta không muốn tiểu Phong Nhi đang cùng anh ta triền miên trên giường mà trong lòng còn nghĩ tới người khác, mà người đó lại là một người đàn ông!
Không được!
Anh ta quyết không cho phép trong lòng tiểu Phong Nhi có bóng dáng người khác!
Anh ta muốn trong lòng tiểu Phong Nhi chỉ chứa một mình anh ta mà thôi!
Lâm Vũ Mặc cười tà đem thân thể mê người của Tần Phong vào trong thân thể mình, lần nữa nâng lên kích tình vô hạn.
"A" Đang suy nghĩ Tần Phong bị một cỗ mãnh liệt tiến công cắt đứt rời dòng suy nghĩ miên man, chỉ có thể theo công kích của Lâm Vũ Mặc mà đình trệ.
Gió mạnh!
Mưa chợt!
Giọt mồ hôi to của Lâm Vũ Mặc từ trán chảy xuống!
Nhỏ xuống thân thể đỏ ửng của Tần Phong!
Chỉ nghe từng trận chiến mã chạy như điên, từng tiếng vui thích hô hào, từng chuỗi vụn vặt khẽ rên.
Gió ngừng thổi! Mưa rơi!
Chỉ thấy hai người như cũ không muốn chia lìa dính lấy nhau một chỗ.
"Tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc phá vỡ trầm mặc giữa hai người, tà mị tựa vào bên tai Tần Phong nói: "Em rất không ngoan! Lại dám chạy trốn!"
"Em khi nào chạy trốn?" Tần Phong lắp bắp nói.
"A!Đau quá!" Tần Phong cắn môi dưới, bởi vì đột nhiên thân thể truyền tới đau đớn, chân mày nhíu chặt lại.
"Tiểu Phong Nhi ngoan, lập tức không đau." Lâm Vũ Mặc đau lòng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Phong, bàn tay vỗ về an ủi cô.
Nơi ấm áp của Tần Phong bao phủ anh ta thật chặt, tạo cho anh ta cảm giác thoải mái khác thường.
Trong lòng anh ta thật thỏa mãn, rốt cuộc anh ta đã trở thành người đàn ông đầu tiên của tiểu Phong Nhi.
Anh ta chẳng những phải làm người đàn ông đầu tiên của tiểu Phong Nhi, còn phải là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời này của cô.
Cả đời này, anh ta quyết sẽ không buông tay!
Cảm thấy nơi ấy của cô dần dần buông lỏng, Lâm Vũ Mặc mới giải phóng tâm bản thân nâng người lên, hung hăng tiến vào trong thân thể xinh đẹp của Tần Phong. Lần lượt, từng đợt chống đỡ tiến đến chỗ sâu nhất.
Hai người yêu nhau không biết triền miên bao lâu, chỉ cảm thấy không khí tràn ngập hơi thở hoan ái nồng nặc, chỉ nghe được âm thanh rên rỉ vô tận cùng tiếng thở dốc đan xen vào nhau.
Giường lớn là bóng dáng của hai người đang yêu nhau, trầm luân trong từng đợt kích tình mà quên mọi thứ, chỉ có thể cảm nhận được lẫn nhau.
Cảnh xuân kiều diễm tràn lan trong căn phòng.
Lúc này mọi thứ đều tĩnh lặng, bên ngoài sắc trời đã tối, trong bầu trời đêm những ngôi sao đang chíu sáng vạn vật trên trái đất, ánh trăng sâu kín xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng soi sáng hình ảnh hai người đang ôm nhau hạnh phúc.
Lâm Vũ Mặc ôm chặt lấy Tần Phong không mảnh vải che thân vào trong ngực, bàn tay nóng rực vẫn chưa thỏa mãn ở trên người của cô lưu luyến không ngừng.
Tần Phong ôm chặt lấy eo Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắm dán lên lồng ngực của Lâm Vũ Mặc, lắng nghe nhịp tim của anh ta đang đập liên hồi. Nhịp tim của anh còn chưa từ trong đợt kích tình vừa rồi khôi phục lại bình thường, cứ phập phồng từng đợt.
Tần Phong đưa ra tay nhỏ bé khẽ xoa ngực anh ta, cười duyên hôn lên.
"A tiểu Phong Nhi, xem ra em đã nghỉ ngơi đủ rồi, vậy thì chúng ta làm lại một lần nữa." Lâm Vũ Mặc lật người lại, đem Tần Phong đặt ở phía dưới.
Tần Phong ngượng ngùng nhìn Lâm Vũ Mặc, trong mắt tràn ngập thâm tình.
Lâm Vũ Mặc hôn như mưa xuống, khi anh ta hôn tới ngực Tần Phong thì đụng phải khuyên tai treo lủng lẳng, Lâm Vũ Mặc khẽ cau mày. Khuyên tai ngọc này, anh ta vừa nhìn thấy, nhìn ra ngay nó thuộc hàng thượng hạng, phía trên hoa văn này rất ít nhìn thấy, có lẽ những hoa văn này là của một gia tộc nào đó.
Gia tộc Đường thị
Trong đầu của anh ta mơ hồ có ấn tượng đối với Đường thị.
Hình như từng có một gia tộc Đường thị, bây giờ đã di cư sang Canada.
Mà cái khuyên tai ngọc giá trị xa xỉ này cùng Đường thị có quan hệ gì?
Là ai đưa cho tiểu Phong Nhi?
Bụng đầy nghi vấn, bàn tay Lâm Vũ Mặc đưa về phía sau cổ Tần Phong, muốn bỏ khuyên tai kia xuống.
"Đừng!" Tần Phong ý thức được Lâm Vũ Mặc muốn làm gì, lập tức đưa ra tay nhỏ bé ngăn động tác của Lâm Vũ Mặc lại.
"Tại sao? Khuyên tai ngọc này đối với em rất quan trọng sao?" Lâm Vũ Mặc cau mày hỏi.
"Đây là một người bạn rất quan trọng tặng em, em không muốn lấy nó xuống." Tần Phong đem khuyên tai ngọc bảo hộ ở trong lòng bàn tay, không muốn Lâm Vũ Mặc đụng vào.
Lâm Vũ Mặc vừa nghe Tần Phong nói là một người bạn rất quan trọng tặng cho cô, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ chua xót ghen tức, mặc kệ người bạn kia là nam hay nữ, anh ta cũng cảm thấy không vui chút nào.
Không được!
Tiểu Phong Nhi là của anh ta!
Trên người cô chỉ có thể lưu vật của anh ta!
Lâm Vũ Mặc không hài lòng nói: "Nhưng tiểu Phong Nhi, anh chỉ muốn em mang đồ trang sức của anh, không muốn nhìn thấy nó, chúng ta tháo nó xuống, cất vào trong hộp, có được hay không?"
"Không được!" Tần Phong dẩu môi, không thuận theo nói.
Mặc dù mỗi lần thấy khuyên tai ngọc kia, trong lòng sẽ sinh ra một loại cảm giác bị người ta lừa gạt cùng cảm giác đâm nhói khi bị vứt bỏ, mấy lần cô muốn bỏ, nhưng lần nào cũng vậy đến cuối cùng đều không thể bỏ mà đeo nó lại lần nữa.
Là thói quen sao?
Hoặc giả có lẽ là bởi vì trong lòng cô đối với đoạn hạnh phúc kia vẫn còn quyến luyến chăng?
Cô cũng không hiểu rốt cuộc là tại sao.
Tóm lại, trong lòng của cô, vẫn có một góc nho nhỏ, trong góc kia là hình ảnh một người đàn ông, một người đàn ông đã từng thâm tình che chở cho cô, một người đàn ông tàn nhẫn bỏ rơi cô khi cô cần sự quan tâm của anh nhất.
Cô cũng không hiểu cảm giác hiện tại của mình đối với Đường Chá rốt cuộc là một loại cảm giác gì.
Chỉ cần nghĩ tới anh ta,
Cô sẽ không nhịn được rơi lệ.
Cho dù anh ta vứt bỏ cô đi,
Cô còn không bỏ,
Không bỏ được vẫn nhớ nhung hình bóng anh ta,
Có phải tận sâu trong lòng cô vẫn chờ mong Đường Chá trở về tìm gặp cô?
Trái tim quá đau khổ!
Không!
Không cần suy nghĩ nữa!
Chân mày Tần Phong nhăn lại, trong đầu hiện ra bóng dáng cao ngất của Đường Chá, nụ cười ôn nhu cùng sự che chở của anh.
Những điều này đối với cô đã không còn rồi!
Đường Chá cũng sẽ không trở lại nữa!
Càng muốn tâm càng đau!
Nhìn thấy Tần Phong đang trầm tư suy nghĩ về điều gì đó, Lâm Vũ Mặc sinh cảm giác bất mãn, anh ta không muốn tiểu Phong Nhi đang cùng anh ta triền miên trên giường mà trong lòng còn nghĩ tới người khác, mà người đó lại là một người đàn ông!
Không được!
Anh ta quyết không cho phép trong lòng tiểu Phong Nhi có bóng dáng người khác!
Anh ta muốn trong lòng tiểu Phong Nhi chỉ chứa một mình anh ta mà thôi!
Lâm Vũ Mặc cười tà đem thân thể mê người của Tần Phong vào trong thân thể mình, lần nữa nâng lên kích tình vô hạn.
"A" Đang suy nghĩ Tần Phong bị một cỗ mãnh liệt tiến công cắt đứt rời dòng suy nghĩ miên man, chỉ có thể theo công kích của Lâm Vũ Mặc mà đình trệ.
Gió mạnh!
Mưa chợt!
Giọt mồ hôi to của Lâm Vũ Mặc từ trán chảy xuống!
Nhỏ xuống thân thể đỏ ửng của Tần Phong!
Chỉ nghe từng trận chiến mã chạy như điên, từng tiếng vui thích hô hào, từng chuỗi vụn vặt khẽ rên.
Gió ngừng thổi! Mưa rơi!
Chỉ thấy hai người như cũ không muốn chia lìa dính lấy nhau một chỗ.
"Tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc phá vỡ trầm mặc giữa hai người, tà mị tựa vào bên tai Tần Phong nói: "Em rất không ngoan! Lại dám chạy trốn!"
"Em khi nào chạy trốn?" Tần Phong lắp bắp nói.
/98
|