Đứng giữa chợ F phồn hoa nhất giữa phố xá sầm uất, một chiếc xe màu xám quý giá có rèm che đậu ở bên phải chỗ bán nước nào đó, bên trong xe, khóe miệng Lãnh Phong nhếch lên một chút châm biếm miễn cưỡng mà nhìn chằm chằm laptop trên đầu gối.
Hệ thống định vị bên trong dễ dành cho anh nắm trong tay hành tung của các phần tử không an phận, một lần nữa liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn tại cửa hàng bán cá giảm giá đặc biệt.
Khóe miệng cười nhạt càng sâu, người phụ nữ ngu xuẩn kia, tính mạng rất nhanh sẽ mất đi, cư nhiên còn có tâm tình tranh giành cá giảm giá.
Vốn định mặc kệ sống chết của cô, nhớ tới đứa trẻ đáng thương kia, anh lại có thể không khống chế được mà lái xe đến nơi này, chỉ vì có thể cứu một cái mạng nhỏ của cô.
Cuối cùng, người phụ nữ ngu xuẩn kia cũng mang theo một con cá to bằng lòng bàn tay tìm cách thoát khỏi đám người xung quanh, sau khi nhìn thoáng qua thành quả chiến đấu trong tay thỏa mãn cười tươi, \\đi đến bến xe buýt sau cửa hàng .
Lâm Tử Hàn thuận tiện vươn tay lách vào tóc rối loạn, không gì sánh được thoải mái chuẩn bị về nhà, đi qua hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng, cảm giác phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ rất gần.
Cô nghi ngờ mà quay đầu lại, phía sau cái gì cũng không có, chỉ có vài người vội vã qua đường.
Nhưng mà khi cô tiếp tục bước đi, tiếng bước chân kia cũng tùy theo vang lên, hơn nữa càng ngày càng vang dội. Một lần nữa cô quay đầu lại, bị mấy người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên vượt ngang qua sợ đến hét lên một tiếng, thiếu chút nữa rơi cá trong tay.
"Không được kêu!" Một gã mặc đồ đen trong đó nổi giận nói. Nguồn: http://truyenyy.com
Lâm Tử Hàn lùi về phía sau, lại lùi tiếp về phía sau, chỉ tới khi đến bên tường thì mới bất đắc dĩ mà ngừng lại. Ánh mắt kinh hoàng lại quét về phía ba gã đàn ông xa lạ kia.
"Các ông muốn làm gì?"
"Tiểu muội muội, mua cá có đúng không?" Một gã đàn ông cười dâm đãng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hi hi cười nói, làm cho hai gã khác cũng cười theo.
Lâm Tử Hàn nịnh nọt mà cười rộ lên: "Ha ha, đúng rồi, chuẩn bị về nấu canh cá".
"Cuộc sống cũng không tồi nha".
"Không, tôi không có tiền!" Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu, nếu muốn cướp tiền, bọn họ tìm lộn người rồi!
Gã đàn ông đứng giữa cười lạnh một tiếng, nói: "Cô không có tiền, nhưng chỉ có kim cương nha!"
Lại bởi vì kim cương mà đến, Lâm Tử Hàn mau khóc lên: "Các vị đại ca, tôi thật không có kim cương, tôi cũng chưa thấy qua viên kim cương mà các vị muốn tìm".
"Không giao ra sao? Vậy cô trước tiên xuống địa ngục thôi". Gã đàn ông da đen móc ra khẩu súng màu đen, đe dọa để giữa hông cô.
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn người đi đường bên ngoài ngõ nhỏ, nghĩ bọn họ nhất định là không dám nổ súng ở nơi phố xá sầm uất này. Trong lòng nghĩ ngang dọc, giẫm lên một chân của một tên gần đó, thừa dịp khi người nọ kêu rên tìm cách trốn khỏi, liều mạng chạy trốn.
"Đứng lại!" Gã đàn ông mặc đồ đen gầm lên giận dữ, ầm một tiếng vang lên, là âm thanh viên đạn bắn vào ống thép. Lâm Tử Hàn kinh hãi! Đám người điên này lại có thể đùa thật!?
Giữa lúc cô không biết như thế nào cho phải, tay phải đột nhiên được một bàn tay lớn nắm, bên tai là một tiếng trầm thấp của đàn ông: "Đi mau".
Lâm Tử Hàn không quản người kéo mình là ai, với tốc độ nhanh nhất chạy vào giữa ngõ nhỏ.
Nghe thấy tiếng súng vù vù phía sau, Lãnh Phong nhíu mày, chỉ hận người phụ nữ này thế nào lại chạy trốn chậm như vậy.
/284
|