"Ai da! Cá của tôi". Lâm Tử Hàn ngạc nhiên, tránh khỏi lòng bàn tay lớn đang nắm lấy tay mình, chạy về phía sau hai bước để nhặt cá không cẩn thận rơi trên mặt đất.
"Chết tiệt!" Lãnh Phong thấp giọng nguyền rủa một tiếng, không thể không lùi về kéo tay cô, lúc này cư nhiên còn quay đầu lại lấy cá của mình?!
Người phụ nữ này! Rốt cục đầu óc xảy ra vấn đề gì?!
Ngay khi Lãnh Phong quay người lại kéo cô, đột nhiên trên vai có một trận đau đớn kéo đến, anh khiếp đảm, ý thức được mình rốt cuộc vẫn bị người phụ nữ ngu xuẩn này hại!
Anh cũng không buông tay cô ra, cố nén đau đớn chạy đến hướng xe. Cuối cùng chạy ra khỏi ngõ nhỏ hẻo lánh kia, gã mặc đồ đen kia cũng không dám kiêu ngạo như vậy, vội vàng thu súng đuổi qua đó.
"Lên xe!" Lãnh Phong một tay kéo Lâm Tử Hàn đẩy vào chỗ ngồi của lái xe, bản thân cũng nhanh chóng lên xe.
Lâm Tử Hàn lúc này mới nhìn rõ người cứu mình là ai, hơi giật mình mà để anh tùy ý sắp xếp, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp nên làm những gì.
"Lái xe!" Lãnh Phong lạnh lùng mà ra lệnh.
Lâm Tử Hàn vô thức "A" một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khẩn trương nhìn anh nói: "Nhưng mà tôi không có bằng lái, hơn nữa lần trước khi bị bắt anh cũng nhìn thấy…"
"Lái xe!" Lãnh Phong nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, hận không thể vặn cổ cô ngay lập tức! Giữa lúc đang tức giận, xe phóng ra ngoài như phóng tên.
Đúng lúc đó theo lực quán tính đập vào trên vết thương của anh, đau đến nỗi mồ hôi lạnh của anh ứa ra, anh cố nén nỗi xúc động muốn ném cô ra ngoài. Đưa tay xoa đi mồ hôi lạnh trên trán, mở laptop ra, mười ngón tay nhanh chóng mà làm các thao tác tại bàn phím.
"Bây giờ phải đi đâu?" Lâm Tử Hàn liếc mắt qua kính chiếu hậu hỏi anh.
"Thoát khỏi chiếc xe đen phía sau kia".
Lâm Tử Hàn định nhìn chiếc xe phía sau cách có xa lắm không, một lần nữa giọng nói mệnh lệnh của Lãnh Phong vang lên: "Không được nhìn! Điều khiển tốt xe của cô, chỉ nghe mệnh lệnh của tôi là được!"
"A, được". Lâm Tử Hàn đạp sâu vào chân ga, xe đã băng qua một chiếc xe con, tạt qua hướng đại lộ.
"Cầu vượt phía trước hai trăm mét". Lãnh Phong một mặt thao tác máy tính một mặt suy yếu nói, trên lưng dính ướt một mảng, cũng không biết là mồ hôi hay là máu loãng.
Chỉ là, bây giờ không phải lúc quản đến.
Lâm Tử Hàn không dám chậm trễ, chuyên chú lái xe, cách lái xe lưu manh như thế cô vẫn là lần đầu tiên lái, trong lòng vừa sợ lại vừa hãi.
Xe một đường xông lên cầu vượt, chiếc xe theo đuôi không có ý dừng lại, một đường đuổi đến.
"Phong ca, muốn xuống dưới cầu sao?" Lâm Tử Hàn khẩn trương hỏi, cô cuối cùng cũng thấy chiếc xe màu đen kia, đang đi song song với cô.
"Xuống dưới cầu rẽ phải, phía trước năm trăm mét có một con đường một chiều, chạy vào trong".
"Năm trăm mét là bao xa?" Lâm Tử Hàn hoàn toàn không rõ ràng tình huống này lắm, chỉ có thể nghe theo phân phó của anh xuống cầu chạy theo bên phải .
"Còn một trăm mét". Lãnh Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào nét vẽ hiện lên trên laptop, hướng dẫn: "Còn năm mươi mét, năm bốn ba hai một! Rẽ!"
Xe đột nhiên thay đổi một cái, tiến nhập vào một đoạn đường một chiều, xe màu đen bên cạnh không ngờ đến cô sẽ rẽ, bỗng chốc xông qua đầu, gã đàn ông mặc đồ đen buồn bực vươn đầu ra nguyền rủa một tiếng.
"Thật tốt quá! Bọn họ không đi theo". Lâm Tử Hàn cuối cùng thở dài một hơi nói.
Lãnh Phong ném cho cô một cái liếc mắt: "Bọn họ đã vượt qua một hướng khác chắn đường chúng ta".
"A? Vậy làm sao bây giờ?"
"Phía trước năm mươi mét rẽ trái tới giao lộ, nhanh lên một chút!"
"Được". Lâm Tử Hàn biết bản lĩnh của anh lớn, cũng không khẩn trương như thế nữa, lần đầu tiên chạy xe như bay, cảm giác vừa kích thích vừa sợ hãi!
Còn chưa hết cảm xúc, một tiếng rung "Thình thịch", hai người trên xe nghênh mặt lên phía trước, thiếu chút nữa cản kính chắn gió.
Xe không chút chần chờ mà đâm vào một cái thùng gỗ.
"Chết tiệt! Cô không phân biệt được phải trái sao?" Lãnh Phong giận sôi lên, trừng mắt cô.
Lâm Tử Hàn sớm sợ đến si ngốc, bị anh gào lên như thế mới tỉnh táo lại, áy náy mà nói ra: "Xin lỗi, tôi quá khẩn trương". Trong lòng cũng mắng chửi mình thực sự là ngốc đến hoàn hảo, lại có thể ngay cả trái phải cũng không nhận ra, may là đâm vào thùng gỗ, nếu như đâm vào tường…
Cô lắc đầu, đưa xe rẽ vào ngõ nhỏ.
Lúc lâu sau, tắt laptop. Cuối cùng cũng bỏ rơi được đối phương, Lãnh Phong yếu ớt mà thở hắt ra, ngiêng người tựa lưng vào ghế ngồi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Lâm Tử Hàn dừng xe ở ven đường, sau khi thở dài một hơi mới chuyển hướng Lãnh Phong, nói: "Phong ca, tiếp theo nên làm sao bây giờ?"
Khi ánh mắt đang nhìn hướng bên cạnh, giữa lúc đang mộng, sắc nhợt nhạt trên ghế dựa, toàn bộ là máu loãng đỏ tươi. Người đàn ông luôn luôn lạnh lùng trán nhẹ nhíu lại, dường như đang chịu đựng đau đớn cực điểm.
"Anh trúng đạn rồi?" Lâm Tử Hàn hơi giật mình mà nhìn anh, luống cuống nói.
Thấy anh đau đến không muốn phản ứng với cô, Lâm Tử Hàn một lần nữa khởi động động cơ, hoảng loạn nói: "Tôi đưa anh đi bệnh viện, anh cố chịu nha".
"Không được đi bệnh viện!" Lãnh Phong thoáng ngẩng đầu, gian nan nói.
"Nhưng mà vết thương của anh quá nặng". Lâm Tử Hàn không khỏi phân trần, hướng tới bệnh viện, một mặt an ủi: "Đừng sợ, tiêm tuy rằng rất đau, nhưng chỉ xuống một chút, một lúc sau thì tốt rồi…"
"Dừng xe!" Giọng nói Lãnh Phong càng lạnh giá như sương lạnh tháng mười, người phụ nữ chết tiệt này! Anh nhìn như người sợ tiêm sao?!
Lâm Tử Hàn sợ hãi, xe két một tiếng dừng ở ven đường.
"Không thể đi bệnh viện! Không thể đi! Hiểu chưa?" Chỉ cần anh đi, đời này anh cũng không cần giả mạo! Anh cảm thấy bản thân nếu nói tiếp với cô nữa, không bị vết thương hành hạ đến chết cũng bị cô làm cho tức chết rồi!
Lâm Tử Hàn vô thức A một tiếng, lúc này mới nghĩ đến anh là bị thương do súng, đi bệnh viện chẳng khác nào tự động đưa mình vào tay cảnh sát.
/284
|