Nhớ tới dạng si mê vừa nãy của bản thân, cô đã cảm thấy một trận xấu hổ vô cùng, khi con ngươi nâng lên, lại phát hiện người phía sau đáng có vẻ mặt cười tà mà nhìn mình.
May là lúc này tầng một đã vắng người, thang máy ngày hôm nay hình như đặc biệt đi chậm, lúc rảnh rỗi phải đi tìm bộ phận kỹ thuật mới được. Nghĩ, cô cúi đầu tranh đi ra ngoài trước với Tiêu Ký Phàm.
Làm cho cô trăm triệu lần nghĩ không tới chính là, người như lôi hỏa đang đợi mình ở tầng một. Lâm Tử Hàn cố sức quay người đi, để trốn tránh phóng viên thành đoàn đội ở tầng một kia.
Tiêu Ký Phàm nhíu mày, nhìn quét qua một mảnh hỗn loạn trong đại sảnh. Một đoàn phóng viên lớn đang gắt gao bao vây Vương Văn Khiết ở giữa, một đám câu hỏi lớn như dời núi lấp biển hướng tới trên người chị ấy.
Lâm Tử Hàn trốn ở phía sau Tiêu Ký Phàm, bước nhanh qua hướng cửa lớn lẩn đi.
"Cô đang làm cái gì đó?" Tiêu Ký Phàm trừng mắt với Lâm Tử Hàn đang lén lén lút lút bên cạnh giận dữ nói.
Lâm Tử Hàn hắc hắc cười, cô ôm quyền nói: "Mượn thân thể của anh dùng một chút, chỉ lúc này thôi". Cô cũng không thể để cho Vương Văn Khiết thấy mình, thấy cô thì thảm rồi.
Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn Vương Văn Khiết đang bị bao vây rất thảm kia, không quan tâm tới cô, tách đoàn người ra đi tới cửa chính.
"Xin lỗi, tôi phải về nhà, thực sự rất xin lỗi…." Vương Văn Khiết nói với đám phóng viên kia, cố gắng thoát khỏi đoàn người, nhưng vẫn không thành công, hai mắt sáng như tuyết vẫn phát hiện ra Lâm Tử Hàn đang trốn bên người Tiêu Ký Phàm, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cô Vương, xin hãy nói cho chúng tôi phương thức học đàn và tâm đắc của cô được không?"
"Xin lỗi. Tôi không có phương thức và tâm đắc gì".
"Vậy lúc nào đó có thể thực nghiệm đàn cho chúng tôi nghe một khúc được không?"
"Xin lỗi…"
Giọng nói của Vương Văn Khiết rất nhanh mà tan đi, Lâm Tử Hàn áy náy mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương Văn Khiết đang trừng mắt với cô, dằn lòng lại, chạy là thượng sách.
"Cảm ơn anh ha". Khi đi tới cửa chính, Lâm Tử Hàn nịnh nọt cười với Tiêu Ký Phàm.
Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm cô, còn chưa kịp mở lời, bên cạnh truyền đến giọng nói của Đỗ Vân Phi: "Tử Hàn". Hai người đồng thời nhìn về phía bên trái, trên xe Audi, Đỗ Vân Phi đang hàm chứa ý cười vẫy Lâm Tử Hàn.
"Vận đào hoa của cô cũng không tồi". Giọng Tiêu Ký Phàm mỉa mai liếc mắt Lâm Tử Hàn một cái, giọng điệu chua xót ngay cả chính anh cũng đều cảm thấy không hiểu vì sao.
Quay người, tiến vào xe, tài xế vững vàng lái xe lướt qua trước mắt cô, nghênh ngang đi trước.
"Có ý gì chứ". Lâm Tử Hàn thấp giọng lảm nhảm một tiếng, quên đi, mặc kệ là anh ta có ý gì, vẫn nên về nhà trước, bảo dưỡng tinh thần tốt chuẩn bị được giáo huấn!
Như cô đoán, Đỗ Vân Phi trên xe cũng dùng loại cười như không cười này, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu đánh giá bản thân, cười nói: "Vương Văn Khiết nhất định là đang ở nơi nào đó nổi điên đúng không?"
"Đừng nói nữa, em trước tiên chuẩn bị để cho chị ấy thiên đao vạn quả thôi". Lâm Tử Hàn thở dài một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi. Vốn dĩ vì năm vạn tệ tiền thưởng, bây giờ có rồi, còn chưa đủ bồi thường một cánh cửa kính.
Đỗ Vân Phi cười một tiếng: "Anh đã nói rồi, em đi nghe giải thi đấu đàn piano cũng không cần mặc thành như vậy".
Lâm Tử Hàn ôm lấy đầu của mình, dùng sức lắc lắc, bực bội mà la hét: "Phiền chết rồi! Không được nhắc lại nữa!"
"Được, không nhắc tới". Đỗ Vân Phi vỗ vỗ tay cô, vẫn cười như cũ. Chỉ trầm mặc nửa phút đồng hồ, một lần nữa mở miệng nói: "Anh lại không hiểu, em vì sao không dùng thân phận thật của bản thân đi chứ? Bây giờ nổi danh, còn có thể dựa vào việc này để kiếm tiền, không bao giờ phải làm việc tại Tiêu thị nữa".
Lâm Tử Hàn tựa ở cửa sổ xe không trả lời anh, anh dĩ nhiên sẽ không hiểu. Cô làm sao có thể dùng thân phận thật của bản thân lên sân khấu? Bị mẹ cô nhìn thấy còn gì nữa chứ?
Cho dù mẹ không để ý tới cô, Tạ Vân Triết sao? Haizz! Xem ra cô chỉ có thể cả đời này đều vụng vụng trộm trộm như thế mất!
~~~~~~~~~~
Trong thư phòng một biệt thự bên sườn dốc, Tiêu Ký Phàm đang đứng bên gương lớn bên cửa sổ trầm mặc nhìn vết thương trên vai, vết thương đã không đau, nhưng mà có lẽ vĩnh viễn lưu lại vết sẹo không có khả năng biến mất.
Nhìn chằm chằm vết sẹo trong kính, mi tâm của anh nhíu chặt lại, nhớ tới người đơn thuần đến ngu xuẩn Lâm Tử Hàn kia, vết sẹo này có được là do cô ban tặng.
Trong lòng rõ ràng nên giận dữ, nghĩ đến người ở chung gần một tuần kia, khóe miệng lại không tự giác được mà hiện lên một chút ý cười.
Anh lắc đầu, mặc áo ngủ vào ngồi trước bàn làm việc chuẩn bị làm việc.
Đưa tay vào ngăn kéo lấy tài liệu thì ngón tay không cẩn thận chạm vào một khối lạnh lẽo gì đó, là nhẫn kim cương mà anh suýt nữa đã quên mất, nhẫn kim cương vẫn còn có vầng sáng chói lọi như thế, hai ngón tay nhón lấy, hình ảnh ba năm trước ở khách sạn lại một lần nữa nhảy vào trong đầu, người phụ nữ cả gan dám đem anh trở thành con vịt để sử dụng kia!
Đang lúc thất thần, cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy vào, ngay sau đó là thân ảnh đẹp mỹ lệ của Duẫn Ngọc Hân đi vào, cười tủm tỉm nói: "Ký Phàm, anh làm sao còn chưa ngủ?"
Tiêu Ký Phàm kinh sợ, còn chưa kịp thu hồi nhẫn kim cương trong tay, liền bị Duẫn Ngọc Hân chặn lại đoạt đi.
Duẫn Ngọc Hân kinh ngạc đánh giá nhẫn kim cương trong tay, hưng phấn đến nhào vào người Tiêu Ký Phàm, dâng cho anh đôi môi thơm sau đó thoải mái nói: "Ký Phàm, nhẫn kim cương này thật đẹp, cảm ơn anh!"
Tiêu Ký Phàm sửng sốt, tuyệt đối không ngờ cô ta sẽ đột nhiên xông tới, càng không nghĩ đến cô ta sẽ cho rằng nhẫn kim cương kia là mua cho mình. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
"Ký Phàm, em rất yêu anh". Duẫn Ngọc Hân cảm động mà ôm anh, ở bên tai anh nói.
"Ngọc Hân, đưa nhẫn cho anh". Tiêu Ký Phàm nhàn nhạt mở miệng nói.
Duẫn Ngọc Hân cũng không đưa nhẫn cho anh, lùi ra từ trong ngực anh, đem nhẫn đeo vào ngón áp út, hưng phấn nói: "Ký Phàm, anh thật biết chọn, cư nhiên lại vừa vặn nha".
/284
|