Tiêu Ký Phàm nâng tay cô ta lên, tâm trạng có chút rung động, chiếc nhẫn này đeo trên tay của cô ta lại có thể vừa vặn như vậy. Điều này, cũng rất trùng hợp thôi? Tay của cô ta lại có thể giống như tay người đàn bà kia?
"Làm sao vậy?" Duẫn Ngọc Hân thấy anh thất thần, nghi hoặc mà đánh giá anh.
Tiêu Ký Phàm thoáng cái đã hoàn hồn, nhìn nhẫn kim cương trên đầu ngón tay cô ta, lãnh đạm nói: "Cái nhẫn này không hợp với em, em bảo nhà thiết kế thiết kế lại từ đầu nhé". Nói xong động thủ lấy cái nhẫn trong tay cô ta.
Duẫn Ngọc Hân tránh thoát khỏi tay của anh đang chuẩn bị rời đi, thoải mái cười: "Em cảm thấy rất đẹp, thiết kế cũng rất đặc biệt, em rất thích nó, không cần thiết phải thay đổi nữa".
Tay Tiêu Ký Phàm lấy hụt đang dương trên cao, có chút bối rối: "Ngọc Hân, chiếc nhẫn này kim cương quá nhỏ, không thích hợp với thân phận của em, mau đưa cho anh".
"Nhưng mà em rất thích". Duẫn Ngọc Hân không tình nguyện chạm vào ngón tay, nhìn nhẫn kim cương: "Hơn nữa viên kim cương này cũng không nhỏ, chừng bốn cara".
"Đưa lại đây!" Tiêu Ký Phàm không nhịn được mà ra lệnh.
"Không đưa!" Duẫn Ngọc Hân lùi về phía sau một bước, tủi thân trừng mắt với anh: "Em chờ anh nửa năm, cuối cùng cũng chờ được, anh lại muốn lấy đi?"
Kim cương đối với cô ta một điểm căn bản là không có vấn đề gì, kim cương đối với cô ta mà nói, quá bình thường. Cô ta muốn chẳng qua là tự tay anh đưa cho cô ta nhẫn kết hôn mà thôi, dù cho không có kim cương, cô cũng sẽ rất vui vẻ.
Tiêu Ký Phàm nhìn cô khẽ hít một hơi, giọng nói ủ rũ nói: "Cuối tuần, anh nhất định mua cho em một cái đẹp hơn, đưa cái này cho anh".
"Xác định?" Duẫn Ngọc Hân không dám tin tưởng mà liếc anh, dựa vào thường ngày lui tới, anh nhất định là có thể kéo dài ra, cuối tuần nhất định có thể quay về.
"Xác định".
Duẫn Ngọc Hân "ưhm" một tiếng, tháo nhẫn kim cương trong tay xuống, không nghe không muốn mà đưa tới trước mắt anh. Tiêu Ký Phàm nhận lấy nhẫn kim cương, dùng vải nhẹ nhàng phủ lên.
Không phải anh không có thời gian đi mua nhẫn kim cương, chẳng qua gần đây càng ngày càng không muốn kết hôn mà thôi, nguyên bản vẫn đều theo ý của Tiêu phu nhân thuận theo tự nhiên mà thôi. Nhưng mà gần đây anh đột nhiên bắt đầu chán ghét loại sắp xếp này, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tử Hàn đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
Trong lòng anh kinh hãi, lắc lắc đầu, anh làm sao lại nghĩ đến cô vào lúc này chứ? Là bởi vì gần đây tiếp xúc với cô nhiều quá sao?
Tối hôm qua bị một trận pháo oanh của Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn thiếu ngủ nghiêm trọng đi vào tòa cao ốc của công ty, chưa bao giờ mua báo chí nhưng cô ngày hôm nay ngoại lệ mua một tờ báo giải trí.
Nhìn ảnh chụp của Vương Văn Khiết hoang mang, hoảng sợ trên trang nhất, cô nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Em lại có thể cười được?" Tiếng cao vút của Vương Văn Khiết thoáng cái vang lên, Lâm Tử Hàn sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng nhắc, vẻ mặt vô tội nhìn chị, nịnh nọt nói: "Chủ tử, em không bao giờ… cười nữa".
Vương Văn Khiết căm giận trừng mắt với cô, nói: "Em có biết không, có một quỹ nhi đồng mời chị chủ nhật này đến đó đàn một khúc, nếu như chỗ nào cũng mời thì hay rồi, phải từ chối sao đây, không đi đến quỹ nhi đồng này, chị sợ nhân dân toàn quốc đều sẽ khinh bỉ chị!"
"Chị ngày hôm qua không phải tuyên bố từ nay về sau không chạm đến đàn nữa sao?" Lâm Tử Hàn rụt rè hỏi thăm, ngày hôm qua chị ấy chính là rất lớn tiếng tuyên bố, từ nay về sau rút khỏi làng giải trí.
Mới nổi danh thì rút khỏi, khiến cho đoàn phóng viên kia suy nghĩ miên man. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Nói chung chị lần này là bị em hại thảm". Vương Văn Khiết nghiến răng nghiến lợi nói: "Em chờ coi, một ngày nào đó chị sẽ ăn miếng trả miếng!" Nói xong, giẫm lên giày cao gót ngẩng đầu mà bước hướng tới phòng làm việc.
Lâm Tử Hàn chà chà cánh tay, lời của chị, làm cho cô nổi da gà khắp người, quay người chuẩn bị hướng tới phòng làm việc của mình. Đường trước mặt đột nhiên bị chặn lại, Duẫn Ngọc Hân nghiêng người đánh giá cô, một lúc lâu sau cười giễu cợt một tiếng nói: "Nữ vương đàn piano! Đứng ở Tiêu thị không cảm thấy tủi thân sao?" Trong giọng nói lộ vẻ ganh ghét.
"Không cảm thấy". Lâm Tử Hàn đáp: "Nếu như giám đốc Duẫn Không có chuyện gì, tôi đi trước làm việc".
Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, vừa tức lại không biết làm sao. Cô ta thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cho cô cút ra khỏi Tiêu thị!
Lâm Tử Hàn hôm nay qua coi như thuận lợi, sau khi đúng giờ tan việc đưa Tiểu Thư Tuyết đi dạo qua siêu thị, đã lâu không đưa con bé đi dạo, trong lòng có chút áy náy.
Tuy rằng cô đi ra ngoài sẽ xuất huyết nhiều (ý là tốn tiền), vì để tiểu công chúa hài lòng, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Khi tiến vào trước cửa hàng, Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu nhỏ chăm chú mà đếm ra: "Mẹ, con muốn mua bóng nhiều màu, còn muốn mua chocolate, còn muốn mua…"
"Dừng!" Lâm Tử Hàn quan sát con bé, tức giận nói: "Mẹ con không phải quỷ, cảm phiền con hợp tác".
"Mẹ thật nhỏ mọn!" Tiểu Thư Tuyết bĩu môi mất hứng nói, sau đó khuôn mặt lập tức cười tươi tắn kêu lên: "Chú Lãnh!".
Lâm Tử Hàn sửng sốt, ngẩng đầu mới phát hiện Lãnh Phong không biết khi nào thì xuất hiện trước mặt cô. Lãnh Phong xoa đầu Tiểu Thư Tuyết, hướng Lâm Tử Hàn mỉa mai nói: "Lần trước phát súng kia không phải bắn lên người cô, nên cô không coi đó là bài học đúng không?"
"Hả?" Lâm Tử Hàn trong lúc nhất thời không hiểu ý anh, sau khi suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh hiểu ra, hắc hắc cười nói: "Lần trước thực sự cám ơn anh nha, nhưng mà người nọ không phải bị bắt sao?"
"Người muốn kim cương không phải chỉ có một người là hắn".
"Thực ra không có việc gì nữa". Lâm Tử Hàn không cho là đúng, đánh giá anh nói: "Anh sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Lãnh Phong cười lạnh một tiếng, kéo tay cô, đem một sấp tiền cầm trong tay nhét vào trong tay của cô, thản nhiên nói: "Tôi tới là trả lại tiền, tôi cũng không muốn có danh tiếng bất lương do thiếu nợ không trả".
"Danh tiếng của anh vốn cũng không tốt". Lâm Tử Hàn lẩm bẩm nói.
"Cô nói cái gì?" Mắt Lãnh Phong nghiêm lại, trừng mắt với cô. Lâm Tử Hàn vội xua tay, ha ha cười nói:
"Tôi nói thực ra tiền này có thể không trả, mọi người đều là bạn bè". Lời nói còn ở trong miệng, tiền đã nhét vào trong ví.
/284
|