Chương 5.3:
Bà nội Tề tên là Chu Lương Viện, trước kia nhà mẹ đẻ mở bệnh viện tư nhân, cả nhà đều là dòng dõi nho học, tên này bắt nguồn từ ý nghĩa lương duyên mỹ mãn lâu bền. Khi đó bà và ông nội Tề kết hôn sinh con, mãi cho đến khi ông nội Tề qua đời, tình cảm vẫn luôn tốt đẹp.
Bà nội vui vẻ đứng lên lưu loát nói: "Vậy thì quá tốt, quần áo Chân Chân nhà chúng ta đan bà nội rất thích, nhớ phải màu sắc gì tươi sáng chút! Bà không thích màu vàng đất, mặc không thấy đẹp đâu."
Tề Chân nghiêng đầu, chỏm tóc đuôi ngựa khoác lên trên vai, phì một tiếng cười rộ lên.
Chờ lúc cha cô đến đã hơn 12 giờ trưa, nói là trong viện có chuyện gì xảy ra nên vội vã qua giải quyết xong mới đến được.
Tề Triệu Viễn đeo mắt kính không gọng, mấy năm nay càng gầy guộc hơn, trong tay xách túi to túi nhỏ đều là những món mà bà nội thích ăn, nhìn có vẻ tốn không ít tiền, phía sau còn có một đứa bé theo đuôi.
Đó là em họ của Tề Chân - Thiện Thiện, chú hai và dì bận đi công tác nước ngoài nên gần đây Thiện Thiện luôn được các trưởng bối trong nhà thay phiên nhau dẫn theo.
Lúc đầu, bà nội thấy con trai thì phụng phịu không nói gì, nhưng dù sao cũng là con mình sinh ra và nuôi nấng, không để ý đến chuyện năm xưa, hiện tại đã trung niên , có vẻ ôn hòa hơn thời còn trẻ, bà và con trai đã nhiều năm không cùng nhau ăn bữa cơm.
Thiện Thiện cũng rất lâu rồi không gặp chị họ, bây giờ liền dính lấy bên người Tề Chân.
Hoàn cảnh gia đình Tề Thiện khác với Tề Chân, tình cảm cha mẹ rất thân thiết, chỉ là không để ý chăm lo đến con của mình nhiều. Từ nhỏ cô bé đã đi theo chú bác bà nội mà lớn lên.
Trẻ con thích chơi đùa, cô bé lôi kéo Tề Chân vừa nghe hát lại vừa rủ cô cùng xem phim.
Không xem không biết, vừa nhìn đã thấy nguy hiểm.
Ảnh màn hình di động của Thiện Thiện lại là Dụ Cảnh Hàng, lại còn là ảnh thời niên thiếu lộ cơ bụng. Cô bé còn lôi kéo Tề Chân cùng xem phim Dụ Cảnh Hàng đóng .
Thiện Thiện đeo một bên tai nghe, túm ống tay áo chị nói: "Chị, chị xem này! Em rất thích phim của anh ấy, có phải chồng em rất đẹp trai hay không? Phim nào của anh ấy em cũng đều xem qua, rất hay, chị mau xem kìa!"
Hình ảnh trên màn hình di động, dưới ngọn đèn mờ ám, làm nổi bật lên cái mũi cao thẳng tắp, trong phim Dụ Cảnh Hàng ngồi trong quán bar, xương lông mày hiện lên rõ nét dưới ống kính, áo sơ mi trắng lười nhác hở ra một đoạn.
Dưới ánh sáng đầy màu sắc sặc sỡ, trước mặt là một cô gái đẹp mặc váy đỏ, eo nhỏ nhắn chưa đầy nắm tay, bộ ngực đẫy đà mềm mại miêu tả sinh động, môi đỏ nhếch lên độ cong quyến rũ.
Người đàn ông trẻ tuổi cầm lấy chiếc cốc chân dài, quần áo hơi lộn xộn, lạnh lùng thờ ơ, tựa như không thấy báu vật trước mắt mình. Dưới chiếc áo sơ mi trắng khẽ mở là cơ bụng săn chắc, xuyên quan màn hình đều có thể cảm nhận được sức hấp dẫn và sự kích thích. ...
Mặt Tề Chân bỗng đỏ bừng, theo bản năng quay đi.
Thiện Thiện liếc nhìn cô một cái, thở phì phì nói: "Tề Chân, biểu cảm này của chị là sao vậy! Đã là thời đại nào rồi, thời Đại Thanh mất nước hay sao?"
Tề Chân cũng không quan tâm cô bé gọi thẳng tên của mình, lập tức giải thích: "Không phải đâu... Nhưng cảnh này đậm chất sắc quá, tạm thời chị không phản ứng kịp! Em, một đứa nhóc như em xem phim kiểu này làm gì, không cho em xem nữa!"
Cái con nhóc tiểu bất điểm Thiện Thiện này cũng rất mạnh miệng, bị chị tắt đi không cho xem còn trề môi lẩm bẩm: "Cái này gọi là thưởng thức! Rõ ràng suy nghĩ của chị thấp kém, đã làm gì đâu, phim đoạt giải vàng đấy, sao lại bị chị xem như phim A thế kia!"
/304
|