Chương 6.1
Tề Chân đỏ mặt, suýt nữa không nhịn được đánh nhau với cô ấy.
Thiện Thiện vẫn không bỏ qua, bĩu môi than thở: "Thần tượng của em ngoại trừ không tham gia các chương trình truyền hình, không đóng phim truyền hình, không thích lộ mặt ra thì cái gì cũng tốt, phong độ hơn mấy tiểu thịt tươi của chị không chỉ một chút đâu! Chị có biết anh ấy giành được bao nhiêu giải thưởng lớn không, có vị trí thế nào trong giới giải trí không, không chỉ ba giải ảnh đế..."
Tề Chân không vui, bĩu môi phồng má nói: "Tiểu thịt tươi có gì không tốt chứ, Thản Chi của bọn ta cố gắng như vậy, các em không thể coi thường đâu, anh ấy sốt cao tới bốn mươi độ vẫn kiên trì nhảy đấy..."
Thiện Thiện không nhịn nổi cười ra tiếng.
Tề Chân bẹt bẹt miệng: "Em cứ tự xem đi, chị ra ngoài trả lời tin nhắn đã."
Thiện Thiện thở dài như người lớn, bắt đầu phát điên cãi lại: "Chị xem lại chị đi, thẹn quá hóa giận hả? Idol chị không tốt bằng idol của em thì chị đổi lại thích idol của em không phải được rồi hả! Kiểu đàn ông như thần tượng của em, chị xem Khương Thiến xinh như vậy mà vẫn bị chia tay còn gì, đàn ông không ai có được mới là tốt nhất..."
"Em nói chị nghe, riêng tư đấy, nghe nói nam thần của em chưa bao giờ... Á người đâu!"
Nói còn chưa xong, Tề Chân đã chạy mất.
Tề Chân trốn ở một bên, trả lời tin nhắn của Dụ Cảnh Hàng.
[ Em đang ở nhà bà nè, đang chuẩn bị ăn cơm trưa. ]
Tề Chân nghĩ, nhịn không được gõ: [ Em họ em là fan của anh đấy, em ấy vừa cho em xem ( hồi hương )... này ]
Mặc dù ( hồi hương ) không phải tác phẩm thành danh của Dụ Cảnh Hàng nhưng cũng là một bộ phim điện ảnh trong nước kinh điển, kể về câu chuyện xưa của một cậu trai nhà giàu và một sinh viên nữ, cuối cùng, lúc mọi người đua nhau đi ra nước ngoài, công tử nhà giàu này đến Anh quốc du học, cô sinh viên nghèo thì bị buộc phải ở lại trong nước, có một ước mơ đi ra ngoài du học nhưng chỉ có thể là một người tầm thường lập gia đình sinh con, sau này công tử nhà giàu về nước, hai người nhìn nhau qua đám đông nhộn nhịp rồi tạm biệt nhau như vậy.
Những cảm xúc mãnh liệt nhất trong cuộc đời không gì hơn điều này, cách nhau đôi mắt, xa nhau nửa đời.
Cực kì buồn nhưng cũng cực logic, là một bộ phim điện ảnh có cảm giác thời đại nhất.
Dụ Cảnh Hàng chắc là đang ở phim trường, một lúc sau mới trả lời lại: [ Ừm, có suy nghĩ gì đừng ngại nói với anh. ]
Tề Chân rất xấu hổ: [ Em chỉ xem một đoạn ngắn, không kịp phản ứng trong chốc lát, hơi đỏ mặt xấu hổ chút lại còn bị em em cười nữa chứ . ]
Dụ Cảnh Hàng cười, cầm lấy khăn lông chỗ trợ lí, rep lại ngắn gọn: [ Đó là bộ điện ảnh nhiều năm trước rồi , nhưng mà anh cũng không nhớ là có đoạn phim ướt át nào đấy. ]
Tề Chân che mặt, thật sự mất hết mặt mũi mà, hình như cũng không có gì ướt át cả, khi đó Dụ Cảnh Hàng chắc cũng mới hơn hai mươi tuổi, lúc diễn cực kì có nội tiết tố, mặt mày tràn đầy sức sống thanh xuân, thần thái không phải loại thu mình nho nhã như bây giờ, cô chỉ cần xem thôi là mặt cũng đỏ .
Suy nghĩ lại một chút, hình như cũng chẳng có gì thật, người ta còn chưa làm gì cả mà.
Chẳng lẽ trong đầu cô thật sự rất đen tối hả?
Tề Chân bắt đầu rep lại: [ Sao anh lại quay bộ điện ảnh này? Mặc dù sau đó cũng nhân được giải thưởng, nhưng hình như đầu từ lúc ban đầu cũng không nhiều, em cũng mới vừa lướt xem thôi, anh lúc đó đã có vị trí như vậy rồi cũng đâu bắt buộc phải đóng bộ này đâu. ]
Dụ Cảnh Hàng không ngờ cô lại sẽ hỏi vấn đề kiểu này, cứ như một đứa bé tò mò vậy.
Trên môi người đàn ông hiện lên một nụ cười vô thức: [ Anh muốn thử một kiểu diễn xuất mới, dù sao anh là diễn viên mà, không thể mãi mãi chỉ diễn một loại nhân vật được, kỹ thuật diễn xuất cũng cần thực hành nhiều hơn. ]
/304
|