Chương 7.2
Về việc này thì Tề Chân thấy mẹ cô đúng là rất yêu cô, nhét thứ mà mình cho rằng nó tốt cho con gái mình, dù cách yêu của bà không đúng lắm, vậy nhưng cũng chẳng thể nói đây là một sai lầm được.
Thực ra mẹ cô cũng biết, lý do bà không quản lý được con gái một cách hoàn toàn là vì Tề Chân không hề tiêu tiền của nhà họ Phương.
Từ khi Tề Chân lên cấp hai, tháng nào cũng có một khoản tiền tiêu vặt rất lớn được gửi vào tài khoản của cô, bà nội tề Chân nói đây là tiền hoa hồng ở bệnh viện, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải cho cô, vậy nên bảo cô cứ cầm lấy luôn.
Tề Chân định từ chối, vậy nhưng bà nội cô rất giận vì điều này; “Con lấy tiền nhà họ Phương thì không phải tiền à? Tiền của bà nội sau này để cho con hết, vốn là của con, bà thích cho ai thì cho, bọn họ không dám nói gì cả, con có thích thứ gì thì cứ mua hết đi! Không được chịu thua bất cứ ai cả, ai dám coi thường coi thì con cứ tiêu tiền cho họ thấy, con là cô công chúa nhỏ của bà nội, không kém người khác gì cả!”
Bà nội thiên vị mình, từ nhỏ Tề Chân đã biết điều này, nhưng cô lên cấp hai đã phải trải qua rất nhiều việc, cô hiểu được là bà nội… thiên vị cô đến mức nào.
Vậy nhưng cô không nói chuyện này với bất cứ ai cả, bởi vì Tề Chân luôn thích khiêm tốn, cô cũng không muốn gây phiền phức gì cả.
Bọn họ cùng nhau ăn tối, ăn tối xong cùng ăn món tráng miệng, sau đó thì quả nhiên là mẹ cô đến.
Lạc Lâm Trân uống một ngụm hồng trà rồi lại đặt cốc trà lên trên bàn trà, nói với Tề Chân: “Ngày mai Tiểu Mẫn có hẹn Vinh Bảo Hiên, không phải thời gian trước bố con có cho con đi xem mắt à, từ chối chưa?”
Tề Chân nhắm mắt, bắt đầu mất tập trung.
Đôi mắt đẹp của Lạc Lâm Trân mang sự không vui: “Mau từ chối đi, người mà bố con giới thiệu thì tốt đến đâu được chứ? Đừng có cái loại gì cũng thích được, đợi con lớn rồi thì sẽ hiểu được nỗi khổ của mẹ thôi.”
Con gái tuổi còn nhỏ, quá ngây thơ, nếu đổi lại là Mẫn Nghi thì sẽ khác. Người mà sẽ hủy hẹn ngay trước buổi hẹn.
Thấy Tề Chân không nói gì, Lạc Lâm Trân lại đổi giọng điệu khác, nhìn Phương Canh một cái, tiếp tục cười nói với vẻ rất nhã nhặn: “Sau này con học theo chị con nhiều một chút, nó chịu đề bạt con cũng là nể tình chị em đấy.”
Phương Mẫn Nghi cầm cốc trà ngồi bên cạnh, bữa tối cô chưa ăn được nhiều. Vì để giữ được vòng eo thon thả, việc ăn uống của cô rất qua loa.
Cô vẫn luôn không thích bà mẹ kế này lắm, vậy nên cô cũng chẳng quan tâm những gì Lạc Lâm Trân nói.
Khóe miệng Tề Chân cũng cong lên, rất bình tĩnh, không cãi lại nhưng cũng chẳng thèm để ý.
Điều này khiến Lạc Lâm Trân thấy hơi mất mặt.
Lúc cuối tuần Tề Chân đồng ý đến Vinh Bảo Hiên, đi gặp một người mà mẹ cô giới thiệu cho cô.
Dường như ngoài việc của Tề Đào Viễn ra, Lạc Lâm Trân hơi sốt ruột,, cứ muốn chứng minh với con gái rằng mình mới là trưởng bối đáng tin cậy nhất đối với cô.
Tề Chân không muốn để lộ chuyện của Dụ Cảnh Hàng với mẹ cô, bởi vì cô đã nhìn thấy trước rằng đó lại là một lần cãi nhau khiến người ta chán ghét. Vậy nên cô cứ đồng ý vậy nhưng cũng chẳng có ý định gì với người kia, chỉ là nể mặt nhau đi ăn một bữa thôi.
Cho dù như vậy thì cô vẫn thấy hơi chột dạ, buổi đêm cô ngồi trên chiếc ghế trong vườn hoa, nhắn tin cho bố cô để thông báo một tiếng, không hề hỏi ông làm thế nào để ổn thỏa cả.
Nhưng mà hình như hơi muộn rồi, Tề Đào Viễn cũng không trả lời cô ngay lập tức.
…..
Trâu Minh Thuận là tiễn sĩ đi du học về, nhìn thì tuổi tác chắc cũng phải ngoài 30, nếp nhăn của anh ta hằn lên rất rõ bên miệng, đeo một cặp mắt kính đen, dày như đáy chai bia vậy, đôi môi mỏng có một chiếc nốt ruồi ở bên cạnh, tóc được vuốt bằng keo, quầng mắt của anh có màu xanh đen, nhìn có vẻ nghỉ ngơi không được tốt lắm.
“Cô Tề bây giờ đang học đại học sao?”
Tề Chân lắc lắc ly trà hoa, gật đầu nói: “Vâng.”
“Cô Tề đang theo học chuyên ngành nào vậy, nghe mẹ cô nói, cô là sinh viên trường đại học S?”
Tề Chân gật đầu, không để tâm lắm: “Ừm.”
Trâu Minh Thuận suy nghĩ một chút, đổi một tư thế khác, ngồi gần cô hơn, khóe miệng vẽ lên một nụ cười: “Xin hỏi cô Tề cô có kế hoạch gì về sự nghiệp trong tương lai không? Gia đình tôi nhiều đời đều có học vấn rất cao, vậy nên khá muốn tôi lấy người dịu dàng nết na, cô lại học đại học ở trường đại học S, về điều này thì tôi thấy khá phù hợp với tiêu chuẩn của tôi.”
/304
|