Chương 7.3
Anh ta vừa ngồi gần lại, Tề Chân đã thấy một sự không ổn rồi, cô nín thở, chầm chậm nói: “Vẫn chưa có dự định gì cả,”
Đối phương gật đầu rất thỏa mãn, nói rất đắc ý: “Như vậy thì tốt rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện sâu hơn về việc này, tôi tin rằng làm một bà nội trợ chắc sẽ là một sự lựa chọn không tồi.”
Tề Chân nhìn có vẻ rất ngây thơ, hiền thục, lại có sự yêu kiều của một cô gái nhỏ, điều này đối với anh ta mà nói là một sự hấp dẫn rất lớn, có thể nói cô là hình tượng lý tưởng của Trâu Thuận Minh, anh ta tin rằng đối phương cũng rất hài lòng với mình, nếu không thì sẽ không ngại ngùng nhưu vậy.
Tề Chân cúi đầu, tiếp tục uống trà, mùi này khiến cô thấy rất khó chịu.
Vậy mà ở một đằng khác, người đàn ông đi xem mắt kia lại chọn một chủ đề nhẹ nhàng khác để nói chuyện, nói: “Nhà hàng Michelin này có cổ phần của Du ảnh đế, tôi cũng là fans ruột của anh ấy vậy nên đã đặc biệt chọn nhà hàng này. Cô Tề là bạn cùng trường với anh ấy…”
Tề Chân suýt nữa phun ngụm nước ngô trong miệng ra, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng thay đổi, điều này khiến đối phương nhìn cô bằng một ánh mắt rất vi diệu: “…”
Người đàn ông kia đầy vẻ tiếc nuối: “Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”
Tề Chân chớp chớp mắt: “Không, không sao cả.”
Tề Chân bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, hơn nữa suy nghĩ của cô đã bay xa lắm rồi.
Trâu Minh Thuận rất tự hào về gu của mình, cười đến mức lộ ra cả nếp nhăn: “Hơn 10 năm trước, từ bộ phim “Vượt qua biển” mà anh ấy quay khi còn trẻ là tôi đã bắt đầu quan sát rồi, đến bây giờ quả nhiên là không làm người ta thất vọng mà. Lúc tôi đi học ở nước ngoài, rất nhiều bạn của tôi ở bên Mỹ biết Du Cảnh Hành, cô ở trong nước nên có lẽ không biết, anh ấy là một trong những ngôi sao Trung Quốc có rất nhiều người hâm mộ là người Tây đó. Nếu nhưu hôm nay may mắn gặp được anh ấy thì tốt rồi, nghe nói thỉnh thoảng anh ấy có đến đây.”
Tề Chân thấy mí mắt của mình đang run rẩy: “Chắc là không đâu nhỉ?”
Tề Chân không muốn gặp phải du Cảnh Hành đâu.
Nếu gặp phải thật thì cô sẽ khó xử chết mất, cô cắm luôn được đầu vào đất luôn mất.
Nhưng may mà không trùng hợp đến thế, Tề Chân không gặp phải Du Cảnh Hành thật.
Cũng có lẽ, chỉ có một mình cô nghĩ như vậy thôi.
Nhà hàng này thiết kế kiểu nhà lầu, trên trần nhà còn có đèn trần thủy tinh trông rất hào hoa, nhã nhặn, đứng ở tầng trên có thể nhìn thấy cả tầng dưới, nhưng những phòng bao như vậy cả nhà hàng cũng chỉ có vài phòng thôi, diện tích của cả nhà hàng vốn đã không rộng lớn rồi.
“Cảnh Hành, cậu nhìn làm gì vậy?”
Ngón tay thon dài của người đàn ông kẹp điếu thuốc, hút một hơi, rất chậm rãi, cười: “Không có gì cả.”
Người đàn ông trung niên ở đằng sau là bạn tốt lâu năm của Du Cảnh Hành, nhưng mà người đến tuổi trung niên thì sẽ gặp bạn bè ít đi, đa số mọi người đều bị kẹt ở những buổi tiệc mang tính xã giao, nói thì có vẻ rất vẻ vang nhưng những sự mệt mỏi chiếm phần nhiều.
Đối phương nắn hai vai, nghĩ một chút rồi cười, nói: “Sao hôm nay cậu nghĩ thế nào mà lại đến đây?”
Xuất thân của Du Cảnh Hành rất tốt, gia đình học vấn uyên bác, bối cảnh rất mạnh mẽ, quyết định muốn tiến quân vào giới giải trí của anh cũng khiến cả giới thấy bất ngờ, ông già nhà anh thậm chí còn suýt nữa sử dụng cả cách trừng phạt của gia tộc. Vậy nhưng con trai tính cách rất cố chấp, chỉ cần là đã đưa ra quyết định thì sẽ rất khó thay đổi, vậy nên ông cũng chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm thôi.
Không ngờ rằng đi một cái là đi 10 năm, anh không nghĩ đến việc quay về nữa, người trong nhà anh cũng dần dần chấp nhận.
Du Cảnh Hàng như có suy nghĩ gì đó, nói một cách dịu dàng: “Không biết nữa.”
Nhìn nấy nụ cười nhẹ nhàng như không của anh, Tôn Hâm Hàng xíu nữa thì trợn mắt lên như khi còn trẻ, may mà nhiều năm nay được những buổi xã giao rèn luyện cho khả năng tự khống chế, nhưng mà: “Ai tin?”
Du Cảnh Hành không hề giấu diếm, dùng cằm chỉ vào một phương hướng nào đó, giọng điệu rất bình tĩnh: “Đến xem bạn gái tôi xem mắt.”
/304
|