8.1
Tôn Hâm Hàng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Dụ Cảnh Hành lại quan tâm một gái nhỏ như vậy.
Nhìn từ trên lầu xuống dưới có thể thấy làn da của cô gái rất trắng, lưng thẳng tắp thon thon, mái tóc đen như mực, nhưng cũng không có điểm gì đặc biệt lắm nữa cả.
Trong giới giải trí và giới thượng lưu, thứ không thiếu nhất chính là những cô gái trẻ xinh đẹp, mấy cô còn đẹp hơn nữa cũng không phải là không có.
Dù là như vậy nhưng Tôn Hâm Hàng, với tư cách là bạn tốt lâu năm với nhau của Dụ Cảnh Hành, thật ra trong lòng cũng đã hiểu, tên Dụ Cảnh Hành này, nói trắng ra là chính là tình cảm lạnh nhạt, anh cũng không bao giờ chơi đùa với tình cảm nhưng hình như cho tới giờ cũng chưa từng đặt người phụ nữ nào lên đầu quả tim, thích và thưởng thức luôn luôn khắc chế, vô cùng lý trí.
Tôn tổng dập điếu thuốc, buồn cười nói: "Giận dỗi với cậu ?"
Dụ Cảnh Hành nhẹ nhàng lắc đầu: "Không."
Tôn Hâm Hàng tất nhiên là không tin.
Không giận dỗi thì đi xem mắt làm gì, cô gái nhỏ này còn tìm một cái đại thúc đáng khinh thế nữa chứ, cô ấy muốn chọc cho Dụ Cảnh Hành tức chết hả?
Sau lại nghĩ khả năng này không hợp lí, Tôn Hâm Hàng nghĩ vậy , Dụ ảnh đế sẽ không tức giận mà chỉ sẽ chia tay với cô ấy thôi.
Mặc dù Dụ Cảnh Hành mới nhìn thì rất nhẹ nhàng, lịch lãm nhưng thật ra tính cách rất lạnh nhạt, không dễ dàng làm quen với người khác, càng khó để mọi người có ấn tượng tốt.
...
Bữa ăn này Tề Chân cảm thấy ăn cũng không được thoải mái.
Trâu Minh Thuận nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt, nước miếng bắn ra chậm rãi nói, từ mấy dãy phòng ở thành phố Hải đến bằng cấp cao đều khoe ra hết, cứ như một con công già trong thời kì tán tỉnh vậy.
Nhưng Tề Chân thì vẻ mặt đờ đẫn, cơ bản không nghe được gì cả .
Cô cũng không biết là chán ghét hay là mất kiên nhẫn, bởi vì Tề Chân đã quá quen với mấy lời nhảm nhí vô nghĩa kiểu này nên tâm trí rất dễ dàng bay đi chỗ khác.
Chỉ là khi cô vừa mới đến, bởi vì tò mò nên đã gọi một ly rượu hoa hồng, mặc dù là loại rượu rất bình thường mà các cô gái hay uống, nhưng lúc cô đang không tập trung thì đã vô thức uống hơn một nửa.
Bây giờ cô đã hơi choáng váng .
Cô là kiểu người uống bia cũng sẽ rất dễ say, lúc đầu đã tự nhủ với bản thân không thể uống nhiều, bây giờ cô hơi hối hận, nhưng bởi vì nguyên nhân là cô viết tiểu thuyết kinh dị nên rất nhiều lúc cũng thích sử dùng ngoại vật để kích thích tình cảm.
Có hôm đẹp trời cô uống rượu ở nhà bạn thân họ Nguyễn, bạn thân cô thấy dáng vẻ cô sau khi cô say cũng chỉ biết lắc đầu: "Đừng có cho ai thấy cậu say như thế đấy."
Bên tai lại truyền đến âm thanh ong ong: "Tề tiểu thư, tôi muốn qua việc làm quen hôm nay, tiến thêm một bước ở chung với nhau. Hay là tuần sau cô chuyển tới nhà tôi, chúng ta có thể tìm hiểu lẫn nhau nhiều điều hơn, cô thấy có được không?"
Tề Chân vừa định từ chối trôi chảy, bỗng cơn buồn nôn trào lên, cô che miệng lại khoát tay, vội vã chạy đến toilet ở bên cạnh.
Cô cố vài lần nhưng tiếc là không nôn ra được gì cả, cô đâu phải không ăn gì đâu chứ.
Đứng trước bồn rửa tay, trước hết cô lấy nước đá rửa mặt hai lần rồi từ từ nhìn bản thân trong gương, hai gò má ửng đỏ, trông vô cùng mỏng manh, làn da trắng như tuyết quyến rũ, một dòng nước trong mắt cô như đầy muốn trào ra.
Tề Chân hơi khó chịu đứng dậy, cô không hề muốn người khác thấy cô bộ dạng như thế.
Ngay khi cô vừa ra toilet thì trực tiếp đụng vào một người nào đó, cô vừa định xin lỗi lại bị một đôi tay thon dài hơi lạnh lẽo đỡ lấy vai, tránh cho cô ngã sấp xuống.
Tề Chân ngẩng đầu nhìn hắn, mở to hai mắt nghi ngờ: "Dụ tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
/304
|