Chương 1.3:
Cô cũng không nói dối, đúng là đã xem qua phim của Dụ Cảnh Hàng đóng, cùng với một ít phim truyền hình thời trẻ, nhưng trên thực tế…… thế hệ của cô kỳ thật có rất ít bộ phim nào mà chưa xem qua.
Từ thời đại mà Dụ Cảnh Hàng nổi tiếng thì những cái như nhóm fans,… phải rất lâu sau đó mới phổ biến rộng như vậy. Sau đó Dụ Cảnh Hàng nhận được giải thưởng vàng, cũng được nhắc tới trong các giải thưởng quốc tế, cũng coi như là số ít thanh niên trong thế hệ đó nhận giải ảnh đế ba lần, từ sau đó thì cũng không đóng phim truyền hình nữa.
Nhưng mà chỉ trong thời gian ngắn thì Tề Chân đã không còn thích anh đến như vậy nữa, dù sao thì con gái nhanh quên, hôm nay thích, ngày mai có lẽ đã không thích nữa rồi. Hơn nữa bởi vì sau đó phần lớn những phim anh đoạt giải cô đều không có hứng thú, cho nên qua nhiều năm như vậy đã phai nhạt.
Cho nên tại sao Dụ Cảnh Hàng sẽ là đối tượng xem mắt của cô chứ?
Tề Chân yên lặng nhìn Dụ Cảnh Hàng, người đàn ông ở phía đối diện rót trà cho cô, đốt ngón tay thon dài, động tác không nhanh không chậm, càng không khơi mào đề tài dư thừa gì, rất thông cảm cho tâm tình của Tề Chân.
Tề Chân suy nghĩ rồi vẫn mạo muội hỏi: “Tuy rằng khả năng sẽ có chút thất lễ, nhưng vẫn rất muốn hỏi là tại sao anh lại quen được cha của em vậy?”
Cô hỏi xong vấn đề này, tai liền lặng lẽ đỏ ửng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh biết đấy, cha em một lòng làm nghiên cứu khoa học, cũng không giỏi kết giao với người khác, em chỉ tò mò tại sao anh lại quen được ông ấy?”
Dụ Cảnh Hàng cười cười, giọng nói trầm thấp bình thản: “Cha em là ân sư của tôi, có lẽ em không biết thực ra tôi vẫn luôn rất tôn kính ông ấy.” Các nguyên nhân khác thì không cần nói.
Tề Chân bừng tỉnh.
Cha cô trước kia là thầy giáo cấp ba, nhưng mà đó là việc từ rất lâu trước kia rồi. Khi đó vì gia đình nên mới tìm công việc tương đối ổn định, sau khi ly hôn mấy năm thì liền thôi việc. Đáng tiếc cô chưa bao giờ biết, hóa ra cấp ba Dụ ảnh đế học ở thành phố Hải.
Chờ sau khi ăn cơm xong, Tề Chân mới cảm thấy như trút được gánh nặng, theo lý thì đàn ông thanh toán, Dụ Cảnh Hàng cầm lấy chìa khóa xe tỏ vẻ muốn đưa cô về.
Tề Chân vội vàng xua xua tay, nắm chặt áo khoác của mình rồi mỉm cười nói: “Không cần đâu, tự em cũng về được, anh cũng không tiện, dù sao thì nếu bị chụp được sẽ không hay.”
Cô không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, hơn nữa lần này xem mắt hai người bọn họ cũng chưa nói gì liên quan đến chuyện hôn nhân, khẳng định là thất bại, như vậy càng không thể tăng thêm gánh nặng cho người khác.
Dụ Cảnh Hàng hơi mỉm cười, dịu dàng nói: “Không sao, không phải sợ.”
Tề Chân đối diện với đôi mắt của người đàn ông, vì thế khuôn mặt đang câu nệ cũng dần thả lỏng, nhịn không được hơi nở nụ cười: “Vậy được.”
Cô đi theo Dụ Cảnh đến chỗ đỗ xe, nhưng vẫn hơi căng thẳng, dường như hôm nay cũng chưa thấy trợ lý hay người đại diện của anh.
Nghĩ đến paparazzi sẽ lợi dụng tất cả mọi cơ hội, còn có hot search của Weibo cũng có chút chột dạ, cô không hề muốn dùng phương thức này để nổi tiếng.
Dụ Cảnh Hàng mở cửa của ghế phụ xe cho cô, nhìn bộ dáng cẩn thận của Tề Chân liền buồn cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Đây là quán ăn riêng của bạn tôi mở, không cần căng thẳng, không có người ngoài.”
Tề Chân gật gật đầu, cảm thấy mình hơi ngốc liền kéo vạt váy rồi yên lặng đỏ mặt lên xe.
Sau khi Dụ Cảnh Hàng hỏi địa chỉ của cô liền đưa cô đến tiểu khu, sau khi anh dừng xe lại mới nói với Tề Chân: “Cô Tề, tôi cho rằng hôm nay ở chung rất vui.”
Tề Chân cũng không biết nên nói như nào, cô yên lặng gật gật đầu, nhìn đầu ngón tay của mình.
Dụ Cảnh Hàng chăm chú nhìn cô một lát, khóe môi hơi cong lên, nhẹ giọng nói: “Chi bằng chúng ta thử qua lại, lấy hôn nhân làm mục đích.”
/304
|