Chương 2.1:
Tề Chân hơi ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên nhìn Dụ Cảnh Hàng.
Cô cảm thấy thật khó hiểu.
Vốn dĩ cho rằng hai người họ đều cam chịu là xem mắt thất bại rồi chứ?
Loại chuyện cùng Dụ ảnh đế xem mắt này, Tề Chân đã sớm chuẩn bị trong lòng, định để sau này khoe ra với con trai con gái, cháu trai cháu gái của mình ngồi ở trước bàn ăn. Nhưng mà kết cục rõ ràng, đường ai nấy đi, vốn dĩ liền không phải người cùng một thế giới mà.
Cô thật sự không nghĩ tới, ảnh đế vậy mà lại coi trọng cô?
Chỉ là minh tinh như Dụ Cảnh Hàng, lại còn là ảnh đế thì anh thật sự không cần thiết kết hôn với cô.
Nếu kết hôn với một cô nhóc như Tề Chân, như vậy thì người vợ tương lai này cũng không thể đem lại cho anh cái gì, một người vợ quá trẻ tuổi ngược lại có thể trở thành phiền toái cho anh.
Tuổi còn kém hơn mười tuổi, có lẽ tư tưởng cũng có sự khác nhau, nhỡ đâu sau khi kết hôn ông nói gà bà nói vịt, hai người không hiểu nhau, khi đó mới hối hận thì cũng đã muộn.
Trừ khi có một bên đặc biệt có sự nhẫn nại, nguyện ý dần dần hòa hợp. Nhưng mà hiển nhiên Tề Chân không phải loại người này.
Tề Chân cúi đầu, sau đó vẫn là nói: “Không dối gạt gì anh, em cảm giác khoảng cách của hai chúng ta hơi xa, có lẽ không quá thích hợp.”
Dụ Cảnh Hàng nhìn kỹ cô, giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng: “Chỗ nào không thích hợp?”
Tề Chân nghĩ rồi vẫn nói ra: “Tuy rằng nghĩ nhiều là do em tự mình đa tình, nhưng vẫn là muốn nói, em không có ý định tiếp xúc với giới giải trí. Ừm, càng thích một cuộc sống tĩnh lặng hơn, hơn nữa thân là một người vợ, thật sự là không muốn thấy mấy chuyện tai tiếng linh tinh.”
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô: “Chân Chân, tôi có thể gọi em như vậy không?”
Mặt Tề Chân hơi đỏ lên: “Chính là... là có thể a, nhưng em…”
Dụ Cảnh Hàng thong thả ung dung, giọng nói hòa hoãn: “Suy nghĩ của chúng ta giống nhau, tôi cũng thích cuộc sống tĩnh lặng hơn.”
Tề Chân nhìn anh, nghe giọng thuần hậu bình tĩnh của người đàn ông tiếp tục nói: “Cuộc sống của tôi thật ra rất đơn giản, không có hưởng lạc như bên ngoài đồn đại, trừ đóng phim và xã giao bên ngoài ra thì không khác gì những người đàn ông bình thường khác.”
Tề Chân thở dài, tuy rằng nhìn qua cô rất hiền nhưng cô cũng có chính kiến của mình: “Cảm ơn anh đã hiểu cho, nhưng em chỉ là cảm thấy…”
Cô cũng không nói rõ được, nhưng Tề Chân chỉ là theo bản năng muốn cự tuyệt, cô không thích cuộc sống bất đồng hoàn toàn với thế giới, thật giống như khi còn nhỏ mẹ bế cô, đẩy ra cánh cửa lạnh băng của nhà cha dượng.
Anh im lặng một lúc rồi mới không nhanh không chậm nhắc tới: “Nếu em biết được chuyện của tôi, hẳn là biết lúc trước tôi từng có một đoạn tình cảm công khai.”
Tuy nói rằng chỉ là một đoạn tình cảm, nhưng tới mức năm đó mọi người đều biết được thì Dụ Cảnh Hàng có thể tưởng tượng được người có gia giáo tốt đẹp như Tề Chân, một cô nhóc có cuộc sống sung sướng sẽ để ý đến.
Điểm này Tề Chân cũng biết.
Dụ Cảnh Hàng vinh quang tột đỉnh khi ra mắt ở tuổi hai mươi, lúc vẫn còn là thần tượng từng có một đoạn tình cảm công khai.
Lúc ấy Tề Chân vừa mới lên cấp hai, mọi người xung quanh đều bàn luận.
Nhưng mà cho đến khi cô lên cấp ba, ai ai cũng đều cho rằng anh sẽ kết hôn với người bạn gái Hồng Kông xinh đẹp, dáng người nóng bỏng là Khương Thiến kia, rốt cuộc thì năm đó cũng coi như môn đăng hộ đối. Nhưng sau bốn năm công khai thì hai người họ lại công bố chia tay.
Năm đó Dụ Cảnh Hàng công khai tình cảm, Tề Chân còn khóc.
Nhưng mà không phải bởi vì mấy nguyên nhân là yêu hay thích gì đó, chủ yếu vẫn là bởi vì Dụ Cảnh Hàng không ở bên nữ minh tinh mà cô thích!
Lúc ấy cô tức thành cá nóc, tức đến mức không ăn cơm trưa! Tức giận đến quên làm bài tập!
Mà trở lại bây giờ…
Tề Chân lại lúng túng giải thích nói: “Không phải như thế, em không cho rằng kết thúc một đoạn tình cảm là chuyện mất mặt. Chỉ là vốn dĩ em cho rằng, ách, chúng ta xem mắt theo lý thường thì hẳn là sẽ thất bại.”
Cô nói chuyện chậm rãi, giống như dòng nước ấm, nhìn qua thực sự dịu dàng nữ tính.
Anh vỗ trán, lại cười nói: “Vì sao lại nghĩ như vậy?”
Người đàn ông rất kiên nhẫn, nhìn Tề Chân rồi cũng chậm rãi nói: “Nếu không có ý định kết giao thì tôi cũng sẽ nói rõ ra.”
Tề Chân thở dài, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đừng thấy em còn nhỏ tuổi, thực ra yêu cầu của em với hôn nhân rất nghiêm túc và cụ thể.”
Giọng nói của cô mềm mại như nước: “Em thậm chí không cần đối tượng tương lai quá xuất sắc, cũng không cần có tình cảm với anh ấy. Em chỉ là muốn yên ổn mà thôi.”
/304
|