Chương 2.2:
Cô nói yên ổn chính là có đủ những thứ cần thiết mà không cần những thú vui gì khác. Cùng nhau sống, coi đối phương như là người thân mà mình cần có trách nhiệm, hai vợ chồng không ai ruồng bỏ ai.
Trải qua chuyện mẹ ngoại tình, cha mẹ ly hôn, Tề Chân không tin tình yêu có thể gắn kết hôn nhân. Cô chỉ tin vào ý thức trách nhiệm, cùng với một môi trường sống đơn giản.
Dụ Cảnh Hàng nghe đến đó liền dần dần trở nên im lặng, nghe được mấy lời này từ miệng một người mười mấy tuổi, thậm chí còn từ cái miệng xinh đẹp của một cô nhóc, anh hơi kinh ngạc.
Nhìn qua thì cô vẫn là tuổi ngây thơ hồn nhiên, nhưng suy nghĩ về hôn nhân lại lý trí đến tuyệt vọng, thậm chí còn lý trí hơn so với rất nhiều người phụ nữ hơn ba mươi. Điều này làm cho anh phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Anh hơi mỉm cười, nho nhã lễ độ, như một con sói bắt được mồi: “Đây cũng là hôn nhân mà tôi muốn.”
Vì thế cô suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra, hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Vậy… Thêm WeChat nhé?”
Vẫn là nên thêm WeChat rồi lại từ chối sau, nói giáp mặt thì có hơi xấu hổ.
Hai người thêm WeChat lẫn nhau, Tề Chân mới phát hiện ảnh đại diện WeChat của Dụ Cảnh Hàng là một cây tùng trong tuyết, tên là Dụ Cảnh Hàng, vô cùng rõ ràng ngắn gọn, nhìn ra được tính cách cũng là như vậy.
Dụ Cảnh Hàng nói: “Nếu như có thời gian rảnh, bất cứ lúc nào em cũng có thể liên hệ với tôi. Gần đây đều ở Hải Thành đóng phim.”
Tề Chân không sửa ghi chú, nhét điện thoại lại vào túi xách rồi gật đầu.
Dụ Cảnh Hàng rất đẹp, lúc mỉm cười đều nội liễm trầm ổn, chỉ là Tề Chân không thể nhìn xuyên qua kính râm để thấy đôi mắt của anh, cho nên không biết ý cười có tới đáy mắt anh hay không.
Lúc này Tề Chân mới có cảm giác chân thực, mình gặp được Dụ Cảnh Hàng thật, so với nhìn qua mạng thì thấy càng thán phục, bởi vì anh không làm cho người ta thất vọng.
Người đàn ông nhìn bóng dáng Tề Chân đã đi xa rồi mới khởi động xe rời đi.
……
Lúc trời gần tối, cha kế Phương Canh từ công ty đã về nhà, họ cùng nhau ngồi bên bàn ăn ăn cơm tối.
Mẹ luôn luôn bận trước bận sau, cho dù đã có người giúp việc nhưng lúc có cha kế ở đây thì từ trước đến nay bà đều đích thân xuống bếp.
“Còn có một món nữa, Tiểu Mẫn ăn nhiều cá đi. Tại sao Chân Chân vẫn không động đũa vậy, đừng học thói kén ăn của chị con.”
Mẹ mặc tạp dề Scotland kẻ caro màu hồng, tất bật đeo một đôi găng tay làm bếp dày, bê từ trong phòng bếp ra một bát canh cá to, nóng hầm hập.
Cha kế lấy một tờ báo ở bên cạnh, Tề Chân ngồi ở trước mặt ông như là lùn hơn.
Chờ mọi người đều ngồi xuống rồi mẹ mới thuận miệng hỏi: “Xem mắt thế nào?”
Tề Chân lắc đầu: “Hẳn là sẽ không thành.”
Chị kế Phương Mẫn Nghi có ý nói: “Chướng mắt người ta à? Bối cảnh như nào?”
Tề Chân dừng lại một chút, nói sự thật nhưng giấu đi một vài phần: “Học sinh của cha em.”
/304
|