Chương 10.2.
“Con của tôi cũng như con của cô vậy, cho dù tôi đã đem hết tất cả tài sản trong nhà ra để cứu chữa cho nó, nhưng mà bệnh tình của nó vẫn không thấy có chuyển biến tốt đẹp gì cả. Bây giờ tôi thật sự là không biết nên làm gì cho tốt nữa.” - Chị ấy nói rồi lại dùng ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới để đánh giá Tiêu Khả Nghiên, sau đó mới nói tiếp: “Nếu như tôi vẫn còn tuổi trẻ nhiệt huyết giống như cô, nếu như tôi vẫn còn lại thanh xuân xinh đẹp như vậy thì có lẽ con tôi vẫn còn có khả năng cứu chữa được.”
Cô nghe thế lập tức nhíu mày lại, cô có cảm giác lời nói của người chị này đang ẩn chứa một hàm ý gì đó, thế nên cô mới cất giọng hỏi: “Chị à, ý của chị là gì thế?"
Chỉ thấy chị ta lấm lét nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp, nhỏ giọng nói: “Nơi này đang có thông báo tuyển dụng, nghe nói một ngày có thể kiếm được tiền lương năm ngàn nhân dân tệ đấy, nếu làm tốt sẽ có thêm trợ cấp, chẳng qua bọn họ chỉ muốn mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp mà thôi. Tôi không diễn trò gì đâu, chỉ mong biết đâu có thể giúp được gì cho cô.”
Cô bèn đưa tay tiếp nhận tấm danh thiếp mang dòng chữ màu đen nổi bật, mặt trên viết rất rõ ràng mấy chữ”Ccâu lạc bộ đêm Thiên thượng nhân gian”. Nơi này là…
Tiêu Khả Nghiên đã từng nghe nói qua, nơi đó vốn là chốn ăn chơi trứ danh, có rất nhiều kẻ có tiền ghé thăm. Nếu mình đi tới đó, chẳng lẽ là nhận lời gạ gẫm của bọn họ sao…
Một ngày năm ngàn nhân dân tệ, mười ngày chính là năm vạn nhân dân tệ rồi, làm tốt còn có thêm trợ cấp, tuy nói số tiền bảy mươi vạn này trông có vẻ quá xa xôi, nhưng ít nhất mỗi ngày cô có thể lo được tiền thuốc men, thế đã là đủ rồi, chẳng qua…
Ánh mắt cô bỗng miên man một nỗi bồi hồi, nếu sau này con trai cô lớn lên biết mẹ nó đã từng làm qua công việc ấy, thế thì nó sẽ dùng loại ánh mắt gì để đối đãi mình đây cơ chứ?
“Không được chị à, cảm ơn ý tốt của chị, tôi nghĩ tôi không làm được việc đó đâu.”
“Ôi trời, có phải cô đã hiểu sai ý của tôi rồi không? Bọn họ chính là đang đưa ra thông báo tuyển dụng các cô gái đi bồi rượu, không phải là cái loại nghề nghiệp kia đâu. Cô nói xem, dù sao cũng vẫn hơn là bất lực nhìn con của mình chịu khổ đúng không?”
Chỉ là đi bồi rượu sao? Không cần bán đứng lòng tự tôn của mình hay sao? Dẫu cho người này tự dưng giới thiệu công việc này với mình là xuất phát từ mục đích gì, nhưng ít nhất thì chị ấy cũng đã nói đúng một câu, đó chính là mặc kệ như thế nào, quả thật cũng vẫn hơn là chính mắt mình nhìn đứa con bị bệnh tật giày vò trong sự bất lực.
Đêm xuống, vốn dĩ là sẽ trở nên yên tĩnh hoặc là cô độc. Song những khu phố xa hoa vào ban đêm như Bất Dạ Nhai lại vô cùng náo nhiệt và ầm ĩ.
Vô số đèn nê ông lập loè chiếu sáng làm con người ta sinh ra cảm giác sung sướng, tiếng quát tháo của các vị khách nam có, nữ có tới uống rượu cùng với vô số tiếng cười làm người khác phải say mê đều phát ra từ trong đó. Thành phố này nổi danh có pháo hoa khắp nơi, xung quanh đều là khách sạn đứng sừng sững, cùng những mỹ nữ trang điểm diễm lệ nhiệt tình đang đứng chờ những ông khách tới uống rượu, hay chính là những con cá tự chui đầu vào lưới mà họ đã bày ra.
/1240
|