Chương 11: Bán đứng bản thân!
“Thiên thượng nhân gian” là khu vui chơi có danh tiếng nhất thành phố này bởi vì khách hàng ở đây đều là những nhân vật rất lợi hại, vậy nên nơi này hoạt động theo chế độ hội viên. Nếu người nào không có tiền, không có địa vị thì chẳng thể bước vào căn phòng dát vàng này được.
“Này, này! Các cô gái, hôm nay có hai vị khách quý đến chỗ chúng ta.” Trong phòng trang điểm, một người quản lý vỗ tay vài cái rồi nói với những cô gái đang trang điểm.
“Khách quý? Quản lý Ngô, khách hàng ở đây có người nào mà gia đình không có vài trăm vạn trở lên đâu? Đối với bọn tôi mà nói đâu có ai không phải khách quý đâu chứ?” Một cô gái vừa nói với giọng bất lực, vừa cầm chiếc cọ dặm phấn dặm lên mặt.
“Ha, tôi mà nói Uông công tử đến rồi thì mọi người thấy có hứng rồi chứ?” Quả nhiên, người quản lý vừa nói xong, mắt các cô gái đều sáng rực cả lên.
Phải nói Uông công tử, Uông Dương Minh là khách quen ở đây rồi, anh ta không chỉ có một đống cổ phiếu mà quan trọng là anh ta còn có vẻ bề ngoài vô cùng sáng láng. Nhìn thì phóng khoáng, bất trị nhưng thực tế lại vô cùng cẩn thận, làm người khác không dám xem thường. Mái tóc đen nhánh, dưới mày kiếm là đôi mắt đào hoa, nhìn rất đa tình, khiến người khác bị thu hút một cách vô thức. Chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi đỏ với độ dày vừa phải tạo nên một nụ cười người khiến ta không rời mắt được. Ở đây có rất nhiều cô gái đều thích được phục vụ anh chàng siêu đẹp trai như Phan An này!” Quản lý Ngô, hôm nay anh cho tôi qua đi, tôi còn chưa được gặp chàng Phan An thời hiện đại này nữa.”
“Vậy sao được chứ, lần trước Uông công tử hài lòng về tôi lắm, lần này để tôi đi đi.”
Đấy, vốn là những cô gái đang không muốn làm việc bây giờ tranh nhau đi làm. Chỉ có một người ngồi trong góc là…. Tiêu Khả Nghiên chẳng có phản ứng gì. Vẻ ngoài thanh thoát, cao quý của cô khác hoàn toàn so với nơi dung tục này.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, nếu không phải lần này bệnh của Vân Đỉnh nặng thêm nhiều vậy thì cô cũng chẳng thể nào nhẫn tâm bán mình như thế được.
“Này, này! Mấy cô bình tĩnh lại được không hả? Mới có một vị Uông công tử thôi mà mấy cô đã điên cuồng thế này rồi, vậy nếu tôi nói với các cô Hình Thiên Nham cũng đến rồi thì các cô sẽ đến mức nào?”
“Hình Thiên Nham?” Mọi người không hề thấy xa lạ gì với cái tên mà quản lý vừa nói cả, chỉ là không dám chắc có phải chỉ là trùng tên hay không thôi: “Là Hình Thiên Nham, người thừa kế của doanh nghiệp Hình Thị sao?”
“Ừm! Đúng là anh ta!” Quản lý gật đầu đầy chắc chắn.
“Oa, cuối cùng cũng gặp được anh ấy, xem ra hôm nay may mắn gặp được người thật rồi. Nghe nói anh ta chưa bao giờ đến những khu giải trí như thế này, sao hôm nay lại có hứng thú mà đến chỗ chúng ta chứ?”
“Đúng vậy! Hôm nay chỉ cần anh gọi tôi qua phục vụ Hình Thiên Nham và Uông công tử, dù tôi có bỏ hàng ngàn ông tỷ phú thì tôi cũng chịu.”
“Hứ, thế thì cũng phải có hàng ngàn ông tỷ phú chịu chọn cô chứ.”
“Đúng vậy, hahaha….”
Chỉ có một lát thôi mà phòng trang điểm đã ồn ào lên rồi. Còn sắc mặt của Tiêu Khả Nghiên đang ngồi trong góc phòng ngày càng trầm trọng. Hình Thiên Nham? Doanh nghiệp Hình Thị không phải là nơi mà ba làm việc sao? Vậy anh ta…. chính là con trai của chủ tịch doanh nghiệp Hình Thị à? Sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Mẹ nó, vừa nghĩ đến việc này, Tiêu Khả Nghiên lại thấy buồn nôn, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến buổi tối một năm trước ấy …
Không, không được! Mong là quản lý sẽ không gọi cô qua phục vụ Hình Thiên Nham, mong là quản lý sẽ không gọi cô qua đó!
“Được rồi, được rồi. Đừng có ồn ào nữa, hôm nay Linh Linh, Tiểu Phượng, A Mai, với lại ….” Đôi mắt của quản lý dần chú ý đến Tiêu Khả Nghiên lúc này đang ngồi trong góc cầu nguyện, bà giơ tay ra chỉ: “Còn cả cô nữa, Khả Nghiên vừa mới đến, mấy cô qua đó đi.”
Theo câu nói của quản lý, tim cô thót lại một nhịp, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang sợ đến mức trắng bệch ra của mình trong gương.
Qua một năm, vì sự ra đời của Vân Đỉnh nên cô đã dần quên đi buổi tối nhục nhã đó, đến ngày hôm nay ông trời lại sắp đặt cho cô đi phục vụ con trai của chủ tịch, đúng là vớ vẩn, thật là vớ vẩn.
Các ông chủ, các cô gái đến rồi đây.”
Trong một căn phòng VIP có bốn người đàn ông, Uông Minh Dương và Hình Thiên Nham thì không cần nói nữa, hai người còn lại chính là hai vị khách quý mà hôm nay Hình Thiên Nham phải đón tiếp. Những cô gái đi vào đều ưỡn a ưỡn ẹo muốn được Hình Thiên Nham hoặc Uông Dương Minh chọn, chỉ có Khả Nghiên là cúi đầu, toàn thân cứng ngắc, chỉ ngồi ở đó không động đậy gì.
Uông Dương Minh nhìn lướt qua mấy cô gái một lượt rồi dừng lại trên người Tiêu Khả Nghiên. Người mới sao? Khí chất cũng rất thoát tục, hình như vốn không thuộc về nơi này, khá xứng với một người nữa cũng không thuộc về nơi này là Hình Thiên Nham. Nghĩ đến đây, anh nhìn sang Hình Thiên Nham đang ngồi bên cạnh mình với vẻ chẳng quan tâm gì, cười thầm.
“Thiên thượng nhân gian” là khu vui chơi có danh tiếng nhất thành phố này bởi vì khách hàng ở đây đều là những nhân vật rất lợi hại, vậy nên nơi này hoạt động theo chế độ hội viên. Nếu người nào không có tiền, không có địa vị thì chẳng thể bước vào căn phòng dát vàng này được.
“Này, này! Các cô gái, hôm nay có hai vị khách quý đến chỗ chúng ta.” Trong phòng trang điểm, một người quản lý vỗ tay vài cái rồi nói với những cô gái đang trang điểm.
“Khách quý? Quản lý Ngô, khách hàng ở đây có người nào mà gia đình không có vài trăm vạn trở lên đâu? Đối với bọn tôi mà nói đâu có ai không phải khách quý đâu chứ?” Một cô gái vừa nói với giọng bất lực, vừa cầm chiếc cọ dặm phấn dặm lên mặt.
“Ha, tôi mà nói Uông công tử đến rồi thì mọi người thấy có hứng rồi chứ?” Quả nhiên, người quản lý vừa nói xong, mắt các cô gái đều sáng rực cả lên.
Phải nói Uông công tử, Uông Dương Minh là khách quen ở đây rồi, anh ta không chỉ có một đống cổ phiếu mà quan trọng là anh ta còn có vẻ bề ngoài vô cùng sáng láng. Nhìn thì phóng khoáng, bất trị nhưng thực tế lại vô cùng cẩn thận, làm người khác không dám xem thường. Mái tóc đen nhánh, dưới mày kiếm là đôi mắt đào hoa, nhìn rất đa tình, khiến người khác bị thu hút một cách vô thức. Chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi đỏ với độ dày vừa phải tạo nên một nụ cười người khiến ta không rời mắt được. Ở đây có rất nhiều cô gái đều thích được phục vụ anh chàng siêu đẹp trai như Phan An này!” Quản lý Ngô, hôm nay anh cho tôi qua đi, tôi còn chưa được gặp chàng Phan An thời hiện đại này nữa.”
“Vậy sao được chứ, lần trước Uông công tử hài lòng về tôi lắm, lần này để tôi đi đi.”
Đấy, vốn là những cô gái đang không muốn làm việc bây giờ tranh nhau đi làm. Chỉ có một người ngồi trong góc là…. Tiêu Khả Nghiên chẳng có phản ứng gì. Vẻ ngoài thanh thoát, cao quý của cô khác hoàn toàn so với nơi dung tục này.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, nếu không phải lần này bệnh của Vân Đỉnh nặng thêm nhiều vậy thì cô cũng chẳng thể nào nhẫn tâm bán mình như thế được.
“Này, này! Mấy cô bình tĩnh lại được không hả? Mới có một vị Uông công tử thôi mà mấy cô đã điên cuồng thế này rồi, vậy nếu tôi nói với các cô Hình Thiên Nham cũng đến rồi thì các cô sẽ đến mức nào?”
“Hình Thiên Nham?” Mọi người không hề thấy xa lạ gì với cái tên mà quản lý vừa nói cả, chỉ là không dám chắc có phải chỉ là trùng tên hay không thôi: “Là Hình Thiên Nham, người thừa kế của doanh nghiệp Hình Thị sao?”
“Ừm! Đúng là anh ta!” Quản lý gật đầu đầy chắc chắn.
“Oa, cuối cùng cũng gặp được anh ấy, xem ra hôm nay may mắn gặp được người thật rồi. Nghe nói anh ta chưa bao giờ đến những khu giải trí như thế này, sao hôm nay lại có hứng thú mà đến chỗ chúng ta chứ?”
“Đúng vậy! Hôm nay chỉ cần anh gọi tôi qua phục vụ Hình Thiên Nham và Uông công tử, dù tôi có bỏ hàng ngàn ông tỷ phú thì tôi cũng chịu.”
“Hứ, thế thì cũng phải có hàng ngàn ông tỷ phú chịu chọn cô chứ.”
“Đúng vậy, hahaha….”
Chỉ có một lát thôi mà phòng trang điểm đã ồn ào lên rồi. Còn sắc mặt của Tiêu Khả Nghiên đang ngồi trong góc phòng ngày càng trầm trọng. Hình Thiên Nham? Doanh nghiệp Hình Thị không phải là nơi mà ba làm việc sao? Vậy anh ta…. chính là con trai của chủ tịch doanh nghiệp Hình Thị à? Sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Mẹ nó, vừa nghĩ đến việc này, Tiêu Khả Nghiên lại thấy buồn nôn, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến buổi tối một năm trước ấy …
Không, không được! Mong là quản lý sẽ không gọi cô qua phục vụ Hình Thiên Nham, mong là quản lý sẽ không gọi cô qua đó!
“Được rồi, được rồi. Đừng có ồn ào nữa, hôm nay Linh Linh, Tiểu Phượng, A Mai, với lại ….” Đôi mắt của quản lý dần chú ý đến Tiêu Khả Nghiên lúc này đang ngồi trong góc cầu nguyện, bà giơ tay ra chỉ: “Còn cả cô nữa, Khả Nghiên vừa mới đến, mấy cô qua đó đi.”
Theo câu nói của quản lý, tim cô thót lại một nhịp, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang sợ đến mức trắng bệch ra của mình trong gương.
Qua một năm, vì sự ra đời của Vân Đỉnh nên cô đã dần quên đi buổi tối nhục nhã đó, đến ngày hôm nay ông trời lại sắp đặt cho cô đi phục vụ con trai của chủ tịch, đúng là vớ vẩn, thật là vớ vẩn.
Các ông chủ, các cô gái đến rồi đây.”
Trong một căn phòng VIP có bốn người đàn ông, Uông Minh Dương và Hình Thiên Nham thì không cần nói nữa, hai người còn lại chính là hai vị khách quý mà hôm nay Hình Thiên Nham phải đón tiếp. Những cô gái đi vào đều ưỡn a ưỡn ẹo muốn được Hình Thiên Nham hoặc Uông Dương Minh chọn, chỉ có Khả Nghiên là cúi đầu, toàn thân cứng ngắc, chỉ ngồi ở đó không động đậy gì.
Uông Dương Minh nhìn lướt qua mấy cô gái một lượt rồi dừng lại trên người Tiêu Khả Nghiên. Người mới sao? Khí chất cũng rất thoát tục, hình như vốn không thuộc về nơi này, khá xứng với một người nữa cũng không thuộc về nơi này là Hình Thiên Nham. Nghĩ đến đây, anh nhìn sang Hình Thiên Nham đang ngồi bên cạnh mình với vẻ chẳng quan tâm gì, cười thầm.
/1240
|