QUYỂN 2
Chương 1: gặp lại sau năm năm
Năm năm sau
Sáng sớm, vốn là từ trước đến nay chưa từng thấy tuyết rơi , một mảnh trắng xóa, bông tuyết bồng bềnh từ trên không rơi xuống.
Bên tường của cô nhi viện có dán áp phích, mà trên poster là hình ảnh người đàn ông anh tuấn tiêu sái, toàn thân phát ra hơi thở bá vương, ánh mắt mang theo nỗi đau thương nhàn nhạt.
Người này chính là Đơn Triết Hạo!
Ngắn ngủn trong vòng ba năm, anh đã trở thành thiên vương của trông Á trong giới nghệ thuật!
"Mẹ. . . ." Giản Tử Hạo đưa tay lôi kéo vạt áo của Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái lấy lại tinh thần, trong mắt vẫn còn mang theo nước mắt, nhìn người đàn ông trên tạp chí, năm năm không thấy, anh trải qua như thế nào?
Năm năm trước cô không có cách nào đối mặt với Đơn Triết Hạo, không cách nào đối mặt người nhà họ Đơn, cho nên cô chọn cách rời xa Đơn Triết Hạo.
"Mẹ, chú ấy là ai? Tại sao mẹ nhìn thấy chú ấy lại rơi nước mắt?"
Giản Nhụy Ái bị Giản Tử Hạo hỏi liên tiếp, cô không thể nói cho Giản Tử Hạo biết người đàn ông đẹp trai trong tờ áp phích trước mặt là ba của bé, với tính cách của Đơn Triết Hạo chắc canh sẽ đem Giản Tử Hạo cướp đi, cho nên cô tuyệt đối không thể nói.
Cô hoảng hoảng hốt ôm lấy Giản Tử Hạo, thân thể nho nhỏ giống như tràn đầy năng lượng, khiến Giản Nhụy Ái nhất thời lấy lại tỉnh táo "Chú ấy là. . . . Chú ấy là minh tinh mà mẹ thích"
"Minh tinh? Mẹ sùng bái chú ấy, nhưng con cảm thấy chú ấy không đẹp trai bằng ba, ba là người đẹp nhất, con thấy mẹ không cần thích người trên áp phích, thích ba đi!"
Giản Nhụy Ái nhéo mũi Giản Tử Hạo , "Tốt lắm, chỉ con xảo quyệt"
Giản Tử Hạo là do cô sinh ở Mĩ, khi đó Cụ Duệ Tường giúp cô rời khỏi Đơn Triết Hạo, bọn họ ở nước Mĩ cũng được hơn bốn năm, cho đến không lâu trước đây mới trở về nước!
Ra khỏi nước chủ yếu là muốn tránh khỏi Đơn Triết Hạo.
Trong khoảng thời gian này cô đã nghĩ thông suốt, khi đó cô đã lún quá sâu vào trong rừng rậm, nếu không cô và Đơn Triết Hạo cũng sẽ không đến nông nỗi như thế này, giữa bọn họ đã không còn khả năng.
Cô cúi đầu nhìn Giản Tử Hạo đang kéo áo mình "Chúng ta đi vào thôi! Viện trưởng đều đang đợi chúng ta." (D[ĐL{]Q}Đ)
Hôm nay, cô mất hồn, hình của Đơn Triết Hạo cô có thể nhìn thấy ở khắp nơi, gần đây nhìn thấy hình của anh, cô sẽ luôn không tự giác mà mất hồn.
Giản Tử Hạo bất đắc dĩ lắc đầu một cái, kéo tay Giản Nhụy Ái, đi vào trong cô nhi viện.
"Viện trưởng. . . ." Giản Nhụy Ái ngắm nhìn bốn phía, hôm nay người trong cô nhi viện thật là nhiều, khiến cô có chút không quen.
Viện trưởng nhìn thấy Giản Nhụy Ái khuôn mặt liền nở nụ cười, dù sao bà cũng là người nhìn Giản Nhụy Ái lớn lên, cũng có rất nhiều tình cảm đối với cô.
"Hạo Hạo, hôm nay lại muốn tới chơi với các bạn nhỏ sao?"
Giản Nhụy Ái nhìn Giản Tử Hạo, sờ sờ đầu của cậu phân phó nói: "Hạo Hạo, nhanh lên một chút chào viện trưởng."
"Chào viện trưởng!" Giản Tử Hạo khom người chào.
"Thật là ngoan, dáng dấp càng ngày càng đẹp trai," Viện trưởng ôm lấy Giản Tử Hạo, từ đáy lòng đều yêu thích bé, dáng vẻ đẹp trai hơn nữa còn hiểu chuyện, hướng về phía Giản Nhụy Ái cười: "Hôm nay trong viện vô cùng náo nhiệt, thiên vương châu Á Đơn Triết Hạo muốn tới cô nhi viện để an ủi những đứa bé, nếu không sai biệt lắm thì chắc cũng gần tới rồi"
"Cái gì?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc kêu lên, mới để ý là mình đã luống cuống "Thật xin lỗi, viện trưởng!"
"Con nhìn viện một chút đều nhiều nữ sinh như
/263
|