Chương 2: Hậu quả chọc giận Đơn Triết Hạo
Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo muốn nói chuyện, âm thanh của anh vẫn như cũ có thể làm chấn động đến tiếng lòng cô, tiết lộ hơi thở bá đạo độc tôn
"Đơn Triết Hạo tiên sinh, tại sao anh lại muốn đến cô nhi viện?" Người chủ trì nhiệt tình hỏi.
"Cô nhi viện, là bởi vì vợ tôi, cô ấy lớn lên ở cô nhi viện, cô ấy thích ở cô nhi viện, thích chơi với những đứa bé ở cô nhi viện, cho nên tôi mới đáp ứng lời mời"
Mỗi câu của Đơn Triết Hạo giống như là ma pháp khắc vào trong lòng Giản Nhụy Ái, cô tràn đầy cảm động dựa vào cạnh tường, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, "Đơn Triết Hạo, em không đáng giá để anh tốt với em như vậy?"
Đôi mắt của người chủ trì kinh ngạc, không ngờ Đơn Triết Hạo luôn không để ý đến các ký giả, lại trả lời vấn đề của cô, cô như có dung khí, tiếp tục truy vấn hỏi: "Không ngờ bà xã của Đơn Triết Hạo tiên sinh qua đời lâu như vậy, cư nhiên vẫn quan tâm cô ấy như thế, thật là khiến người ta cảm động,"
Đột nhiên, đôi mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo trở lên khát máu, ánh mắt thô bạo nhìn chằm chằm người chủ trì, âm thanh không lớn không nhỏ, lại mang theo lực rung động cực kỳ lớn "Cô muốn kết thúc công việc của người chủ trì?"
Trong mắt anh, hủy bỏ người chủ trì là việc hoàn toàn dễ dàng, cho dù muốn tính mạng của cô ta cũng dễ như trở bàn tay, đơn giản giống như là bóp chết một con kiến.
Sắc mặt người chủ trì tái nhợt, thân thể chợt hiểu liền run lên, cô cách Đơn Triết Hạo rất gần, trên người anh có mùi vị khát máu, cô chân thực có thể cảm nhận được, cô biết thế lực của Đơn Triết Hạo, cũng biết anh nói chuyện giữ lời, đừng nói là tập đoàn Đơn thị, liền chỉ một mình Đơn Triết Hạo muốn giết cô, căn bản cũng không tốn chút hơi sức nào.
Người hâm mộ phía dưới thấy người chủ trì chọc Đơn Triết Hạo mất hứng, bọn họ tức giận, bọn họ thật vất vả mới được gặp Đơn Triết Hạo ở bên ngoài, cũng không thể để người chủ trì làm anh tức giận mà rời đi.
"Người chủ trì, xuống đài, người chủ trì, xuống đài. . . ."
"Thật xin lỗi, Đơn Triết Hạo tiên sinh, tôi sai rồi, cầu xin anh tha thứ cho tôi!" Người chủ trì hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, biết rõ Đơn Triết Hạo không thích người khác nhắc tới bà xã của anh, hôm nay cô coi như là dẫm lên địa lôi rồi.
Nhưng cô không biết chỉ là một câu câu hỏi, xác thực đã kết thúc công việc người chủ trì của cô,
Ánh mắt đó của Đơn Triết Hạo, những người hộ vệ cũng hiểu được ý của anh, lên sân khấu kéo người chủ trì ra ngoài
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, Đơn Triết Hạo tiên sinh, cầu xin anh tha thứ cho tôi. . . ."
Giản Nhụy Ái không ngờ Đơn Triết Hạo lại càng ngày càng khát máu như vậy, người chủ trì không có sai, coi như là nói lời mà anh không thích nghe đi chăng nữa, cũng không đến mức phải chết.
Cô nhìn thấy hộ vệ kéo người đi về hướng mình, vội vàng chạy đến nấp sau góc tường
Tâm trạng Đơn Triết Hạo không vui, cho đến bây giờ anh vẫn không thích người khác nhắc nhở rằng Giản Nhụy Ái đã thật sự rời khỏi mình, anh rất nhanh nắm chặt quả đấm, khắc chế bả vai đang run rẩy, xoay người xuống sân khấu muốn rời đi.
Y Thiếu Thiên thở dài nhìn người chủ trì, tại giới nghệ sĩ hỗn tạp lâu như vậy, như thế nào lại không
/263
|