Chương 3: Ai thiếu ai nhiều hơn
Giản Nhụy Ái nhìn cô ấy tìm hình, trong lòng luống cuống, tại sao có thể như vậy? Cô ấy sẽ không thật sự có hình của mình chứ, không được, cô không thể để cho Đơn Triết Hạo biết cô vẫn còn sống.
Nên làm cái gì bây giờ? Cô khẩn trương lòng bàn tay đều là mồ hôi, cái trán cũng rịn đầy mồ hôi ,
Nữ sinh lấy hình ra "Ở chỗ này!"
Tiếng kêu khiến lòng của Giản Nhụy Ái chấn động, làm gương mặt trắng nõn của cô tái nhợt đi rất nhiều, không tự chủ khẩn trương nắm chặt quả đấm, tay bắt đầu chảy mồ hôi, cô liều mạng khích lệ mình, phải tỉnh lại không thể bị đánh ngã,
Khi cô nhìn thấy tấm hình, cả trái tim cũng tỉnh táo lại!
Tấm hình này là thời điểm cô ở trên đường cái khóc lớn, khi đó cô biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình, tóc tai bù xù, hơn nữa trên mặt đầy nước mắt, căn bản là không nhìn thất rõ hình dáng.
Khóe miệng Giản Nhụy Ái hiện lên một nụ cười khó phát hiện, xem ra báo động đã qua, "Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là vợ của Đơn Triết Hạo, tôi cũng vậy không có cái phúc đó"
"Không đúng! Hình này rất giống cô, mọi người xem một chút. . . ."Nữ sinh chưa từ bỏ ý định đem hình đến trước mặt Giản Nhụy Ái, ý muốn mọi người so sánh.
Mọi người nhìn hình cùng nhìn Giản Nhụy Ái, có vài người có ánh mắt nghi ngời, cũng có vài người gật đầu.
Giản Nhụy Ái bị bọn họ nhìn mà rợn cả tóc gáy, nụ cười trên miệng cũng cứng ngắc, "Tiểu thư, có thể đem hình đưa cho tôi không, mọi người nhìn hình cô gái này một chút, tóc tai bù xù, căn bản là không nhìn thấy gương mặt, các ngươi nhìn thế nào mà lại thành ra tôi? Hơn nữa người phụ nữ trong hình, thật sự không phải là tôi,,,tôi có con, không tin, các ngươi có thể hỏi Hạo Hạo"
Cô coi như là thông minh, đem hi vọng nhìn con trai năm tuổi của mình, hơn nữa nhìn con trai mới năm tuổi, nhưng đã vô cùng thông minh.
"Tiểu đệ đệ thật đáng yêu! Mới nhìn giống như búp bê vải,"Cô gái hâm mộ cười muốn véo má Giản Tử Hạo.
Giản Tử Hạo vô tình bỏ rơi tay của cô gái, leo lên nằm gọn trong ngực Giản Nhụy Ái "Không được sờ tôi, chứ đừng nói chi là búp bê vải, còn có ba tôi không phải là Đơn Triết Hạo, ba tôi gọi là Cụ Duệ Tường, người phụ nữ ngu ngốc”
Cô gái hâm mộ bị lời nói lành lạnh của Giản Tử Hạo làm cho không biết nói gì, gương mặt cũng ửng hồng.
"Hạo Hạo, không được vô lễ với chị!"Giản Nhụy Ái áy náy nhìn cô gái hâm mộ " thật thật xin lỗi, các ngươi thật sự đã tìm nhầm người rồi, thật sự rất xin lỗi!"
"Được rồi!"Người phụ nữ ái mộ không tin nhìn Giản Nhụy Ái mấy lần, chỉ là, cô cũng không biết nên nói gì, cũng chỉ có thể rời đi.
Trong nháy mắt, người trong cô nhi viện cũng đã đi hết, chỉ còn lại viện trưởng cùng mẹ con cô.
"Nhụy Ái, mới vừa rồi tấm hình kia thật sự rất giống con, ta nhớ được lúc lễ tang của viện trưởng Mary, con có dẫn theo một người đàn ông tới đây, hơn nữa người đàn ông này còn giúp đỡ chúng ta rất nhiều, người đàn ông kia giống như là được. . . ."Viện trưởng nếu không được người hâm mộ nhắc nhở, bà cũng quên, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
"Hạo Hạo, con qua chơi cùng các bạn nhỏ, mẹ có chuyện phải nói với viện trưởng "Giản Nhụy Ái sờ sờ đầu của Giản Tử Hạo, thật ra thì cô không muốn để cho Giản Tử Hạo nghe được.
Cậu cũng ngoan rời đi! Giản Nhụy Á liền yên tâm,
"Đúng vậy, viện trưởng, con chính là. . . ."Giản Nhụy Ái cũng không muốn giấu giếm viện trưởng, dù sao viện trưởng cũng coi như trưởng bối của cô, nhìn cô lớn lên.
"Thì ra là như
/263
|