Chương 4: Đơn Triết Hạo uống thuốc ngủ
"Nhụy Nhi, em biết anh làm những chuyện này, không cần báo đáp, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa," Cụ Duệ Tường sợ nhất là Giản Nhụy Ái nhắc tới cái gì mà cô thiếu anh quá nhiều, thật ra thì anh cũng không biết là ai thiếu ai? Hai năm qua vô vẫn luôn chăm sóc cho anh.”
Giản Nhụy Ái gật đầu một cái, hai người an tĩnh nhìn cảnh đêm, hôm nay không có sao, mây đen đầy trời, hình như muốn mưa.
Mây đen tràn ngập bầu trờ Đơn gia, chiếc xe thể thao Lamborghini lái vào biệt thự nhà họ Đơn.
Đơn Triết Hạo cả người đầy mùi rượu đi vào phòng, bà nội nhìn thấy Đơn Triết Hạo, phân phó dì Ngọc lấy canh giải rượu.
Từ khi Giản Nhụy Ái rời đi, nhà họ Đơn chưa bao giờ vắng canh giải rượu, mỗi ngày Đơn Triết Hạo cũng đều cả người đầy mùi rượu trở về nhà
Bà nội nhìn cũng không thể làm gì, chỉ cần anh không làm tổn thương đến thân thể mình là tốt rồi, "Hạo, mau uống canh giải rượu"
"Cảm ơn bà nội!" Đơn Triết Hạo uống canh xong, lên lầu, Giản Nhụy Ái rời đi, Đơn Triết Hạo liền rời xa phòng ngủ chính ở giữa, anh không có dũng khí vào đó ở, sợ mình lại thấy vật nhớ người.
Hôm nay, không biết vì sao Đơn Triết Hạo lại nhớ Giản Nhụy Ái rất nhiều, từng tế bào đều nhảy lên, giống như thời điểm cô ở cô nhi viện, Giản Nhụy Ái đang đứng ở bên cạnh nhìn anh.
Nhưng mà anh biết tất cả đều là ảo tưởng của anh, Giản Nhụy Ái sẽ không trở về, bàn tay cầm nắm cửa, cũng run nhè nhẹ.
Anh cố lấy dũng khí mở cánh cửa ra!
Căn phòng quen thuộc, cũng đã sớm không còn mùi vị quen thuộc, đồ vật bên trong vẫn còn nguyên, vẫn còn nguyên hình dáng như lúc trước Giản Nhụy Ái ở đây.
Anh vuốt ve ga giường mà cô đã nằm qua, mỹ phẩm đã dùng qua, quần áo cô đã mặc qua, những thứ đồ này cũng đều do dòng chảy thời gian, đã đem mùi của cô thổi không còn.
Cầm lấy bức ảnh ở đầu giường, đó là bức ảnh cô và anh gắn bó bên nhau, khi đó bọn họ đều cười rất vui vẻ.
Đơn Triết Hạo vô lực trợt xuống ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm người trong hình, cô mỉm cười in sâu vào tim anh, đột nhiên hình ảnh trở nên mơ hồ.
Một giọt nước mắt rơi vào trong tấm hình, anh cho là trong vòng năm năm, anh đã luyện thành máu lạnh, đã không còn rơi lệ được nữa, nhưng khi anh nhìn thấy tấm ảnh, lại không kìm được nước mắt rơi xuống.
Bao nhiêu đêm? Bao nhiêu ngày? Trong đầu của anh đều là Giản Nhụy Ái, để cho lòng anh đau đớn.
Bà nội mang chút đồ đi lên, nhìn thấy cửa phòng mở, thời điểm đẩy cửa ra, nhìn thấy Đơn Triết Hạo lấy thuốc từ trong lọ, đưa vào trong miệng.
Bà khẩn trương, vật từ trong tay rơi xuống, rầm rầm, Đơn Triết Hạo kinh ngạc nghiêng đầu nhìn bà nội.
Bà chạy đến trước mặt Đơn Triết Hạo "Hạo, con ở đây uống cái gì?"
Đơn Triết Hạo hậm hực không biết bà nội sẽ xuất hiện, trên mặt kinh ngạc, cầm cái gì đó trong tay giấu ở phía sau, mím môi, không nói câu nào.
"Đem nó ra," Bà nội nghiêm nghị nói.
Đơn Triết Hạo nhíu mày, trên mặt cứng ngắc,,,, "Bà nội, không có gì!"
"Không có gì? Không có gì tại sao con không mang ra?" Bà nội lớn tiếng nói, trên thế giới này bà chỉ còn có
/263
|